Ổ khóa to khóa cánh cửa sắt lại, nhưng không khóa được khí âm lạnh lẽo bên trong. Tuy Tô Thiên không cảm nhận được cơn lạnh, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn khiến lòng cô phát run.
Cũng may, như Đường Nham đã nói, không có gì đáng sợ tiếp cận cô. Lúc này, nhìn từ khe cửa, cô mới thuận lợi tìm được một góc vắng, dán bùa vào.
Một vòng sáng vàng nhàn nhạt vây quanh lá bùa, chậm rãi lan tràn, bao phủ toàn bộ nhà xác. Lúc này, sau cửa mơ hồ vang lên tiếng gào rú, có vẻ mang đầy sự phẫn nộ và không cam tâm, khiến Tô Thiên sợ đến mức vội chạy về phòng bệnh.
“Sao rồi? Làm xong việc chưa? Có thuận lợi không?” Đường Nham lo lắng hỏi.
“Ừ, hoàn hảo. Tôi dán bùa theo lời anh dặn rồi. Nhưng hình như tôi nghe thấy có gì đó gào thét bên trong, rất đáng sợ. Tôi tranh thủ chạy về nên không nhìn kỹ!” Âm thanh đó cứ văng vẳng bên tai cô, Tô Thiên chỉ nghĩ lại đã thấy sợ.
“Gào thét sao? Sao trong nhà xác lại có tiếng như thế được? Nhưng không sao, chỉ cần lá bùa được dán ở đấy chắc cũng sẽ không xảy ra việc gì lớn đâu. Lá bùa định hồn đó là bùa trung cấp, tôi phải luyện rất lâu mới vẽ ra được một tấm như thế, không có sức mạnh lớn thì không thể phá kết giới của nó được.” Đường Nham vỗ vỗ ngực, yên tâm rụt vào trong chăn.
Lão Ngô có sang thăm hỏi tiện điều tra một phen, sau khi xác định Đường Nham và nhóm Trương Thiên không có vẻ gì là tội phạm mới điều hai viên cảnh sát trông cửa về.
Nhưng Mạc Tiểu Mộc thì vẫn ở lại bênh viện giúp đỡ chăm sóc Đường Nham.
Ban ngày có hai mỹ nữ một trái một phải hầu hạ, muốn ăn gì cũng có người đút tận miệng, muốn lấy gì cũng có người đưa tận tay, đêm đến lại có một em gái nóng bỏng cùng trò chuyện, cùng ngủ, Đường Nham cảm thấy mình sung sướng đến sắp thăng thiên, tâm trạng tốt miễn bàn, thương thế cũng nhanh chóng khôi phục. Chẳng mấy chốc mà anh đã có thể xuống giường, tự do hoạt động.
Trong lúc này, Trương Lương đến thăm anh hai lần, cũng báo cáo tiến độ tu sửa mặt tiền của hàng cho anh. Thím Chu ở hẻm Liễu Hòa nghe tin Đường Nham bị tai nạn xe cũng đặc biệt đưa canh gà đến. Nhờ phúc của Đường Nham mà bây giờ chú Chu đã không thể ra ngoài đánh bài nữa rồi, trong nhà cũng yên ấm hòa hợp, nên bà ấy rất cảm kích Đường Nham.
Cứ thế lại qua mấy hôm nữa, Đường Nham mới quyết định kế hoạch bắt hồn phách của người đàn ông có khuôn mặt chữ điền. Anh đặc biệt nhờ Lưu Tiểu Nhiên về cửa hàng mang Xích Viêm đến, hơn nữa còn có sự hiệp trợ của Tô Thiên, tỷ lệ thành công là rất lớn.
Đợi đến mười hai giờ đên, trong hành lang tĩnh lặng không một tiếng động, Đường Nham và Tô Thiên mới rời khỏi phòng bệnh, cẩn thận từng li từng tí đến gần nhà xác. May là dọc đường rất an toàn, không bị em gái hộ sĩ nào phát hiện.
Từ hai tiếng trước, lúc ông chú trông coi nhà xác tan làm, Tô Thiên đã âm thầm lấy đucợ chìa khóa từ phòng nghỉ của ông ta. Vậy nên, cái khóa lớn trên cửa sắt kia cũng chẳng còn tác dụng gì đối với Đường Nham cả.
Trước khi vào, anh dùng nước Vô Căn lau mắt, bấy giờ mới có thể nhìn thấy đại khái các đường nét khí vận trong không trung. Vì nơi đây có nhiều thi thể nên âm khí rất nặng, khí màu đen và màu xám quấn lấy nhau, lởn vởn, xen giữa đó là ánh sáng màu vàng nổi bật khiến người khác chú ý.
Đường Nham biết rõ đó là ánh sáng đạo pháp của bùa định hồn, chỉ là lúc này ánh sáng vàng kim đã dần mờ đi, lúc sáng lúc tối, gần như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Một lá bùa trung cấp rõ ràng có thể duy trì được đến vài ngày, xem ra quỷ hồn trong đó phản kháng rất gay gắt. Sắc mặt Đường Nham trở nên nghiên túc.
Để phòng việc lát nữa phải đấu với hồn ma nam mặt chữ điền, nếu gây tiếng động lớn sẽ bị hộ sĩ trực phát hiện, Đường Nham đóng chặt, khóa kín cửa nhà xác xong lại dán thêm một lá bùa ngăn tất cả tiếng động lọt ra ngoài.
Khâu chuẩn bị đã xong xuôi, lúc này anh mới dời mắt đến vô số thi thể lạnh như bằng xếp thành hàng trong phòng.
Kết cấu ở nơi đây rất đơn giản, chỉ là phân một căn phòng thành những ngách vuông nho nhỏ, sau đó thu xếp khay lạnh, bỏ thi thể vào thôi.
Vậy nên toàn bộ không khí đều toán nên vẻ lạnh lẽo âm trầm.
Tô Thiên kéo nhẹ ống tay áo Đường Nham, run rẩy nói: “Này, anh thấy được con quỷ kia sao?”
“Vẫn chưa thấy, không biết là trốn đi ngõ ngách nào rồi. Chúng ta chia ra tìm thử, chẳng phải đã bảo cô đừng sợ rồi sao, nó chắc chăn không phải là đối thủ của cô. Hơn nữa, còn có tôi ở đây giúp cơ mà!” Đường Nham thấy ánh mắt mất tự nhiên của cô thì vội an ủi vài câu.
“Được rồi.” Tô Thiên khẽ trả lời một câu rồi tập trung toàn lực lên việc tìm con quỷ nam kia.
Nhắc cũng lạ, con quỷ nam mặt chữ điền kia hẳn là không thể nấp đi đâu được, sẽ nhanh chóng bị phát hiện thôi, nhưng một người một ma kiếm cả buổi trời mà chẳng ra chút manh mối nào.
Lẽ nào nó đã chui vào hang hốc nào, rời nhà xác trước hạn hay sao? Không thể nào mà! Theo lý thì mấy hôn phách mới không thể rời khỏi thân thể trong thời gian quá dài được. Thế thì sao lại không tìm được? Sắc mặt Đường Nham trở nên nghiêm túc, mày cũng nhíu chặt lại, trong lòng thầm tính đến đủ loại khả năng.
Lúc trước, hồn phách của Tô Thiên cũng dâng lên từ oán khí, sức mạnh lại mỏng manh yếu ớt, miễn cưỡng lắm mới tụ lại thành hình người được, ngay cả ngũ quan cũng mờ ảo. Có lẽ năng lực của tên quỷ nam mặt chữ điền này không hơn cô bao nhiêu, chắc chắn không thể rời đi trước hạn được, hẳn là còn đang nấp đâu đó ở đây!
Nghĩ vậy, Đường Nham ngồi xổm xuống, lấy ra nến thơm cất kỹ, chuẩn bị thử xem có thể dẫn dụ con quỷ kia ra ngoài hay không. Mấy thứ này đều do anh lừa Lưu Tiểu Nhiên, nói trong lòng hơi phiền muộn, muốn đi tế bái cho phạm nhân đã chết kia nên con nhóc đó mới mang đến cho anh.
Nghe Mạc Tiểu Mộc nói, tên thật của gã mặt chữ điền kia là Ứng Phong, Đường Nham dạo một loạt khay lạnh mới tìm được cái tên này, hít thở hai hơi thật sâu rồi mới kéo cửa ra.
Một thi thể trùm vải trắng xuất hiện ngay trước mắt anh. Khuôn mặt mới gặp một lần ấy cực kỳ trắng, anh ta chết bởi một phát súng chí mạng, cũng không phải chịu thống khổ gì cho cam. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, khuôn mặt cực kỳ thanh thản.
“Đường Nham, anh, anh nhìn chằm chằm vào thi thể người ta làm gì!” Tô Thiên nhíu mày đứng sau anh, khó hiểu hỏi.
“Hai ta tìm cả buổi ở đây cũng không thấy con quỷ kia đâu, đúng là quá lãng phí thời gian. Để tôi thử xem có thể dẫn hồn phách của anh ta ra không. Bây giờ bắt đầu thực hiện đây. Cô chú ý kỹ động tĩnh xung quanh, nếu phát hiện có gì bất thường thì nhanh chóng nhắc nhở tôi.”
Đường Nham không quay đầu, dặn dò vài câu rồi cầm nến thơm lên, đặt hai bên xác gã đàn ông mặt chữ điền. Sau đó, anh móc bật lửa ra, định châm nến, nhưng không khí thật sự quá lạnh lẽo, ẩm ướt, thử mấy lần đều không thành.