Lão Ngô á khẩu không trả lời được, liên quan tới chuyện này ông ta thật sự không có gì hay để phản bác. Lúc đầu ông ta cũng không tin Đường Nham, không biết sao trở thành một câu khuyên răn, chuyện lại phát triển theo đúng như Đường Nham nói.
Nghĩ tới đây Lão Ngô trợn mắt trừng Mạc Tiểu Mộc bên cạnh, đều do con bé này hết. Ông ta đã bảo cô ta ngoan ngoãn đợi trong cục, cô ta lại dám không nghe lời chạy ra ngoài, còn to gan ra tay cứng đối cứng với nghi phạm. Phải biết là lúc ấy kẻ kia cầm súng đang uy hiếp con tin đâý, thật đúng là không hiểu chuyện. Giờ thì hay rồi, cô ta khiến ông ta phải cúi đầu nói chuyện với người khác.
Mạc Tiểu Mộc bị ánh mắt cảnh cáo này đâm cho co rúm, chột dạ cúi đầu. Cô ta cũng là tốt bụng hỗ trợ thôi, nếu không phải người đàn ông kia phản ứng nhanh thì cô ta đã đắc thủ rồi. Ôi, nói tới nói lui vẫn là thực lực của cô ta không đủ, cũng không có gì để oán trách.
“Chuyện kia anh đoán không lầm đâu, là chúng tôi thua. Tạm thời không đề cập tới bản án của Tô Thiên, nhưng vụ án này có ảnh hưởng lớn nên chúng tôi sẽ nói cho anh tình hình điều tra, đến lúc đó hi vọng anh phối hợp thật tốt. Trong cục còn rất nhiều việc, tôi không quấy rầy nữa. Tiểu Mộc, chăm sóc anh Đường cho tốt đấy. Người ta vì cứu cô mới bị thương, đừng vì chút chuyện nhỏ đã hờn dỗi bỏ đi.” Lão Ngô đứng dậy dặn dò Mạc Tiểu Mộc.
“Là anh ta không biết điều!” Mạc Tiểu Mộc phản bác, nhưng sau khi ánh mắt của cô ta chạm phải vẻ mặt nghiêm túc của Lão Ngô thì khí thế lập tức xìu xuống. Cô ta lẩm bẩm nói một câu biết rồi.
Chờ Lão Ngô ra khỏi phòng bệnh, Mạc Tiểu Mộc mới ngồi xuống ghế với vẻ mặt không vui.
“Ôi, tôi nói này, nếu cô thật sự không muốn ở đây thì cứ về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không tố cáo với đội trưởng của các cô đâu.” Đường Nham thấy cô ta không vui thì đề nghị.
Mặc dù nhìn cô bé xinh đẹp này cũng vui tai vui mắt, nhưng dưa hái xanh không ngọt. Dáng vẻ không tình nguyện của cô ta thật khiến người khác không thoải mái.
“Tôi vẫn biết có ơn thì phải trả, cảnh sát tôi có mệt cũng sẽ chăm sóc anh mấy ngày, chờ anh được xuất viện thì chúng ta cũng thanh toán xong. Về sau ai đi đường nấy, tốt nhất vĩnh viễn đừng có gặp nhau.” Mạc Tiểu Mộc thở phì phò nói.
“Thật sự không cần cô cảnh sát hao tổn nhiều tâm trí vậy đâu, tôi sẽ chăm sóc vết thương của Đường Nham. Hơn nữa với tình huống lúc ấy, tôi nghĩ cho dù không phải cô thì anh ấy cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi, cho nên cảnh sát Mạc không cần để ở trong lòng đâu.” Cô bé Lưu vẫn luôn im lặng ngồi trong góc đột nhiên mở miệng.
“Không được, tôi cũng có nguyên tắc, với cả giờ tôi mà đi thì đội trưởng của chúng tôi nhất định sẽ mắng chết tôi. Tôi biết cô là bạn gái của anh ta nên đừng sợ, tôi đâu có định cướp người đàn ông của cô!” Mạc Tiểu Mộc liếc cô bé Lưu, lạnh lùng nói.
Lưu Tiểu Nhiên bị những lời này của cô ta làm nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, môi cô giật giật nhưng lại không biết nên nói gì.
Mình có ý tốt khuyên cô ta, sao cái người này lại có thể nói như vậy? Thật là, ai sợ cô ta cướp chứ? Hừ, Đường Nham sẽ không thích loại con gái dữ dằn này đâu!
Đường Nham nhận ra bầu không khí giữa hai cô ấy không thích hợp nên vội vàng hoà giải.
“Được rồi, Tiểu Niên, cô ta thích thế nào thì kệ đi, đừng để ý đến cô ta nữa. Nào, mới sáng sớm em đã mang đồ đến cho anh ăn, nhất định đã tốn rất nhiều tâm tư. Em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, tối qua anh ngủ không ngon nên muốn ngủ bù.”
Anh nói xong thì thận trọng rúc vào trong chăn.
“Ừm, vậy anh nhanh nghỉ ngơi đi!” Lưu Tiểu Nhiên nghe lời gật đầu, không để ý tới Mạc Tiểu Mộc nữa. Cô giúp Đường Nham vén góc chăn rồi ngồi ở đầu giường nghịch điện thoại.
Mạc Tiểu Mộc lại bị phớt lờ nên tức đến mức toàn thân phát run. Tên đàn ông thối này có cái gì tốt chứ? Được thôi, không chấp nhặt với anh ta nữa, chỉ cần làm vết thương của anh nhanh khỏi là cô ta có thể vạch rõ giới hạn với anh rồi.
Đúng, không phải nói ăn gì bổ nấy sao? Mình đi kiếm huyết heo, xương sườn gì đó để nấu canh, nói không chừng có thể làm anh ta khỏi nhanh hơn.
“Này, cô trông ở đây trước, tôi đi làm chút gì cho anh ta ăn.” Mạc Tiểu Mộc ném lại câu đó rồi thản nhiên rời đi.
Câu này của cô ta khiến Lưu Tiểu Nhiên cạn lời một lúc lâu. Chẳng qua cô ta đi cũng tốt, tránh cho hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ không được tự nhiên.
Trên đường về nhà, Mạc Tiểu Mộc cố ý vòng quanh chợ mua một đống nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị tự tay nấu canh.
Trước đây lúc còn ở trường cảnh sát, cô ta là kiểu con gái mạnh mẽ nên chưa từng học qua nấu ăn gì đó. Bây giờ đi làm rồi, có đôi khi cô ta sẽ nấu một hai lần, có điều cũng chỉ giới hạn mấy món như cà chua xào trứng, mà mùi vị còn rất bình thường. Về phần nấu canh thì cho tới bây giờ cô ta chưa từng nấu qua.
Chẳng qua Mạc Tiểu Mộc nghĩ rằng, dù sao bây giờ đã có rất nhiều tài liệu trên mạng, tải đại một cái rồi làm theo là được. Có lẽ cũng không quá khó khăn, cho nên cô ta mới đánh bạo định tự mình làm.
Bận luống cuống tay chân một lúc Mạc Tiểu Mộc mới giải quyết xong nồi canh một cách khó khăn, nhưng nhìn thấy tác phẩm của mình, cô ta vừa kích động lại vừa vui. Cô ta nhanh chóng bỏ hộp để mang đến bệnh viện, muốn khiến Đường Nham mở mang kiến thức về tay nghề của mình, ngay cả đống lộn xộn trong phòng bếp cũng không kịp thu dọn.
Lúc này đã hơn mười một giờ trưa, Đường Nham vừa tỉnh dậy thì bụng lại đói. Lưu Tiểu Nhiên đang định đến phòng bếp bệnh viện xem có gì ăn không thì đúng lúc Mạc Tiểu Mộc đẩy cửa đi vào.
Hai cô gái cứ thế chạm mặt nhau.
“Ủa, cô định đi đâu?” Mạc Tiểu Mộc tò mò hỏi.
“À, Đường Nham đói nên tôi xuống phòng bếp bệnh viện lấy chút đồ ăn.” Lưu Tiểu Nhiên nói.
“Không cần, không cần đâu, tôi nấu xong rồi đây. Này, cô cho anh ta ăn đi!” Mạc Tiểu Mộc đưa hộp cơm trong tay tới.
“Cái này, không hay lắm!” Lưu Tiểu Nhiên hơi do dự.
“Đừng từ chối nữa, nhanh lên đi. Tôi chỉ muốn anh ta bổ sung thêm chút dinh dưỡng, dưỡng thương thật tốt, như thế tôi cũng được giải thoát.”
Đối phương đã nói thành khẩn như thế, Lưu Tiểu Nhiên cũng không tiện từ chối nữa. Dù sao đồ cũng đã làm xong, cô cứ tự nhiên nhận thôi. Cô bỏ cơm canh trong hộp ra chén rồi đút cho Đường Nham ăn.
Đường Nham cúi đầu nhìn nước canh đen sì trước mặt, đột nhiên có loại cảm giác xấu mới nhịn không được mở miệng nói: “Này, canh gì đây? Sao lại có màu này? Cô sẽ không cố ý bỏ thêm gia vị gì vào bên trong đấy chứ?”
“Tôi là cảnh sát nhân dân chính trực đấy, sao có thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu được? Trong này bỏ rất nhiều thứ ích khí bổ huyết, tốn rất nhiều tiền. Anh đừng nhặt xương trong trứng nữa!” Mạc Tiểu Mộc đen mặt nói. Thành quả mà mình bận bịu cho tới trưa mới làm ra lại bị người ta nhìn thoáng qua đã bác bỏ, là ai cũng sẽ không vui thôi.
Đường Nham nghĩ, mặc dù tính tình của cô gái này xấu nhưng cũng là người tốt, chắc sẽ không nhàm chán đến vậy. Mình cứ bám lấy người ta không buông thì có hơi quá đáng, được rồi, vậy cứ nếm thử tài nghệ của cô nàng xem thế nào.
Đường Nham vừa há miệng nuốt một thìa cạnh thì sắc mặt lập tức thay đổi.