“Đoàng, đoàng.”
Tiếng súng vang lên, hai bóng người hét lên rồi ngã xuống.
Người đàn ông mặt chữ điền bắn một phát súng ngay vào trên vai Đường Nham, máu tươi lập tức trào mạnh ra. Thân thể Đường Nham mềm nhũn, té lăn quay trên mặt đất.
Một tay súng bắn tỉa đã thủ thế sẵn sàng, di chuyển ở phía sau người đàn ông mặt chữ điền, nhanh chóng bóp lấy cò súng. Một phát súng bắn vào ngay trên cánh tay của anh ta, bắn thật sâu cực kì mạnh khiến anh ta ngã lăn ra đất, súng ở trên tay cũng ném ra ngoài.
Cảnh sát nhanh chóng tiến đến vây quanh, cầm lấy cái rương của lão Tứ và khống chế người đàn ông mặt chữ điền đang té trên mặt đất đứng dậy.
Lão Ngô tranh thủ lúc này tiến lên xem xét tình trạng thương tích của hai người đang té trên mặt đất. Đầu Mạc Tiểu Mộc bị va chạm, chóng mặt, hẳn là não bị chấn động đôi chút. Đường Nham thì nghiêm trọng hơn rất nhiều, máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy ra bên ngoài. Ý thức của anh dần dần bắt đầu mơ hồ, lập tức nhanh chóng mất đi cảm giác.
Tô Thiên bị bộ dáng này của anh làm cho sợ hãi, ngồi xổm bên cạnh anh, không ngừng lau nước mắt nhưng không thể giúp được gì.
Lão Ngô hơi lo lắng người đàn ông mặt chữ điền kia không khống chế được cảm xúc sẽ làm tổn thương con tin, thì nhanh chóng kêu xe cứu thương chờ ở hiện trường. Những nhân viên y tá lập tức nhanh chóng mang cáng cứu thương chạy đến, mang Đường Nham và Mạc Tiểu Mộc lên xe cứu thương, sau đó nhanh chóng lái xe chạy về hướng bệnh viện.
Về phần người đàn ông mặt chữ điển đang bị thương bị cảnh sát chặt chẽ trông chừng cũng đưa đến bệnh viện.
Đường Nham lúc đó chỉ cảm thấy một sự đau nhức truyền đến, đau đến tê tâm phế liệt, căn bản là không còn sinh lực để chú ý đến những chuyện khác, lập tức nhanh chóng bất tỉnh nhân sự. Cũng không biết đã qua bao lâu, chờ đến lúc anh mở to mắt lần nữa, lập tức nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết cùng bình truyền dịch được gắn ở đầu giường.
Tiếp đến có cảm giác đau đớn kịch liệt nơi bả vai như là có một cánh tay ra sức xé rách máu thịt của anh. Sức lực cả người đều muốn bị hút cạn, một cử động di chuyển cũng rất khó khăn.
Đường Nham cố gắng quay đầu mỗi chút, đập vào mắt lập tức thấy được vẻ mặt Tô Thiên vui mừng chùi nước mắt, đứng ở góc tường.
Cô thật sự đã bị tình trạng thương tích của Đường Nham làm cho sợ hãi. Sau khi đi theo xe cứu thương đến bệnh viện vẫn canh chừng ở bên cạnh anh, tận mắt nhìn các bác sĩ đưa anh vào phòng phẫu thuật lấy viên đạn ra, vá lại miệng vết thương rồi đẩy đến phòng bệnh. Đợi chừng một ngày mới nhìn thấy anh mở mắt ra lần nữa.
Đường Nham lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng, lòng tự nhủ tiểu yêu tinh này bình thường không nghe lời ai, rất buông thả, lúc quan trọng còn rất quan tâm đến bản thân mình mà. Nhìn con mắt khóc sưng lên, anh không kiềm được mà ôn như an ủi: “Đừng khóc, không phải tôi đang không có sao đây ư?”
“Anh đang nói chuyện với ai vậy.”
Một âm thanh kinh ngạc đột nhiên vang lên.
Thân thể Đường Nham cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên kia. Mạc Tử Mộc trên đầu quấn băng đang ngồi ở trên giường, vẻ mặt kinh ngạc.
Tình trạng vết thương của cô ta cũng không nghiêm trọng lắm. Tối hôm qua sau khi bác sĩ xử lý tốt miệng vết thương, cô ta lập tức ngủ một giấc sâu, khi thức dậy triệu chứng choáng váng đầu đã khá hơn nhiều. Nghe được cảnh sát trông chừng cô ta kể lại tình huống lúc đó, mới biết được có người giúp cô ta cản viên đạn.
Cô ta ban đầu là mang trong lòng sự cảm kích mới đi đến phòng bệnh của ân nhân đã cứu mạng. Kết quả vừa tới gần xem, người đó lại là người lúc trước cô ta đã gặp mặt, trong lòng vẫn còn vô cùng khinh thường thần côn Đường Nham.
Các loại cảm xúc lập tức trào dâng làm cô ta không biết phải làm sao. Có điều dù cho có chút ghét Đường Nham, người ta dù sao cũng đã cứu được cô ta một mạng. Mạc Tiểu Mộc càng nghĩ, quyết định đến đây đặc biệt giúp đỡ anh ta.
Đường Nham sau phẫu thuật vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Cô ta ngồi ở đầu giường trông chừng, thật vất cả chờ đến lúc anh ta mở mắt, chính mình còn chưa kịp mở miệng lại chợt nghe anh ta rõ ràng nói với không khí một câu.
Đạn bắn vào vai chứ không bắn vào trên đầu, người đàn ông này làm sao vừa tỉnh dậy đã động kinh. Hai chữ thần côn này thật đúng là không có phí công gọi.
“Ặc, sao cô lại ở đây.” Đường Nham khiếp sợ mở to hai mắt.
“Vẻ mặt của anh là sao vậy, tôi rất đáng sợ ư. Nếu không phải được nghe nói anh là trẻ mồ côi không có bất kì người thân nào, tôi mới không muốn ở đây chăm sóc cho anh.” Mạc Tiểu Mộc bộ dạng rất không tình nguyện.
“Nếu cô không muốn, xin mời cảnh sát Mạc về nghỉ ngơi đi, tôi có y tá chăm sóc là được rồi.”
Kẹt, cô ta không muốn đợi ở nơi này, còn không muốn ở lại cho mệt sức. Cũng không thể cùng tiểu yêu tinh âu yếm, thật đúng là cảm trở, trong lòng Đường Nham lặng lẽ lẩm bẩm. Hơn nữa, nếu không phải đêm qua tên nhãi Xú đến gây rối, mình cũng sẽ không phải vì cứu cô ta mà bị thương.
“Anh, anh.” Mạc Tiểu Mộc anh cả buổi cũng không biết nói gì, toàn thân giận dữ phát run. Cái tên âm binh này thế mà lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, tình trạng vết thương của cô còn chưa khỏe đã lập tức chạy đến đây chăm sóc. Anh ta rõ ràng một chút cũng không cảm kích, thà rằng để y tá đến chăm sóc chứ không muốn là cô.
Đường Nham mặc kệ cô ta bỗng dưng nổi giận, trực tiếp tựa đầu xoay một bên, thái độ biểu hiện rất rõ ràng.
Tình cảnh bây giờ lập tức trở nên lúng túng, Mạc Tiểu Mộc cảm thấy trên mặt tựa như bị người khác tát một phát nóng rát, mắt đỏ lên lập tức giận dữ chạy ra ngoài.
Sau khi cô ta đi, Tô Thiên ngược lại là thở dài một hơi nặng nề. Trời sinh trên người cảnh sát có một loại chính khí, chuyên khắc chế vật âm tà. Từ khi Mạc Tiểu Mộc đi vào phòng bệnh thì sau đó, cô đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, trên người giống như là bị kim châm đau, báo hại cô phải liên tục tránh ra xa. Mạc Tiểu Nhiên vừa đi, cuối cùng cũng có thể thoải mái một chút.
Tô Thiên đi vài bước về phía giường bệnh, muốn xem tình hình Đường Nham thế nào. Không chờ đến nơi, cửa phòng bệnh lại đột nhiên bị mở ra.
Lưu Tiểu Niên bộ dạng lo lắng, vẻ mặt ngập tràn nước mắt vọt vào, úp sấp bên người Đường Nham, giọng nghẹn ngào hỏi: “Đường Nham, anh sao rồi.”
Lúc sáng cô ta chuẩn bị đến trường học, đợi cả buổi ở cửa ra vào cũng không thấy Đường Nham. Vừa đến gần nhìn, phát hiện cửa bị khoá từ bên ngoài, cô ta còn tưởng rằng Đường Nham có chuyện gì quan trọng phải làm, đi từ sớm nên cũng lập tức không để ý.
Kết quả buổi chiều lúc bốn năm giờ, cô ta về đến nhà vừa đúng lúc gặp phải cảnh sát đưa tin nhà Đường Nham. Thế nên mới biết được đêm qua anh bị thương ngoài ý muốn, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện.
Trong lòng Lưu Tiểu Nhiên lập tức bị nhéo chặt, sợ Đường Nham có chuyện gì không hay xảy ra, cũng không về nhà mà trực tiếp thuê xe đến bệnh viện.
Vào phòng bệnh, thấy Đường Nham nằm ở trên giường. Nơi bả vai bọc dày đặc một lớp băng gạc, nước mắt vốn đã ngừng chảy lại ào ào chảy xuống một lần nữa.
“Đừng khóc đừng khóc, anh đây không phải là đang không có sao ư.” Nhìn cô gái nhỏ trước mắt khóc chảy nước mắt, trong lòng Đường Nham tan nát, muốn thò tay xoa tóc cô. Kết quả vừa khẽ cử động lập tức cảm thấy đau đớn kịch liệt, lập tức nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này.
Còn Tô Thiên thì tức tối cả mặt đều đen. Một cái cản trở vừa mới đi, bây giờ lại có thêm một cái yểu điệu như nước đến, làm mình không thể nhúng vào. Cái tên âm binh này rốt cuộc có cái gì tốt mà có khả năng hấp dẫn nhiều cô gái vây quanh bên cạnh anh ta như vậy.