“Làm sao cái gì? Ngu ngốc, còn không thấy rõ tình hình trước mắt à? Ông đây đã nguy trong sớm tối rồi, cô còn ngây ngẩn ra đó làm gì?” Đường Nham tức giân, gào thét trong lòng.
“Á, sao…Làm sao bây giờ? Tôi phải làm gì?” Lúc này Tô Thiên mới bỗng phục hồi tinh thần lại, vội vàng bò dậy từ dưới đất, thấy Đường Nham bị bắt cóc thì lo lắng dạo quanh tại chỗ nhưng không biết nên làm gì.
“Cô ngốc à? Họ không thấy cô. Cô cứ việc đứng cạnh tôi, thấy tên khốn này phân tâm thì vội vàng đi lên kéo tay cầm súng của anh ta ra. Nhớ, nhất định phải ổn định, chính xác, tàn nhẫn. Cái mạng nhỏ của ông đây nhờ cả vào cô.” Đường Nham vội vàng dặn dò.
“À, tôi…Tôi biết rồi. Anh yên tâm đi.” Tô Thiên vội vàng chạy tới cạnh Đường Nham, căng thẳng mà nhìn người đàn ông mặt chữ điền chằm chằm, chỉ chờ có cơ hội là ra tay.
Lúc này thần trí ba người Trương Thiên đã bắt đầu từ từ tỉnh táo, có điều trong cơ thể còn sót lại quỷ khí nên khiến tinh lực của họ bị mài gần hết. Vì thế họ vừa tỉnh lại đã xuất hiện triệu chứng mệt lả, hôn mê bất tỉnh.
Đám cảnh sát lùi ra ngoài xong, người đàn ông mặt chữ điền nhìn lướt qua ba người hôn mê trên đất, vội vàng nói với người bước vào cùng anh ta: “Lão Tứ, mau tìm tiền ra, chúng ta cùng rút khỏi đây.”
Người tên là lão Tứ nghe thế thì vội vàng đứng lên từ dưới đất, chạy tưới cạnh A Hào bắt đầu lục lọi khắp nơi, phát hiện một cái valy nhỏ trong góc ghế sô pha của phòng bao rất nhanh.
Vừa mở valy ra thì bên trong đặt một hàng tiền ngay ngắn. Người đàn ông mặt chữ điền đoán sơ một chút thì có khoảng sáu hàng.
Vốn hôm nay tới đây là để giao dịch, vậy là được rồi. Họ không cần phải đưa hàng ra đã cướp được tiền tới tay.
“Mau, chúng ta chỉ cần có thể tìm được cơ hội là rời đi ngay thôi, chuyện sau này dễ làm rồi.” Người đàn ông mặt chữ điền thấy tiền thì vô cùng vui vẻ nhưng bàn tay khống chế Đường Nham thì không nơi lỏng chút nào.
Qua tình huống vừa rồi, anh ta đã coi Đường Nham là cảnh sát nằm vùng, cố ý đánh ngã A Hào và A Kiến, chờ họ chui đầu vào lưới cho nên anh ta vừa thù hận lại vừa kiêng dè Đường Nham, sợ mình vừa phân tâm là bị khống chế ngược lại.
Dưới tình hình này, Đường Nham cũng vô cùng biết điều. Người ta bảo anh làm gì thì anh làm đó, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó hai tay lão Tứ chia ra ôm mỗi bên một cái valy. Người đàn ông mặt chữ điền thì kèm Đường Nham, thật cẩn thận đi từ phòng bao ra ngoài. Tô Thiên theo sát bên cạnh.
Tuy đám cảnh sát lùi ra ngoài nhưng không chờ dưới lầu như người đàn ông mặt chữ điền yêu cầu mà là chia ra chú ý tình hình trong hành lang để tránh xảy ra biến cố bất ngờ.
Cứ như thế, người đàn ông mặt chữ điền dẫn Đường Nham bước lên một bước, đám cảnh sát lùi lại một bước, hai bên anh tới tôi lùi, lùi tới cửa khách sạn rất nhanh.
Vì là tình hình khẩn cấp, người bị nghi ngờ lại có súng cho nên khách trong khách sạn đã được sơ tán trước rồi.
Chỉ còn lại mọi người đang giằng co.
“Đi sắp xếp cho tôi một chiếc xe nếu không bây giờ tôi lấy mạng anh ta.” Người đàn ông mặt chữ điền nắm chặt súng trong tay, đe dọa đám lão Ngô.
“Đội trưởng Ngô, phải làm sao bây giờ? Nếu để anh ta rời đi khỏi đây thật thì chúng ta sẽ không cứu được người.” Một cảnh sát trẻ tuổi áp tới gần tai lão Ngô, khẽ dò hỏi.
“Đừng có gấp. Chờ lát nữa tôi chặn anh ta. Cậu đi dặn dò để tay súng bắn tỉa chuẩn bị sẵn. Ở cửa khách sạn không có đồ gì che chắn, rất dễ ra tay hơn. Tình hình vừa loạn thì tranh thủ cứu con tin trước.” Lão Ngô dùng tay che miệng, nói.
Sau đó ông ta nói với người đàn ông mặt chữ điền: “Chỉ cần đừng làm tổn thương con tin thì bảo chúng tôi làm gì cũng được. Anh đừng cso vội, tôi bảo người đi chuẩn bị xe cho anh.”
Dứt lời, ông ta ngoảnh đầu lại cho cảnh sát trẻ tuổi một ánh mắt. Cảnh sát trẻ tuổi hiểu ý, vội vàng chạy ra ngoài.
“Tôi cho ông biết, tốt nhất là đừng giở trò gì. Nếu không tôi không cẩn thận run tay lên là người này sẽ mất mạng.” Người đàn ông mặt chữ điền để ý thấy động tác nhỏ của lão Ngô, sợ họ lại có kế hoạch bí mật gì nên vội vàng đe dọa.
“Anh yên tâm. Bây giờ trên tay anh có con tin, chúng tôi không dám làm gì cả. Nếu anh ta xảy a chuyện gì thì chắc chắn người trong nhà anh ta sẽ rất đau lòng. Anh cũng có người nhà, chắc hẳn có thể thấy cảm động lây.” Lão Ngô vừa bảo đảm vừa thử thăm dò, nêu ra một chủ đề câu chuyện.
“Hừ, đừng nói với tôi những chuyện này có được không? Ông đây là trẻ mồ côi. Một người ăn no cả nhà không đói bụng. Tốt nhất ông bảo họ nhanh lái xe qua đây chút. Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều đâu.” Người đàn ông mặt chữ điền hừ lạnh một tiếng, nói.
À, người này dầu muối không vào, tính cảnh giác lại rất mạnh. Chuyện này đúng là không dễ làm. Lão Ngô cau mày, suy nghĩ đối sách trong lòng.
Tất cả mọi người ở đó đều dồn mắt lên người người đàn ông mặt chữ điền. Trong một góc luống hoa không ai chú ý, một bóng người màu đen đang chờ cơ hội hành động.
Cô ta mượn bộ đồ đen trên người để che giấu, lặng lẽ dời đến chỗ cách người đàn ông mặt chữ điền rất gấn, sau đó vọt mạnh ra, định hành động khi người ta không đề phòng mà cướp lấy khẩu súng trong tay anh ta.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người không ngờ được. Người đàn ông kéo căng thần kinh cảnh giác bốn phía vậy mà lại phản ứng lại, nghiêng người kéo Đường Nham qua chặn trước mặt mình.
Lúc này nắm đấm của bóng người áo đen đã tới rất gần. Vốn cô ta ôm lòng tin một kích tất trúng cho nên ra tay vô cùng tàn nhẫn, không ngờ vậy mà lại bị người đàn ông mặt chữ điền phát hiện. Anh ta lại còn trốn sau lưng con tin. Nếu một đấm này rơi vào người con tin thì chắc chắn sẽ khiến con tin bị thương nặng. Người áo đen không còn cách nào khác, đành phải cứng rắn dừng bước, kết quả vì tốc độ quá nhanh nên lúc cơ thể giảm xóc thì không ổn định, lảo đảo một cái té xuống.
Cái gọi là họa vô đơn chí chính là chỗ đó vừa hay là một bậc thang. Cô ta vừa lảo đảo một cái, đầu đập thẳng xuống bậc thang, trán nhanh chóng xuất hiện một vết thương, máu tươi chảy ròng ròng, thoạt nhìn vô cùng nhấm vào lòng người.
Người đàn ông mặt chữ điền bị tập kích bất ngờ mà giật nảy mình, thầm nhủ đám cảnh sát này quả nhiên không giữ chữ tín nghĩa. Ngoài miệng thì nói phải bảo vệ an toàn của con tin nhưng vẫn phái người qua đánh lén. Thực sự là quá âm hiểm.
Một luồng tức giận dâng lên từ trong đáy lòng anh ta, bay thẳng lên đầu. Người đàn ông mặt chữ điền nhất thời như phát điên, dịch chuyển súng khỏi đầu Đường Nham, nhắm ngay vào bóng người màu đen té trên đất.
Vừa rồi lúc Đường Nham bị biến thành tấm chắn thịt cũng đã đối mặt với bóng người áo đen kia. Tuy đối phương đeo khẩu trang nhưng anh vẫn lập tức nhận ra thân phận người đó.
Mạc Tiểu Mộc, con nhóc thối này sao lại xuất hiện lúc này? Đúng là thêm rắc rối. Đáng lẽ anh sắp tìm được cơ hội để Tô Thiên ra tay rồi, không ngờ lại bị giành trước một bước.
Tức giận thì tức giận nhưng khi người đàn ông mặt chữ điền dời súng đi, anh bỗng đoán được đối phương định làm gì. Đại não vốn không còn kịp suy nghĩ gì nữa, gần như là theo phản xạ có điều kiện, Đường Nham cố sức tránh thoát khỏi bàn tay đang ghìm chặt cổ mình, sau đó vội vàng bước lên vài bước, chắn giữa người đàn ông mặt chữ điền và Mạc Tiểu Mộc.