Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 44: Bị ép buộc




“Trời ơi, trông nom nhiều thế làm gì. Không phải chúng ta phải đi trước à. Chờ láy nữa thần trí họ khôi phục thì không dễ làm rồi.” Vẻ mặt Tô Thiên không kiên nhẫn.

“Nói nhảm, đương nhiên phải đi rồi. Tôi cũng không muốn xem cảnh nóng mắt này đâu.” Đường Nham dứt lời thì xoay người đi thẳng ra cửa. Ừm, cả bữa cơm hôm nay mà nói ăn rất vui vẻ nha.

Hí hí, đã lấp đầy bụng lại còn không phải trả tiền.

Một người một quỷ vừa đi tới cửa thì ngoài phòng bao đã vang lên tiếng gõ cửa.

“Bên trong có ai không?” Một giọng đàn ông xa lạ bỗng vang  lên.

Thảm rồi, có người tìm tới cửa. Nếu bị phát hiện thì không dễ giải thích tình hình trong phòng bao. Tô Thiên căng thẳng nhìn Đường Nham, dùng ánh mắt ý hỏi anh nên làm gì bây giờ.

“À, ai thế?” Đường Nham hỏi. Nếu là nhân viên phục vị thì lừa anh ta đi trước.

“Là A Hào đúng không? Chúng ta hẹn gặp nhau ở đây.” Giọng bên ngoài lại vang lên lần nữa.

Đường Nham thầm kêu một tiếng không tốt. Em gái anh, lại là đồng bọn à? Chuyện này đúng là khó làm, nói thêm vài câu nữa nhất định sẽ bị đối phương nhìn thấu. Phải mau chóng nghĩ ra đối sách mới được.

Đường Nham lo lắng vạn phần không để ý thấy cửa phòng bao không khóa. Người bên ngoài không nhận được câu trả lời thì lại đẩy thẳng cửa ra.

Hai người cao to vạm vỡ cứ như vậy mà dại mặt ra, đứng ở cửa, mặt đối mặt với Đường Nham.

“Ai là A Hào?” Người đàn ông mặt chữ điền kinh ngạc hỏi, mắt nhìn xuyên qua Đường Nham về phía trong phòng bao. Anh ta liếc mắt đã thấy được ba người dáng vẻ điên cuồng, làm hành động bất nhã.

“A, vừa rồi chúng tôi đang ăn cơm. Anh Hào mượn một chai rượu vang nói là muốn uống một ly thật tốt. Tôi không cẩn thận làm vỡ ly nên không uống được. Kết quả ba người họ uống xong thì biến thành như thế. Tôi đang nghĩ định ra ngoài tìm người giúp đỡ đó. Hành động này cũng thật là kỳ lạ. Hai người là bạn anh Hào à?” Đường Nham nhanh chóng viện một lý do.

Quả thực không thể không lanh trí hơn được, thu xếp ổn thỏa cho một bông hoa hồng.

“A, đúng không?” Người đàn ông mặt chữ điền quét mắt trong căn phòng bao một vòng, quả nhiên thấy được thức ăn đã ăn một nửa trên bàn và ly rượu vỡ nát dưới sàn nhà. Trong lòng anh ta lập tức tin hơn một nửa lời Đường Nham nói.

Anh ta lại nhìn ba người A Hào đang có hành vi điên cuồng thêm vài lần, nghĩ có khi họ uống nhiều thuốc quá, nếu không cũng sẽ không bất thình lình xảy ra tình huống như vậy. Chờ tác dụng của thuốc qua đi thì sẽ khôi phục bình thường. Có điều A Hào này cũng thật là, sao hôm nay là thời điểm quan tọng như thế mà lại biến thành dáng vẻ này.

“Trời ơi, không cần tìm người giúp đỡ đâu. Anh tới phòng vệ sinh chuẩn bị chút nước lạnh tới đây là được.” Người đàn ông mặt chữ điền nói với Đường Nham.

Đường Nham đang thầm nghĩ tìm cớ gì để rời đi, người đàn ông mặt chữ điền lại chỉ thẳng ra một con đường. Chuyện này khiến anh vui vẻ vô cùng, vội vàng gật đầu đồng ý.

Rất không may, lần này ngay cả cửa ra vào Đường Nham còn chưa đi tới đã bị cắt ngang.

“Rầm.”

Cửa phòng bao bỗng bị một lực lớn đẩy ra, vài người đàn ông xa lạ vọt vào, ào ào giơ súng lên nhắm vào mọi người trong phòng, miệng lặp đi lặp lại một câu:

“Tất cả không được động đậy, giơ tay lên, cảnh sát đây.”

Đường Nham bị tình huống bất thình lình làm cho mù mờ, đứng ngơ ngác tại chỗ không biết nên làm thế nào.

Bỗng một lực lớn kéo anh ra sau, đồng thời kim loại lạnh băng băng chĩa vào huyệt thái dương của anh.

“Mẹ nó, mày lại dám tính kế ông đây.” Người đàn ông mặt chữ điền một tay ghìm chặt cổ Đường Nham, một tay cầm súng nhắm vào anh, hung ác nói.

“Không được qua đây. Dám động đậy tao sẽ giết nó.”

Lúc này Đường Nham mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp là mình bị bắt cóc. Em gái mày, đúng là tai bay vạ gió. Vừa rồi đã dùng hết vận may rồi, bây giờ vận rủi tới….

Ai có thể giải thích với anh tình hình bây giờ là sao?

Ba người Trương Thiên thì bây giờ còn đang trong trạng thái thần trí mơ hồ, tự xé lộn xộn đồ của mình. Còn một người đàn ông khác đi theo người đàn ông mặt chữ điền thì hình như không có súng. Lúc cảnh sát bước vào hô lên, anh ta thành thành thật thật hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Chậc chậc, vừa nhìn dáng vẻ này là biết đây không phải là lần đầu tiên.

Lúc còn sống Tô Thiên vẫn còn là một thiếu nữ hai mươi tuổi, chưa từng trải qua tình cảnh này, lập tức bị dọa tới mức ngồi tê liệt trên đất, hoàn toàn quên chuyện người khác vốn không thấy mình.

“Anh đã bị bao vây, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại cũng không có ý nghĩa gì. Mau thả con tin ra có khi còn có thể giảm nhẹ tội.” Cảnh sát cầm đầu trầm giọng nói.

Đường Nham ngẩng đầu nhìn lên, mẹ kiếp, còn là người quen. Đây chẳng phải là cảnh sát Ngô mới gặp à. Ặc, mình còn đoán là ông ta và Mạc Tiểu Mộc có một nhiệm vụ lớn phải đi làm, không phải là chỉ chuyện này chứ? Trời ạ, cũng quá đúng dịp, y như tình tiết phim được viết ra vậy.

“Hừ, đừng nói tới chuyện này. Tôi làm chuyện gì tự trong lòng tôi rõ. Bị các người bắt thì còn đường nào để nói? Nhanh tránh ra, nếu không tôi sẽ nổ súng, đến chết cũng phải kéo theo một người làm đệm lưng.” Người đàn ông mặt chữ điền bày ra vẻ bóp cò, trên tay vô thức dùng sức khiến huyệt thái dương của Đường Nham sinh đau. Anh không kiềm được mà mắng một câu xúi quẩy. trong lòng.

Lão Ngô làm cảnh sát nhiều năm như thế, kẻ tình nghi phạm tội nào chưa từng gặp. Hai bên vừa nói chuyện là ông ta đã biết đối phương là dân côn đồ liều mạng rồi, giảng giải lý lẽ tình hữu nghị với anh ta vốn là vô dụng, chỉ có lùi một bước trước rồi quyết định.

Nghĩ tới đây, ông ta vội vàng ra lệnh cho vài cảnh sát nhường đường, sau đó tahạt cẩn thận mà nói: “Được, chúng tôi nhường đường cho anh, cũng xin anh đừng làm tổn thương con tin.”

“Bớt nói nhảm đi. Ông lừa gạt tôi đấy à? Nhiều cảnh sát vây quanh đây như vậy, không chú ý một cái là sẽ trúng chiêu của các ông. Cút hết xuống lầu cho tôi, mau lên. Ông đây không có nhiều sự kiên nhẫn vậy đâu.” Người đàn ông mặt chữ điền cười khẩy một tiếng, thái độ cứng rắn nói.

Không ngờ người đàn ông này còn rất biết cách phản trinh sát. Lão Ngô bất đắc dĩ, đành phải vừa nhẹ nhàng dịu giọng khuyên bảo anh ta, vừa kêu bọn cảnh sát kéo khoảng cách ra, lùi tới ngoài hành lang.

Được rồi, xem ra những cảnh sát kia cũng không dễ làm, muốn thoát cỏi cảnh khó khăn còn phải tự lực cánh sinh.

Đường Nham len lén liếc Tô Thiên, phát hiện cô còn ngồi trên tđất, không khỏi cạn lời hồi lâu. Yêu tinh nhỏ này, bình thường còn rất lợi hại, vừa gặp phải chuyện đã mềm nhũn. Rốt cuộc vẫn là cô bé, chờ đi về nhất định phải dạy dỗ chỉ bảo cô ở mặt này nhiều chút.

“Tô Thiên, Tô Thiên.” Đường Nham dùng truyền âm gọi.

“A, sao thế?” Tô Thiên ngơ ngác ngoảnh sang, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.