Đường Nham bị đau, buông lỏng tay ra theo phản xạ có điều kiện.
“Xoảng.”
Ly rượu rơi xuống sàn nhà, vỡ thành mảnh vụn. Rượu màu đỏ tràn ra như một vũng máu tươi lớn, nhìn thấy mà giật mình.
“Trời ơi, thực sự là xin lỗi. Tôi muốn uống rượu nhanh chút, ai ngờ không cẩn thận đụng phải lưng ghế rồi. Lần này thảm rồi, rượu đã bị lãng phí, thật là đáng tiếc. Nhất định rất quý nhỉ.” Đường Nham đứng lên từ trên ghế, vẻ mặt thịt đau mà nhìn cái ly trên đất.
“Móa nó, thằng nhóc này là cố ý.” A Kiến vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng đứng lên.
Vốn anh ta tưởng Đường Nham sẽ uống hết rượu, không ngờ anh vậy mà lại ra sức từ chối, còn làm vỡ ly rượu. Cứ tiếp tục như vậy thì lại phải lãng phí rất nhiều thời gian ở đây rồi. Không được, phải giải quyết xong chuyện này nhanh chút.
“Nếu thằng nhóc này không biết điều như thế, A Hào, Trưng Thiên, hai người các anh ta mình rót cho anh ta đi.” Mặt A Kiến lạnh xuống, trầm giọng nói.
Trương Thiên vừa nghe thấy thế thì bỏ vẻ mặt ngụy trang đi, vừa cười khẩy vừa đánh bọc sườn với A Hào, xông về phía Đường Nham.
Cùng lúc đó, trong phòng họp đội hình sự cục cảnh sát thành phố, lão Ngô đang định sắp xếp cảnh sát đi làm nhiệm vụ. Mấy người trông coi, mấy người canh gác, mấy người ra tay, tất cả đều phân công một rõ hai ràng.
Họ trông chừng nhóm tội phạm này đã được một thời gian. Tối nay là hành động thu lưới quan trọng nhất, tuyệt đối không thể có nửa chút sai lầm.
Trước khi đi, lão Ngô gọi Mạc Tiểu Mộc lên, dặn đi dặn lại để cô ta nhất định phải thành thành thật thật chờ trong cục, không được đi đâu.
Mạc Tiểu Mộc nhiều lần cam đoan sẽ nghe theo mệnh lệnh, lão Ngô mới yên lòng dẫn người rời đi.
Chờ họ lái xe biến mất khỏi cổng cục cảnh sát, bóng dáng Mạc Tiểu Mộc lại bỗng xuất hiện, toàn thân mặc một bộ đồ thể thao màu đen thoải mái, tóc buộc thành một cái đuôi ngựa, đeo khẩu trang màu đen, nhanh chóng lên một chiếc Volkswagen Beetle màu hồng, lặng lẽ đi theo đằng sau đoàn xe của cục cảnh sát.
Tuy lão Ngô năm lần bảy lượt dặn dò cô ta vì lý do an toàn, không được rời khỏi cục cảnh sát nhưng vốn Mạc Tiểu Mộc không coi những lời này là quan trọng. Nếu đạo sĩ nhỏ kia nói thực sự linh nghiệm như vậy thì anh ta đã nổi tiếng vạn dặm rồi, nào có lăn lộn đến mức một nghèo hai trắng như thế này. Rõ ràng là anh ta chỉ thuận miệng thêu dệt lời nói dối thôi.
Hành động hôm này là một cơ hội rất tốt. Cô ta nhất định phải tham gia mới được. Tới lúc đó cô ta xem xét tình hình rồi đi lên hỗ trợ, không thành công thì cùng lắm bị phê bình. Dù sao đội trưởng Ngô cũng dẫn theo nhiều người như thế, nhất định phải hết sức cẩn thận. Nếu thành công thì không chỉ có thể tăng cường kinh nghiệm mà còn có thể dùng sự thật để làm bẽ mặt Đường Nham, cớ sao mà không làm.
Cho nên tối nay cô ta mới lớn gan như thế, len lén chạy từ trong cục cảnh sát ra ngoài.
Đám lão Ngô đi thẳng đến gần khách sạn Nhật Bất Lạc mới dừng lại. Căn cứ vào báo cáo điều tra của nhân viên trước đó, hai tên buôn thuốc phiện sẽ giao dịch ở đây, vài phút nữa sẽ tới.
Tới lúc đó chỉ cần họ vừa chạm mặt với đối tượng giao dịch thì cảnh sát sẽ nhanh chóng xuất hiện, lấy được cả nhân chứng vật chứng.
Vì vậy bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là ổn định tâm thần để chờ đợi.
Còn bên Đường Nham thì lúc làm vỡ ly rượu, trong lòng anh đã định ra tay. Vừa thấy Trương Thiên và A Hào lao tới, anh vội vàng nhanh chóng lùi lại vài bước, trốn tới góc phòng, nói với Tô Thiên: “Em gái cô, đừng đứng ngốc ra đó, mau ra tay đi. Ông đây không phải là đối thủ của bọn họ.”
Tô Thiên bị câu rống giận này làm cho giật mình tỉnh giấc, vội vàng phản ứng lại, thục giục sức mạnh trong cơ thể, chặn trước mặt Đường Nham.
Từng luồng khí đen tản ra từ trên người cô, lan ra khắp các chỗ trong phòng bao. Trong không gian chật hẹp, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.
Đương nhiên ba người Trương Thiên không thấy cảnh tượng này. Họ chỉ nghe Đường Nham kêu một câu xong thì đèn trong phòng bao tối xuống.
Nhiệt độ trong không khí chợt giảm xuống khiến bọn họ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lập tức không hẹn mà cùng có một dự cảm xấu.
Khiến Trương Thiên không dám lại gần Đường Nham nữa mà đứng tại chỗ, vẻ mặt căng thẳng chú ý sự thay đổi xung quanh.
Sau đó, Đường Nham lại nói một câu khiến anh ta dựng tóc gáy.
“Dọa một chút là được rồi, đừng ra tay quá nặng, quậy đến chết người thì không thu dọn được đâu.”
Chuyện sau đó Trương Thiên cũng không biết nữa. Anh ta chỉ cảm thấy trước mặt trắng xóa, không thấy thứ gì. Anh ta ngờ vực bước lên vài bước, cảnh vật thay đổi rất nhanh.
Trước mắt anh ta xuất hiện một chiếc giường xa hoa, trên đó có một tấm màn lụa mỏng màu hồng phấn, bên dưới lớp ga trắng bằng lụa mềm mại.
Mà một người đẹp tuyệt thế đang nằm lười biếng đầy quyến rũ trên đó.
Khuôn mặt cô ta xinh đẹp tuyệt mỹ như thể bước ra từ trong tranh. Làn da trắng nõn mịn màng, trên người không mặc quần áo, chỉ tùy tiện khoác một bộ đồ lụa mỏng. Dáng người đẫy đà như ẩn như hiện.
Trương Thiên nhìn mà sợ ngây người. Anh ta lớn như thế nhưng đây là lần đầu tiên thấy phụ nữ xinh đẹp mê người như thế, lập tức bị hấp dẫn, đứng sững sờ tại chỗ.
Người phụ nữ kia dường như cũng chú ý thấy anh ta. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hiện lên một nụ cười dịu dàng, sau đó từ từ ngồi dậy, từ từ đi về phía anh ta.
Bước chân xinh xắn vững vàng, tư thế quyến rũ khe khẽ lay động. Lớp lụa mỏng trên người dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trương Thiên như mê muội, duỗi hai tay ra đi tới người đẹp trước mặt anh ta, ôm vào lòng sau đó đặt cô ta lên giường, xoay người đè lên.
Đường Nham trốn trong góc tường chỉ thấy Tô Thiên phất phất tay, một luồng khí đen xuất hiện, phân tán giữa không trung, chui vào trong cơ thể ba người Trương Thiên.
Sau đó, vẻ mặt Trương Thiên dịu lại, mắt mơ mơ màng màng nhìn một cái ghế trước mặt. Tiếp theo, anh ta từ từ đi tới, bắt đầu vừa ôm ấp cáo ghế lại vừa hôn vừa kéo quần áo trên người.
Mà A Hào và A Kiến thì càng khoa trương hơn. Hai người ôm thẳng lấy nhau, hôn nhau.
Các bạn có thể tưởng tượng hai người đàn ông vạm vỡ mặt đầy rây ôm nhau đầy tình cảm nồng nàn. Cảnh tượng kia nhìn thế nào cũng nóng mắt. Đường Nham nhìn tới phát ói, vội vàng quay đầu cạn lời, hỏi Tô Thiên: “Cô làm gì thế hả? Sao ba người này bỗng biến thái thế, dọa chết người có được không?”
Tô Thiên càng khó chịu đựng hơn anh, đã ngoảnh đi không nhìn từ lâu, nghe vậy thì bất đắc dĩ xoa tay nói: “Không biết nữa. Tôi chỉ bày một cái ảo cảnh cho họ thôi. Ở trong đó họ có thể thấy được vật cần tìm nhất trong tiềm thức. Chỉ trong thời gian rất ngắn, khoảng hai ba phút là sẽ khôi phục thần trí. Chẳng qua sau đó sẽ bệnh nặng một trận. Ai ngờ tình hình lại thành thế này chứ. Cũng không biết họ nhìn thấy gì, có khi trong tiềm thức hai người vừa hay thích nhau cho nên mới như thế.”
Đường Nham bị những lời này làm cho hoảng sợ tới toàn thân nổi da gà. Hai người vạm vỡ thầm mến nhau, ông trời ơi, đây không phải là sự thật chứ?