Bốn người ngồi đối diện nhau, đều có tính toán riêng của mình. Mấy phút sau, cứ thế không ai khơi chuyện, mãi cho tới khi nhân viên phục vụ gõ cửa vào mới phá vỡ bầu không khí lúng túng.
Bữa cơm này chủ yếu Trương Thiên mời hai anh em A Hào A Kiến, mong thấy họ có thể trút giận cho mình, khiến Đường Nham nhả mấy vạn đồng ra, có khi còn bắt chẹt anh được một khoản. Cho nên anh ta ra tay cực kỳ hào phóng, gọi toàn đồ đắt tiên nhất trong khách sạn.
Thịt kho tàu, bào ngư, tôm hùm chua cay, cua đồng hấp và các loại thức ăn ngon sắc hương vị đủ cả bày đầy một bàn khiến Đường Nham nhìn mà chảy cả nước miếng, cầm đũa lên ăn ngấu ăn nghiến.
Trong lúc ăn anh cũng không quên phân tâm dặn dò Tô Thiên vài câu, để cô chú ý ba người kia nhỡ may họ có động tác nhỏ gì thì mình cũng có cách đối phó sớm.
Tô Thiên khẽ gật đầu, vẻ mặt không vui ngồi vào khoảng không cạnh Trương Thiên. Bây giờ cô biến thành quỷ rồi, không ăn được thức ăn dương gian, chỉ có thể giương mắt nhìn một bàn đồ ăn ngon thôi. Cảm giác này khỏi phải nói khó chịu bao nhiêu.
Cái tên khốn nạn này lại sắp xếp cô theo dõi còn tự mình yên tâm ăn thoải mái. Nhưng cô lại không làm không được. Bây giờ một người một quỷ đã có khế ước, đều là châu chấu trên cùng một sợi dây. Đường Nham gặp xui xẻo cô cũng không có kết quả tốt gì. Đơn giản nhất là phí chút tâm sức, cố gắng tránh phiền phức đi.
Ba người Trương Thiên thấy tướng ăn của Đường Nham thì ào ào khịt mũi coi thường. Người chưa từng trải sự đời chính là như thế, y như quỷ chết đói đầu thai vậy. Còn Đường Nham thì thành thạp tiêu diệt năm con tôm hùm nhỏ xong mấy người mới cảm thấy không ổn. Mình còn chưa đụng đũa, theo cách ăn của thằng nhóc này thì không cần tốn bao nhiêu thời gian là có thể tiêu diệt sạch bữa tiệc lớn này rồi.
Nhận ra điều này, ba người vội vàng cầm đũa lên tiêu diệt đồ ăn trước mặt.
Trong phòng bao chỉ còn tiếng nhai rất nhỏ và tiếng dao nĩa va vào nhau.
Mắt thấy tướng ăn của mấy người đàn ông, Tô Thiên râts không có hình tượng mà trợn trắng mắt. Cắt, bốn tên thiếu não.
“Em ở đây chờ anh quay về, chờ anh quay về xem hoa đào nở.”
Mãi tới khi tiếng chuông lảnh lót vang lên trong phòng bao, mọi người mới ngẩng đầu lên từ trong đống thức ăn, mờ mịt liếc nhau một cái. A Hào mới phản ứng kịp là tiếng chuông điện thoại của mình, vội vàng cầm một tờ giấy ăn lên lau sạch dầu mỡ dính trên tay mới lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nhìn rõ dãy số, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, khẽ dùng cùi chỏ thúc A Kiến bên cạnh một cái, nháy mắt với anh ta.
A Kiến lập tức hiểu ý, hai người đứng lên, không nói một lời đi ra khỏi phòng bao.
Trương Thiên không biết xảy ra chuyện gì nên cũng vội vàng ra ngoài theo.
“Ừm, yêu tinh nhỏ, cô đi ra xem họ đang làm gì.” Đường Nham vừa nhét tôm vào miệng vừa dặn dò Tô Thiên.
Mấy người kia không có ở đây, rốt cuộc anh có thể thoải mái dễ chịu mà ăn một lúc rồi. Mẹ nó, tay nghề nấu ăn của đầu bếp khách sạn này thật không tệ.
Tô Thiên đang bị thức ăn ngon trước mặt kích thích khiến toàn thân khó chịu, vừa nghe thấy lời Đường Nham thì như được đại xá, chạy ra ngoài.
Không biết A Hào và A Kiến đi đâu, chỉ còn một mình Trương Thiên lo lắng chờ trong hành lang.
Hơn mười phút sau, bóng dáng hai người mới xuất hiện lần nữa.
Trương Thiên vội vàng nghênh đón, khẽ hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
“Trước kia không phải đã nói với anh à. Hôm nay tới đây là có chuyện làm ăn lớn phải làm. Vừa rồi đối phương gọi điện nói là bàn giao dịch trước, khoảng hơn mười phút nữa sẽ tới đây.” Vẻ mặt A Hào nghiêm trọng, giải thích.
“Nhanh vậy thì thằng nhóc thúi bên trong kia phải làm sao? Các anh đã đồng ý trút giận giúp tôi rồi.” Trương Thiên vừa nghe thấy thế thì lập tức sốt ruột. Chờ đối phương tới thì anh ta nhất định phải đi trước, không còn thừa bao nhiêu thời gian nữa rồi. Chẳng lẽ lần này uổng công, bỏ qua cho Đường Nham à? Vậy hôm nay anh ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng rồi.
“Gấp cái gì, cái thằng ngốc nghếch bên trong chỉ cần xử lý trong hai ba phút là được rồi, ồn ào. Túi thuốc đó đắt tiền lắm, chờ lát nữa anh bỏ vào trong rượu, lừa anh ta uống. Hai anh em chúng tôi sẽ tùy cơ ứng biến.” A Kiến móc một túi nilong trong suốt, bên trong chứa bột màu trắng không biết tên từ trong túi ra.
Trương Thiên vừa thấy thứ này thì lập tức hai mắt tỏa sáng, nhận lấy như nhận báu vật, sau đó cẩn cẩn thận thận nhét vào trong túi áo.
Sau đó ba người một trước một sau bước vào trong phòng bao.
Tất cả chuyện này rơi hết vào mắt Tô Thiên. Trong lòng cô nhất thời cũng cảm thấy không ổn, vội vàng vào phòng bao theo, dùng truyền âm nhắc nhở Đường Nham.
“Chao ôi, vừa rồi tôi mới thấy họ lấy một túi bột phấn ra, không biết là thứ gì, nói muốn bỏ vào trong rượu để anh uống rồi thu dọn anh.”
Đường Nham nghe thế thì bàn tay đang cầm cua run lên nhưng khôi phục rất nhanh.
“Tôi biết rồi, sẽ tùy cơ ứng biến.”
Hừ, mình không cảm nhận sai. Quả nhiên Trương Thiên này không có lòng tốt như thế.E rằng lần trước thua cho mình xong vẫn canh cánh trong lòng cho nên mới sắp đặt cái bẫy này để đối phó mình.
Nếu ông đây dám tới cái Hồng Môn Yến này thì đã nắm chắc toàn thân mà lui rồi. Ngay cả mấy tên ma cà bông nhỏ này cũng không giải quyết được thì còn nói tới xưng bá thiên hạ, giải cứu thương sinh cái gì? Đường Nham vô cùng kiêu ngạo nghĩ.
Cho nên nói những người tự kỷ quá thì đáng đánh đòn nhất chỗ này.
Biểu hiện của Đường Nham không khác lúc trước, vùi đầu điên cuồng ăn, vốn không để ý tình hình xung quanh.
Trương Thiên hành động tự nhiên, mở một chai rượu vang, đổ túi bột màu trắng vào trong sau đó đi tới cạnh Đường Nham, giả vờ rất thân thiện mà nói: “Anh Đường, bữa cơm này ăn đã lâu, chúng ta ngay cả một ngụm rượu cũng không uống. Sao, uống với anh em một ly nhé?”
Dứt lời, anh ta rót đầy ly rượu rỗng trước mặt Đường Nham, sau đó đưa ly rượu mình đã chuẩn bị trước tới trước mặt anh, ra vẻ muốn chạm ly với anh.
“À, không cần, bây giờ tôi chưa khát, ăn trước cái đã. Lát nữa đồ ăn nguội hết mất.” Đường Nham cũng không ngẩng đầu lên, vừa nhai thức ăn trong miệng vừa ậm ậm ừ ừ nói.
Mẹ kiếp, đây không chỉ là một thằng ngu mà còn là một cái thùng cơm. Đồ ăn trên bàn hơn một nửa đã vào bụng anh vậy mà còn chưa ăn đủ. Trương Thiên thầm khinh bỉ mắng một câu trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ dáng vẻ cũ.
“Trời ạ, anh xem anh em tôi đã bưng rượu tới thì uống một ly đi, không trễ nải bao nhiêu thời gian. Anh thích ăn đồ ăn ở đây thì lần sau tôi mời anh tới là được. Những thứ khác không nói, tiền mời một hai bữa cơm tôi vẫn có.”
“Lần sau mời tôi nữa à?” Vừa nghe thấy thế, Đường Nham lập tức dừng hành động lại, hết sức vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” Trương Thiên vỗ ngực bảo đảm nói.
“Được rồi, tôi uống.” Đường Nham bày ra vẻ vô cùng vui vẻ, vươn tay cầm ly rượu chạm một cái với Trương Thiên, sau đó nhanh chọn rụt lại. Kết quả vì động tác quá mạnh nên không cẩn thận đụng phải lưng ghế.