Trương Lương vừa ra tới, thấy Đường Nham đứng một mình trong đại sảnh thì thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời lại hơithất vọng.
Có điều anh ta ép những suy nghĩ đen tối này xuống rất nhanh, làm theo lời dặn của Đường Nham, quỳ trước hương nến niệm chú ngữ.
Vì việc sửa kết cấu phong thủy của quán ăn này rắc rối hơn nhà Chu Mạt một chút cho nên chủ nhân sinh lực tín ngưỡng cũng phải nhiều thêm một chút.
Luồng không khí đậm đặc tản ra từ trên người Trương Lương, quay một vòng trên không trung rồi bay lên lầu.
Tô Thiên đang hấp thu sát khí ở đó.
Hai luồng thể khí đen trắng chui vào trong hồn phách của cô, chuyển hóa thành quỷ khí để cô duy trì hồn thể của mình. Tô Thiên cũng đang từ từ thay đổi, bộ phận thực hóa từ cánh tay lan lên trên, mãi cho tới cả nửa người trên cũng ngưng tụ lại thành thực thế thì sát khí và lực tín ngưỡng cũng bị cô hấp thu không còn chút nào.
Tô Thiên ợ một cái, hài lòng quan sát sự thay đổi trên cơ thể.
Hừ, lần này sức mạnh tăng cường không ít. Cái tên khốn kiếp Đường Nham kia muốn chiếm lợi của mình cũng không dễ dàng như thế nữa.
Chờ Tô Thiên xuống lầu thì hai người đàn ông trong đại sảnh lại bị ngạc nhiên một trận. Sau khi hấp thu sức mạnh, cô càng quyến rũ hơn trước. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có thêm vài phần tức giận, ngực nhấp nhô như bất cứ lúc nào cũng có thể phá tan ràng buộc vậy.
Thấy Trương Lương nhìn đầy thèm thuồng, Đường nào đó bắt đầu hơi không biết mùi vị gì. Anh còn chưa từng hưởng thụ đâu, không thể để người khác chiếm quá nhiều lợi. Vì vậy anh vội vàng thu hồi Tô Thiên vào trong hồ lô nhỏ.
Sau đó anh lại nói rõ chỗ cần chú ý một lượt rồi không thể chờ đợi được mà dẫn theo Tô Thiên quay về, để Trương Lương lại sắp xếp người sửa chữa quán ăn.
Trên đường đi, trong đầu Đường Nham toàn là cơ thể con người quyến rũ sau khi Tô Thiên thực thể. Rốt cuộc đã chờ được ngày này rồi. Hôm nay tay anh ăn no phúc, tới lúc đạt được ước muốn rồi, ha ha ha ha.
Cho nên vừa về tới nhà, Đường Nham đã khóa trái cửa lại, nhanh chóng lấy hồ lô nhỏ ra, thả Tô Thiên ra.
Tô Thiên đã ở chung với Đường Nham vài ngày rồi, đương nhiên là vô cùng rõ ràng bản tính người đàn ông này. Cô nghĩ với mức độ biến thái của anh thì còn chuyện gì mà không làm được. Lần trước sau khi hai tay thựctế đã bị anh chiếm không ít lợi. Lần này có khi còn nghiêm trọng hơn.
Vì vậy cô đã đề phòng từ lâu. Từ khi ra khỏi hồ lô nhỏ cô đã lập tức bay tới giữa không trung.
Tên sói đói nào đó đang có dáng vẻ vồ mồi hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống này, không phản ứng kịp nên té lăn xuống đất, muốn bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu.
Tô Thiên thấy dáng vẻ này lập tức thấy trong lòng hả giận không ít, cười ha hả đầy đắc ý.
Đường Nham thở hổn hển bò dậy từ dưới đất. Bà mẹ nó, con khốn nhỏ này rất có tâm kế, dám cài bẫy ông đây, chán sống rồi có phải không?
“Cô làm gì thế? Lại thèm đòn có phải không? Ngoan ngoãn xuống đây nhận sai, ông đây tạm tha cho cô lần này. Bằng không xem tôi trừng trị cô thế nào.” Đường Nham nghiêm mặt đe dọa.
“Thôi đi, nói thật dễ nghe. Nếu tôi đi xuống thì chẳng biết sẽ gặp phải kết cục gì. Bầu không trung này thật dễ chịu, ít nhất không cần lo lắng bị sói háo sắc quấy rối.” Tô Thiên khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nói.
“Được, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không? Hôm nay không cho cô chút thuốc nhuộm thì cô không biết thủ đoạn của bản Đường lợi hại bao nhiêu.” Bị nô lệ nhỏ nhà mình coi thường tới mức này, nếu không tìm mặt mũi về lại thì sau này uy nghiêm của chủ nhân ở đâu?
Vì vậy, Đường Nham lập tức lấy roi ra nhỏ từ trong ngăn tủ ra, không nói hai lời đã quất về phía hai cái chân dài trắng như tuyết giữa không trung.
Tô Thiên cũng không ngốc, sao có thể đứng đó chịu đòn. Vừa thấy Đường Nham bắt đầu ra tay cô đã vội vàng di chuyển cơ thể tránh đi.
Một quất không tới, Đường Nham xoay người theo, dùng roi da trong tay vụt qua tiếp.
Tô Thiên di chuyển thân hình né tránh lần nữa.
Hai người cứ chơi trò tôi trốn anh đuổi mãi như thế, qua hồi lâu, ngay cả một ngón tay của Tô Thiên Đường Nham cũng không chạm vào được còn mình thì mệt gần chết. Đồ vật trong nhà cũng bị anh vung roi da bữa bãi mà rối tinh rối mù, rơi vỡ đầy đất.
Đường Nham đặt mông ngồi xuống đất đầy mệt mỏi, thở hổn hển từng hơi từng hơi.
Tô Thiên thì lại vô cùng nhẹ nhàng mà trôi bồng bềnh giữa không trung. Sự đắc ý không che giấu chút nào trên mặt, trong lòng thì khỏi nói dễ chịu bao nhiêu. Từ khi bị tên khốn này đưa về nhà, anh vẫn ăn hiếp cô. Còn cô thì sức lực quá yếu lại bị người ta chế trị nên chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng. Cuối cùng hôm nay đã trút hết cơn tức này ra rồi.
Cô muốn để tên khốn này cũng nếm thử mùi vị bị người ta đùa giỡn.
Tô Thiên thấy Đường Nham mệt mỏi ngồi dưới đất, gục đầu ủ rũ, dáng vẻ kiêu ngạp hung hăng càn quấy lúc trước cũng tan thành mây khói thì lòng đề phòng lập tức tan đi rất nhiều. Cô hạ xuống từ trên không trung, động tác tao nhã, bước từng bước một tới trước mặt anh, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.
Cô vừa tới bên cạnh Đường Nham, còn chưa nói được lời châm biếm ra khỏi miệng thì đã phát hiện bàn tay cầm roi da của anh giật giật. Trong lòng cô lập tức có dự cảm xấu, vội vàng định bay lên không trung lần nữa.
Thé nhưng lần này cô không thể được như mong muốn. Hai chân cô vừa rời khỏi mặt đất khoảng nửa mét thì roi đã quấn tới, quấn chặt lấy bắp chân cô, kéo cô xuống.
Sau khi rơi xuống đất thì lại vụt mạnh lên tay cô.
“Á, đau, đừng.” Tô Thiên đau tới mức kêu thành tiếng, trên lưng xuất hiện một vết thương dài lớn, còn có khí đen bay ra từ trong đó. Cô cảm nhận cơ thể như bị rút đi rất nhanh.
“Hừ, không phải dám khiêu chiến tôi à? Dám cười nhạo tôi à? Sao không cười tiếp đi? Hử?” Đường Nhàm không để ý tới tiếng kêu khóc của cô chút nào mà quất mạnh hai roi nữa mới dừng lại.
Với chỉ số thông minh này còn dám giở thủ đoạn ngầm với tôi, chán sống rồi. Đường Nham thầm khinh bỉ trong lòng. Vừa rồi anh cố ý giả vờ mất hết hy vọng để Tô Thiên tháo bỏ lòng đề phòng, tự mình dâng tới cửa. Không ngờ yêu tinh nhỏ này lại đơn giản thế, lập tức hấp tấp chui vào trong bẫy.
Nếu cô đã yêu thương nhung nhớ, mình không tỏ vẻ thì chẳng phải khiến người ta đau lòng à.
“Anh…Anh cái tên khốn này.” Bây giờ trên người Tô Thiên đã có bốn vết thương rồi, đau tới mức cô không dám động một chút nào. Trong đôi mắt to ngập đầy nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương.
Lúc bị đập ngã xuống đất, cô đã thầm kêu một tiếng không tốt trong lòng. Mình sơ suất quá, xem ra lần này chạy trời không khỏi nắng rồi, chắc chắn là bị đánh. Lúc này không thể lớn lối, tốt hơn hết là giả vờ đáng thương uất ức, có khi còn có thể chịu ít tội chút.
Tiếc là cô hoàn toàn đoán sai. Vẻ mặt này đối với người đàn ông khác rất có tác dụng nhưng với Đường nào đó tâm địa sắt đá mà nói thì không đúng tí nào.