*Khai khẩu sát là sự xung sát của của những hình sát như: Cửa nhà khác, rất to, đối diện cửa nhà mình. Mỗi khi mở cửa nhà mình ra thấy ngay như cái miệng (khẩu) đang mở chờ sẵn để nuốt chửng mình; Cửa cầu thang máy ở đối diện cửa chính nhà mình, cũng như tình trạng cửa nhà đối diện; Một hẻm cụt không dài quá 30m ở chính giữa cửa nhà, mỗi khi mở cửa nhà ra thì thấy giống như tình trạng cửa nhà đối diện.
Điều này khiến Đường Nham nhất thời không quen, có điều cũng tốt, không có nhân vật tôm tép nhãi nhép xuất hiện nhảy lò cò, anh cũng có thể thả lỏng không ít.
Trương Lương vừa nhìn thấy Đường Nham đi vào phòng học thì vui vẻ đón, nhắc tới chuyện làm ăn.
“Vợ chú hai tôi có mở quán ăn ở phía tây thành phố, việc làm ăn vẫn rất ế ẩm. TÔi đã bàn với họ rồi, đồ đạc bên trong cũng rất đầy đủ. Có điều tôi cảm thấy vẫn nên chỉnh đón lại một chút, mở công ty thì tốt hơn. Sao, buổi chiều có rảnh không? Đi xem với tôi đi.”
“Thằng nhóc cậu làm việc thật nhanh nhẹn. Bây giờ mới qua một ngày đã làm xong, thật khâm phục.” Đường Nham giơ ngón tay cái lên.
“Này, chú hai tôi có đập nhiều tiền hơn thì tới lúc vội vàng cũng phải buông xuôi thôi. Tôi vừa mở miệng chú ấy đã đồng ý rất dứt khoát, giá cả còn rất lời.” Trương Lương dương dương đắc ý nói.
THấy dáng vẻ tôi lợi hại không, cậu mau qua khen ngợi tôi đi này, Đường NHam không kiềm được mà phá lên cười ha ha.
Chờ tới khi giờ học buổi sáng kết thúc, hai người tới phía tây thành phố xem xét quán ăn vừa mua.
Nhắc tới vị trí của quán ăn thì đúng là không tệ, trước mặt là đường phố, lượng khách hẳn là không cần lo lắng. Nhưng Đường Nham nhìn đường cái đối diện với cửa quán ăn kia thì cau mày lại.
Trương Lương vừa thấy vẻ mặt anh có thay đổi thì vội hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Đương nhiên là có. Ở khu vực có lượng khách tốt như thế mà việc làm ăn có thể nát thành thế này thì vấn đề có thể nhỏ à?” Đường Nham dứt lời, vươn tay chỉ vào con đường cái kia.
“Xe tới xe lui hàng ngày trên đường lớn, đầy rẫy các loại mùi lại còn vừa hay đối diện với cửa chính quán ăn. Những mùi này cứ tự nhiên mà bay vào trong quán như thế, phá hỏng kết cấu phong thủy vốn có. Cứ như thế thì tạo thành một loại khai khẩu sát. Cả ngày bị sát khí ăn mòn, người ở bên trong chắc chắn sẽ cảm thấy không được tự nhiên, việc làm ăn có thể tốt được à?”
“Nghiêm trọng như thế hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Con đường cái này và quán ăn đều là vật chết, không thể dời đi được.” Vẻ mặt Trương Lương đầy đau khổ hỏi.
“Đừng lo lắng. Chuyện này rất đơn giản. Cậu đi tìm vài người xây một cái bồn hoa ở đây, trồng nhiều hoa cỏ chút. Cây cối đều thuộc hệ mộc, mộc lại có khả năng tinh lọc. Như vậy lúc sát khí bay tới thì có thể bị hơi thở của cây cối làm cho tách rời ra.” Đường Nham giải thích.
“Azi, thật ra thật dễ xử lý, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Lát nữa tôi sẽ gọi điện kêu người.” Trương Lương nghe phương án giải quyết thì thở phào nhẹ nhõm. Có cách chữa thì tốt rồi. Nếu không có cách chữa anh ta sẽ khóc tới ngất đi mất.
“Đi thôi. Vào xem một chút.” Trương Lương dứt lời, móc chìa khóa từ trong túi áo ra, bước lên mở cửa, dẫn đầu bước vào. Đường Nham không nhanh không chậm đi theo sau.
Cách sắp xếp trong quán cơm rất đơn giản đại khí, vừa vào đã thấy bàn ghế xếp ngay ngắn. Vì để đề phòng dính bụi nhiều nên còn cố ý che vải trắng lên chỗ quầy hàng.
Quầy thu ngân ở bên trái đại sảnh, bên cạnh còn đặt một cái tủ lạnh lớn, chếch với cửa chính. Chỉ cần có người bước vào đây, liếc mắt một cái là có thể thấy được.
“Sao lại đặt tủ lạnh ở chỗ này?” Đường Nham cau mày hỏi.
“À, nói là gần chỗ ăn cơm, khách có cần gì thì cũng dễ lấy hơn.” Trương Lương giải thích.
“Nhưng đặt ở vị trí này quá không phù hợp. Vừa vào cửa chính là có thể thấy. Ngày xưa, con người lấy thức ăn để đổi đồ vật. Thức ăn trong phong thủy vẫn luôn được coi là một loại tài. Người khác vừa vào cửa đã thấy rõ chỗ giấu tài, như vậy dễ dàng khiến người ta nhung nhớ. Trong kết cấu của cửa hàng không được nhìn thẳng thấy tủ lạnh. Còn có một nguyên nhân khác nữa là vì tủ lạnh thuộc loại kho tài ngầm. Lúc mở cửa đã thấy kho tài ngầm thì gia đình rất dễ gặp phá tài, rơi tài. Cứ thế này thì không lỗ tiền mới là lạ.” Đường NHam cạn lời, nói.
“Còn có cách nói nhs thế à? Thực sự chưa từng nghe. Chú hai tôi nói lúc đó cũng chỉ định để thuận tiện hơn, đâu nghĩ tới còn có nhiều cách giải thích như thế. Tôi sẽ nhờ người dời nó tới chỗ khác. Có điều chú hai tôi nghe nói nuôi cá có thể chiêu tài vận nên làm một cái bể cá lớn trong này. Hình như không có tác dụng gì. Cậu xem thử có vấn đề không?” Trương Lương đưa tay chỉ một cái bể cá cách đó không xa.
Giữa đại sảnh có treo một bức tranh ông thần tài. Bể cá này lại vừa vặn ở dưới bức tranh.
Đường Nham nhìn thì lại cạn lời một trận. Bể cá là vật trang trí có thể thúc đẩy vận nhất trong phong thủy: “Sơn quản nhân đinh, thủy quản tài*” Trong nhà đặt một bể cá phong thủy có thể mang đến tài cho gia đình nhưng không thể đặt dưới tượng thần. Hai số mệnh chống lại nhau. Anh giành tôi cướp, không chỉ không thúc đẩy dược tài hiệu quả mà còn có thể luôn bị hao tài.
*Theo quan niệm đông phương học, nơi nào tụ thủy nơi đó có lộc đầy. Bởi vậy, dân gian mới lưu truyền câu nói “Sơn quản nhân đinh, thủy quản tài” (Núi quản con người, nước quản tài lộc)
Cho nên nói không biết phong thủy thì đừng bày biện thêm cái gì. Mỗi một thứ đều có vị trí riêng của nó, như vậy mới hình thành kết cấu phong thủy tốt. Trái lại, nếu một món đồ trong đó đặt sai thì cũng rất dễ dẫn tới hậu quả tương ứng.
Đường Nham thật cẩn thận tháo bức tranh ông thần tài xuống cất đi, nói với Trương Lương: “Vẫn nên cất cái này đi, đặt bể cá là được rồi. Vật cực tất phản*, chuyện gì cũng phải có chừng có mực.”
*“Vật cùng tắc biến”, “Vật cực tất phản”, ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ đảo ngược lại.
“Được, cậu xem những thứ khác có phải sửa gì không? Tôi làm một lượt.” Trương Lương hỏi.
Vì vậy Đường Nham lại di chuyển trên lầu dưới lầu hai vòng, bỏ cũ thay mới tất cả các thứ cần thay, liệt kê ra một danh sách, dặn dò Trương Lương sửa theo nội dung trên đó là được rồi.
“Có điều phong thủy trong căn nhà này bị phá hoại không chỉ một ngày hai hai ngày. Trong hành lang khắp nơi đều tràn đầy sát khí. Tôi vừa vào một lúc đã cảm thấy toàn thân khó chịu. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là loại trừ sát khí.”
“Nên làm thế nào để loại trừ sát khí này?” Trương Lương nghe mà không hiểu ra sao, nghi ngờ hỏi.
“Ha ha, đơn giản lắm.” Đường NHam nhếch môi, để lộ một nụ cười vô cùng bỉ ổi.
Khiến Trương Lương nhìn mà trong lòng sợ hãi, vội hỏi: “Nói cho rõ ràng nghĩa là gì.”
“Tôi ấy à, có nuôi một con nữ quỷ. Đối với cô ấy mà nói thì những sát khí này là thứ đại bổ. Chờ lát nữa tôi sẽ thả cô ấy ra.” Đường Nham đắc ý nói.
Cái con mẹ nó, mình không nghe nhầm chứ? Một con nữ quỷ, nữ quỷ…
Trương Lương bị kinh sợ vì câu trả lời của Đường Nham, há hốc miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Đúng rồi, tới lúc rồi. Không phải tôi dặn cậu mua nhang nến à? Cậu đặt nó giữa hành lang, châm lên. Sau đó cứ làm như Chu Mạt, quỳ ở đó thành tâm niệm chú. Nhớ là ngàn vạn lần không được để cắt ngang.” Đường Nham dặn dò.
“Đây là những chuyện nhỏ. Rốt cuộc nữ quỷ kia của cậu là sao? Không sợ bị cô ta hấp thu khô tinh khí à?” Trương Lương mở to hai mắt, mặt đầy tò mò.
“Phì, cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó. Nóng vội cái gì, tôi nuôi là nữ quỷ phong thủy, chỉ hấp thu những thứ sát khí. Hơn nữa tôi là chủ nhân của cô ấy, dám ra tay với tôi thì cô ấy không thể không chịu trừng phạt. Tôi chỉ nói chuyện này cho một mình cậu, phải giữ bí mật đó.” Đường Nham bị lối suy nghĩ không bình thường của anh ta đánh cho ngoài khét trong sống, vội vàng giải thích.