“Xin anh phối hợp với công việc của chúng tôi. Tên?” Mạc Tiểu Mộc nhắc lại một lần đâu ra đấy.
Lý Thanh Minh thấy dáng vẻ giải quyết việc chung của cô ta, đành phải thỏa hiệp mở miệng.
“Lý Thanh Minh.”
“Tuổi?”
“Hai mươi hai.”
“Nơi làm việc?”
“Tôi còn chưa học đại học xong, chưa có công việc.”
“Tên trường?”
“Đại học Thanh Viễn.”
“Tối qua anh đi đâu?”
“Tối qua tôi tới một mảnh đất hoang ở ngoại thành.” Lý Thanh Minh vô thức bật thốt lên, vừa bắt đầu nói ra đã lập tức hối hận, bổ sung thêm: “Là đi làm việc, từng đi ngang qua đó.”
“Làm chuyện gì?” Mạc Tiểu Mộc hỏi đơn giản tiếp.
“Không cần phải nói chuyện này ra chứ?” Lý Thanh Minh cau mày. Cảnh sát nhỏ này sao lại nhất quyết không tha như thế.
“À, anh Lý đừng gấp gáp. Sở dĩ chúng tôi hỏi những việc này là vì có nguyên nhân. Tại bãi đất hoang ở ngoại ô thành phố anh vừa nói đã xảy ra một vụ tai nạn xe. Vết thương của người bị hại rất nghiêm trọng, có thể sẽ trở thành người tàn tật. Qua kiểm tra sàng lọc, chúng tôi phát hiện anh từng lái chiếc Audi 4 xuất hiện ở đó cho nên mới có những câu hỏi này.” Lão Ngô vội vàng giải thích.”
“Tai nạn xe ở chỗ chim không thèm ị kia á? Chỗ đó quỷ khí âm u tĩnh mịch, sao có thể xảy ra chuyện như thế chứ. Tôi không rõ lắm đâu.” Lý Thanh Minh không hiểu ra sao nói.
Chỗ đó ngoài mình và Tiếu Vi Vi còn có sự tồn tại của người hác, lại còn xảy ra tai nạn xe? Chuyện này là sao? Chẳng lẽ ở đó có thứ gì tà môn thật cho nên mới khiến người qua đường bị thương.
Lý Thanh Minh thầm suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Lão Ngô cẩn thận quan sát Lý Thanh Minh, phát hiện vẻ mặt anh ta ngạc nhiên, dáng vẻ như bị dọa tới, hẳn không phải là giả bộ mà đúng là không biết chuyện này.
“Đúng, hơn nữa chúng tôi còn phát hiện ở cách chỗ xảy ra tai nạn không xe dấu vết chiếc xe của anh. Cho nên hẳn là lúc đó anh có mặt ở đó mới đúng. Bây giờ xin anh nhớ lại xem rốt cuộc vào lúc mười một giờ tối qua đã xảy ra chuyện gì.” Lão Ngô nói.
Tối hôm qua? Lý Thanh Minh nhớ lại, khuôn mặt quái dị nhìn mà phát kinh xuất hiện trong đầu anh ta, dọa anh ta sợ tới toàn thân run lên cầm cập, hồi lâu không lên tiếng.
Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên kỳ lạ, ai cũng không lên tiếng, yên tĩnh tới mức tiếng tim đập cũng nghe một rõ hai ràng.
Âu Dương cảm nhận thấy Lý Thanh Minh có chỗ không đúng, mở miệng khuyên bảo: “Có đầu mối gì thì nói ra đi. Chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra rõ chân tướng mọi chuyện. Nếu anh có khó khăn gì, chúng tôi cũng rất cam tâm tình nguyện giúp một tay.”
Lý Thanh Minh im lặng một lúc mới mở miệng, nói đầu đuôi gốc ngọn chuyện xảy ra hôm qua ra. Đương nhiên anh ta cũng không nói rõ ràng cụ thể là đang làm chuyện gì, chỉ nói hẹn hò với bạn gái, thấy chỗ đó yên tĩnh mới dừng xe nói chuyện một lúc.
Kết quả lại bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt kỳ lạ kinh khủng khiến anh ta sợ tới mức hồn bay phách tán, lập tức lái xe rời đi. Chuyện khác thì anh ta không biết.
Lão Ngô nghe lời giải thích này thì nheo mắt đầy nghi ngờ. Nói thật, trước khi tới trong lòng ông ta đã khẳng định một trăm phần trăm người gây ra chuyện là Lý Thanh Minh rồi. Vốn ông ta tưởng dùng hiểu biết và tình cảm cùng với lý lẽ để khuyên bảo thì Lý Thanh Minh sẽ thừa nhận rất nhanh.
Nhưng ông ta không ngờ vậy mà lại nhận được một câu trả lời hoàn toàn khác với những gì ông ta dự đoán.
HƠn nữa nghe có vẻ dường như Lý Thanh Minh không nói dối. Có điều quái vật yêu tà cái gì cũng quá không thể tưởng tượng nổi. Trên thế giới này chắc chắn sẽ không có thứ đó. Xem ra vụ tai nạn xe này không đơn giản như thế.
Đúng vào lúc đó, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Mọi người đều không hẹn mà cùng dời mắt về phía túi áo lão Ngô. Chỗ đó căng phồng lên, đang rung không ngừng.
Lão Ngô vội vàng nhấn nút trả lời, tránh tới nhà vệ sinh nghe điện thoại, nói chuyện hơn mười phấp thu mới quay lại phòng khách.
“À, vừa rồi là cục cảnh sát gọi điện tới, nói người bị hại đã tỉnh. Bây giừo chúng ta phải quay về để hỏi thăm một lần. Có điều căn cứ vào những chứng cứ đã có, mối nghi ngờ của anh Lý vẫn còn rất lớn. Chỉ khiến anh ấm ức đi theo chúng tôi về cục cảnh sát chờ một thời gian ngắn rồi.” Lão Ngô dứt lời, lấy một cái còng tay từ trong túi áo ra, giơ lên trước mặt Lý Thanh Minh.
“Vì sao chứ? Anh đây không có làm việc vi phạm pháp luật.” Lý Thanh Minh vừa nghe thấy thế thì lập tức nổi giận, lạnh mặt nói.
“Xin lỗi, đây là quy định. Anh nhất định phải đi một chuyến. Về phần anh có làm chuyện vi phạm pháp luật hay không thì chúng tôi sẽ điều tra.” Lão Ngô đẩy còng tay lại gần Lý Thanh Minh hơn.
“Hừ, hôm nay anh đây sẽ không đi, xem các người có thể làm gì tôi. Đây là nhà tôi, đi ra ngoài. Không được khoa tay múa chân ở đây.” Lý Thanh Minh tức giận, dáng vẻ công tử quần là áo lụa lập tức lộ ra, thái độ kiêu ngạo cứng rắn vô cùng.
Lão Ngô cũng không muốn lãng phí thời gian với anh ta nữa, nháy mắt ra hiệu với Âu Dương. Hai người cùng đứng dậy, nhấn Lý Thanh Minh ngã xuống ghế sô pha, cưỡng chế đeo còng tay cho anh ta, dẫn về cục cảnh sát.
Sau khi dẫn Lý Thanh Minh vào phòng giam, lão Ngô lại vội vàng tới bệnh viện hỏi thăm tình hình.
Dưới sự dẫn dắt từng bước của ông ta, Vương Đông cũng nói mọi chuyện ra. Kết hợp hai bên, chuyện mới như là viên ngọc vỡ tan tành lại liền lại lần nữa.
Thì ra thằng nhóc Vương Đông này lén quay cảnh đôi tình nhân ngwòi than thân thiết. Trước đó lại ăn mặc ly kỳ cổ quái mới dẫn tới việc Lý Thanh Minh nhìn nhầm, bị dọa sợ do đó hoảng hốt lo sợ lái xe rời đi, không cẩn thận đụng phải Vương Đông.
Chuyện này cũng đúng là coi như không khéo không thành sách rồi.
Nghe lão Ngô giải thích một hồi xong, Lý Thanh Minh mới phản ứng lại. Thì ra không phải tối qua mình nhìn thấy quái vật gì mà là người đeo khẩu trang hình đầu lâu, thực sự là dở khóc dở cười.
Mình vậy mà lại bởi vì chuyện này mà bị dọa tới mức hoảng hốt lo sợ, cả đêm không ngủ ngon giấc. Có điều người kia cũng đáng đời. Ai bảo anh ta rảnh rỗi không có việc gì qua đây rình coi.
Tuy nguyên nhân hậu quả sự việc đã được điều tra xong, cũng không phải lỗi ở mình Lý Thanh Minh nhưng anh ta cũng không thể rời khỏi cục cảnh sát ngay.
Bất kể nói thế nào thì Vương Đông đúng là bị anh ta đâm vào. Anh ta phải gánh chịu hậu quả vì việc này cho nên Lý Thanh Minh bị giam tạm thời.
Cũng may để anh ta tự do truyền tin nên anh ta nhanh chóng liên lạc với công ty nhà mình, bảo đưa luật sư qua cho anh ta.
Qua nhiều lần bàn bạc cùng nhau, Lý Thanh Minh đồng ý đưa cho Vương Đông năm mươi vạn, co như là đền bù tổn thất vì chuyện anh ta bị tàn tật. Đồng thời Lý Thanh Minh cũng phải nộp tiền phạt, tích cực nhận sai. Ba ngày sau anh ta được thả ra.
Sau khi về nhà thì không thể thiếu bị bề trên trách mắng một trận, lúc này mới ảo não quay về trường.
Vương Đông xuất viện, cầm tiền bồi thường của Lý Thanh Minh về nhà. Dù nói thế nào thì số tiền kia cũng coi như là một khoản tiền lớn rồi.
Chuyện này tới đây thì đã qua một khoảng thời gian.
Còn Đường Nham, sau khi về cửa hàng thì ngủ một giấc với người đẹp, rạng sáng hôm sau cũng rất tự giác chờ Lưu Tiểu Nhiên ở cửa.
Cô bé vẫn ăn mặc gọn gàng hợp lòng người khiến người ta nhìn đã thấy sinh lòng thiện cảm.