Lúc viết đến đây, Quỷ Cốc Tử còn đặc biệt ghi chú về pháp khí thích hợp để huấn luyện ma nữ. Đó là một chiếc roi dài được luyện chế từ tóc người thuần dương chín mươi chín năm tuổi. Nó có tên là Xích Viêm, thân roi đỏ, đường khắc nơi tay cầm có ẩn chứa linh lực đã được phù phép.
Đường Nham xem đến đây thì ngừng ngay lại, ánh mắt vô thức liếc về cái roi nhỏ nằm trong hộp gỗ, trong lòng thầm gào, mẹ nó, cái này không phải là pháp khí mà Quỷ Cốc Tử nói dùng để huấn luyện ma nữ đây sao…
Thân cây roi màu đỏ và hoa văn kỳ dị đã chứng thực được phỏng đoán của Đường Nham. Anh không thể đợi thêm, lấy Xích Viêm ra, muốn thử xem sức mạnh của cái roi này rốt cuộc như thế nào.
Xích Viêm trong tay rất nóng, như đang cầm một chiếc chén ấm, Đường Nham nhẹ nhàng vung cổ tay một phát, cây roi đáng ngay về phía trước.
Vừa mới ra tay, Đường Nham đã hối hận ngay. Cửa hiệu nhỏ nhà anh vốn đã cũ kỹ lắm rồi, ngộ nhỡ sức mạnh của cái roi này quá lớn khiến căn nhà bị hỏng, anh sẽ phải trôi dạt đến bước đường chẳng nơi yên thân.
Thế nhưng, cảnh tượng trong dự đoán không hề xuất hiện, ngoại trừ đống tro bụi bay lả tả ra thì sàn nhà không hề bị hư hại.
Ui, chuyện gì thế này, Đường Nham buồn bực. Nhìn cây roi trong tay một lượt từ trên xuống dưới, chẳng phải đây là cây roi do Quỷ Cốc Tử tự tay luyện chế ra sao, sao cái thứ này còn chẳng bằng mấy cây roi bán bên ngoài thế!
Chẳng lẽ chỉ dùng được trên người nữ quỷ sao, xem ra phải thử một chút mới có thể kết luận được chính xác. Chỉ có vấn đề khốn nạn là biết đi đâu để tìm ma nữ đây…
Đường Nham một tay cầm Phong Thuỷ Chân Kinh, một tay cầm Xích Viêm lặng người tự mang hiệu ứng lá bay.
Tiếng chuông báo nửa đêm vang lên, Đường Nham mặc cả cây đen, chui từ cửa hiệu của mình ra, đi thẳng đến một bãi tha ma cách đây rất gần.
Anh muốn nhâ lúc trời tối đen, xem bên trong nghĩa địa có ma nữ qua lại hay không, nghĩ cách bắt một con đến để dùng thử Phong Thuỷ Chân Kinh xem sao.
Đêm xuân hãy còn âm u lạnh lẽo, Đường Nham theo đường cái bước nhanh về hướng bãi tha ma. Chặng đường đi chỉ vỏn vẹn hơn mười phút mà cả người anh đã lạnh đến phát run, gió đêm rét thấu xương con dao nhỏ rỉa từng chút thịt, từng nhát dao tuy không gây chết người nhưng lại khiến người ta đau thấu xương.
Cơ thể mặc áo lông dày còn đỡ, khuôn mặt “trần trụi với thiên nhiên” trở thành bia đỡ siêu to khổng lồ. Bờ môi đông cứng phát tím, trên mặt không còn chút máu nào, ngũ quan vốn thanh tú cũng dúm díu hết lại.
Ôi, làm một người đàn ông vĩ đại thật là mệt mỏi, vì sự nghiệp mà sẵn lòng bỏ ra tất cả, rất xứng được thưởng cho một em gái da trắng chân dài.
Khi Đường Nham ngồi xổm trong bụi cỏ, vừa cẩn thận từng li từng tí chú ý đến tình hình bên trong bãi tha ma, vừa tự tâng bốc mình lên đến tận đỉnh không chút keo kiệt.
Sau đó lấy ra một cái bình nhỏ từ trong lòng, đổ ra vài giọt chất lỏng, nhẹ nhàng chà lên trên mí mắt.
Theo lý thuyết của Phong Thuỷ Chân Kinh, ma nữ là thể cực âm, trạng thái cơ thể hơi mờ ảo, trên người quấn đầy khí đen, đó chính là sức mạnh từ khi còn sống của nữ quỷ. Nói ngắn gọn, khí đen càng nồng thì sức mạnh của nữ quỷ càng ghê gớm.
Mà người sống thì có dương khí dồi dào, thế nên bình thường không thấy yêu ma quỷ quái gì, trừ phi dùng nước hỗn hợp năm loại ra để mở mắt thần thì mới có thể thấy được hình dáng rõ ràng của ma nữ.
Sau khi bôi xong, Đường Nham nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ vài giây, cảm thấy mí mắt mát lạnh, không có cảm giác khác thường, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Cảnh sắc trước mắt cực rõ ràng, như thể ban đầu được một tầng sương bao phủ rồi tan, những thứ bị nó bao trùm hiển hiện rõ ràng.
Đủ loại khí nào đấy trần ngập quẩn quanh làm từ trường rối tung, rất khó phân biệt ra được sự tồn tại của khí đen. Đường Nham tập trung đánh mắt qua các ngôi mộ cả buổi vẫn không có chút thu hoạch nào, cảm thấy hơi thất vọng.
Cơ mà, đừng bảo mấy hồn ma này đi chuyển kiếp đầu thai hết rồi nhé? Vất vả cực khổ đợi mãi cả tiếng mà nửa cái bóng má cũng chẳng thấy. Được rồi, xem như hôm nay không có cơ hội, hay cứ kệ cha nó về ngủ cái đã, trời cũng lạnh quá, về rồi lại cảm sốt các thứ là ăn cám.
Đường Nham xoa nhẹ đôi chân mỏi nhừ, đang chuẩn bị đứng dậy, một chiếc xe con đột nhiên từ một phía chạy nhanh đến. Đèn pha ở phía trước xe chiếu sáng một mảng lớn nghĩa địa âm u, cắt ngang động tác đứng dậy của Đường Nham.
Vì cố gắng không để bị phát hiện, tránh xảy ra tranh chấp không đáng có, Đường Nham rụt về bụi cỏ ngay, lén lút nhìn ra ngoài đánh giá chiếc xe đột ngột xuất hiện kia.
Vì là nửa đêm, hơn nữa phía trước còn có ngọn đèn che chắn, nên Đường Nham cũng chỉ có thể thấy sơ hình dáng của chiếc xe.
Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa xe bật mở, có hai người áo đen đi ra, quay người mang một vật gì đó thật dài từ trong thùng xe ra.
Đường Nham chăm chú nhìn vật kia, mơ hồ cảm thấy giống thân người. Suy đoán này khiến anh càng hoảng sợ. Má ơi, cảnh tượng trước mắt không phải là hiện trường giết người đấy chứ? Thấy người bị khiên kia nằm im không nhúc nhích để mặc người khác muốn làm gì thì làm là anh đã biết lành ít dữ nhiều rồi.
Chuyện này còn không phải là kinh khủng nhất. Khi linh nhãn của Đường Nham nhìn quét xuống dưới, anh thấy rõ ràng ở sau lưng hai người áo đen kia có một bóng hình kỳ quái treo lơ lửng giữa trời.
Không sai, là đang treo lơ lửng.
Má ơi, đây không phải là hồn ma sao… Con mẹ nó, chưa từng thấy qua người bình thường nào mà đi phiêu phiêu thế đâu.
Đường Nham to gan cũng bị dọa sợ chết khiếp, tay phải thò vào trong lòng, nắm thật chặt Xích Viêm. Mặt điêu khắc như thể có ma lực, chẳng mấy chốc đã khiến anh bình tĩnh lại.
Con quỷ này chắc chắn là người bị vác đi kia, đến đường cùng, sau khi bị ép giết thì sinh ra oán khí mãnh liệt nên mới theo sau hai người kia không buông. Loại quỷ này cực kỳ hung ác, mình vẫn nên náu thân xem tình hình rồi tính sau. Đường Nham trấn an bản thân, anh cả thở mạnh cũng không dám, nhìn chằm chằm về phía đối diện.
Hai người đàn ông mặc đồ đen không hề hay biết gì, sau khi mang người ra mảnh đất trống, sau đó lại lấy hai cái xẻng từ trong xe ra, nhanh chóng đào một cái hố to, ném người vào trong, rồi lại nhanh chóng lấp đất. Động tác trơn tru gãy gọn, như thể đã làm rất nhiều lần.
Đường Nham còn nghe được tiếng của một người đàn ông áo đen vừa đào hầm vừa lẩm bẩm.
“Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp, cứ như thế mà chết sớm. Cô cũng đừng oán chúng tôi, nếu có trách chỉ có thể trách cô sinh giờ không đẹp, chết là hết chuyện. Mong cô kiếp sau đầu thai cho tốt, đừng chết sớm nữa.”
Động tác của hai người cực kỳ lưu loát, chẳng mấy chốc đã xử lí sạch sẽ. Tên áo đen vừa mở miệng khấn lại nói tiếp: “Đại ca, nơi đây cách nội thành gần như vậy, không bị người ta phát hiện sao.”
“Yên tâm đi, đây là một nghĩa địa hoang, người bình thường ai lại rảnh rỗi thần kinh đến nơi như thế này. Chúng ta mau đi thôi, nếu bị người khác phát hiện, lúc đó mới rắc rối to.” Sau khi người còn lại trả lời, cả hai nhanh chóng lên xe, đạp mạnh ga, bật đèn pha phóng vọt đi xa.