Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 27: Giả vờ không thành còn bị giẫm đạp lên




“Là người quen của anh à?” Trợ lý nhỏ tò mò hỏi.

“À, là bạn học của tôi. Nếu đã gặp thì đi qua chào hỏi cũng được, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian đâu.” Đường Nham dứt lời, mặt đầy ý cười đi thẳng qua.

“Trời ạ, Đường Nham, không phải cậu nói không tới à? Sao lại xuất hiện thế?” Lý Thanh Minh liếc anh.

“Đúng là không định đến nhưng vừa hay có người hẹn ở đây cho nên mới tới.” Đường Nham bình tĩnh trả lời.

“Hẹn ai thế? Nói nghe một chút.” Một bạn học nam nói chen vào.

Lý Thanh Minh dù bận vẫn ung dung nhìn Đường Nham, chờ câu trả lời của anh. Lý do sứt dẹo như thế chắc chắn là do muốn tới ăn cơm lại sợ mất mặt nên mới tùy tiện tìm một cái. Anh ta lại muốn xem thử thần côn này dàn xếp thế nào.

“Tôi hẹn ai không cần thiết phải nói ra.” Đường Nham hơi cạn lời. Chẳng qua chỉ là chào hỏi mà thôi, sao mấy người này nhất quyết không tha thế chứ.

“Thôi đi, tôi không tin đâu. Cậu cứ việc nói thẳng là tới ăn cơm đi, cũng không có chuyện gì lớn. Dù sao anh Lý cũng mời bạn học cả lớp, không có ngoại lệ. Phải dùng câu thêu dệt này để nói à?” Một bạn học nam khác nói với vẻ mặt khinh bỉ.

“Tôi không tin.”

“Tôi cũng không tin.”

“Lý do kiểu này đúng là giả dối.”

Những người khác ngồi đó cũng có tâm lý như thế, đều ào ào đáp lại, vốn không tin lời Đường Nham nói.

“Thế này đi, cậu mời bạn của cậu ra thì chúng tôi sẽ tin. Mọi người đều quen biết nhau, sẽ không ăn cái gì của anh ta đâu, đừng thần bí như vậy nữa.” Lý Thanh Minh bưng ly rượu lên nếm thử một miếng, thoải mái mà nheo mắt lại, vẫn không quên thêm dầu vào lửa.

Đường Nham thầm cười khẩy một tiếng. Thảo nào muốn gọi mình qua đây, thì ra là muốn giẫm lên mấy giẫm, coi anh như thú vui mà đùa giỡn. Có tiền thì giỏi lắm à? Có tiền thì có thể ăn trên ngồi trước đúng không? Hôm nay ông đây để anh chơi đủ một lần.”

“Phục vụ, tới đây một chút.” Đường Nham kêu lên.

Một cô bé mặc đồng phục vội vàng chạy tới, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi có gì dặn dò ạ?”

“À, đưa cho mỗi một viị ngồi đây một chai rượu vang hảo hạng, tính hết lên đầu tôi.” Đường Nham dặn dò xong thì lấy tấm thẻ vàn trợ lý nhỏ vừa đưa ra.

Nhân viên phục vụ vừa thấy nội dung trên thẻ thì vẻ mặt lập tức thay đổi. Cái thẻ này có ý nghĩa như thế nào, trong lòng cô ta hiểu rõ. Người có thể lấy tấm thẻ khách hàng cấp cao nhất thì ngàn vạn lần không được chậm trễ. Thái độ của cô ta lập tức trở nên cung kính, khom lưng nói một câu xin anh chờ rồi vội vàng đi chuẩn bị rượu vang.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt tất cả mọi người trong đại sảnh. Tiếng chế nhạp im bặt ngừng lại. Bầu không khí yên tĩnh chảy xuôi, vẻ mặt tất cả mọi người đầy không tin được mà nhìn về phía Đường Nham.

Không phải thằng nhóc này ngoài mấy trò lừa gạt giả vờ thần thần quỷ quỷ dọa người ra thì không có năng lực khác à? Không phải là nghèo rớt mồng tới sao?

Đây là tình huống gì, vậy mà lại hào phóng mời khách như thế. Mỗi người một chai rượu vang hảo hạng, vậy cũng phải hết mấy vạn. Đường Nham có nhiều tiền như vậy từ khi nào?

Người có cảm xúc sâu nhất trong số đó chính là Lý Thanh Minh. Vốn anh ta có tiền cho nên mới có thể bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt Đường Nham. Hôm nay anh ta cũng hạ quyết tâm làm nhục anh thật tốt một trận.

Khiến anh ta bất ngờ là Đường Nham vậy mà lại hào phóng, vừa ra tay đã tặng mỗi người một chai rượu vang. Tính giá tiền thì không thể ít hơn anh ta mời khách ăn một bữa.

Hành động của Đường Nham như thể đang nói anh ta ời khách ăn cơm thì có gì đặc biệt hơn người? Tôi muốn là lúc nào cũng có thể mời. Đây không phải là vả vào mặt anh ta một cách trần trụi à?

Có điều dù tới mức này, Lý Thanh Minh vẫn không tin Đường Nham có thực lực này thật. Dù sao mình cũng đã hiểu một rõ hai ràng lai lịch của anh, nói không chừng là cố ý muốn vả vào mặt mình cho nên mới mượn tiền ra ngoài giả vờ lấy mặt mũi.

Nghĩ tới đây, anh ta chợt cảm thấy trong lòng cân bằng hơn nhiều.

“Trời ơi, Đường Nham, cậu cũng đừng như thế. Mỗi người một chai sao có thể uống hết, cần gì phải lãng phí nhiều tiền như vậy, sau này làm sao mà trả?” Lý Thanh Minh giả vờ rất lo lắng, nói.

Mọi người nghe thấy lời anh ta, lập tức hiểu ra. Đúng vậy, sao Đường Nham có thể có nhiều tiền như vậy chứ? Chắc chắn là như Lý Thanh Minh nói, đi mượn người ta rồi. Trương Lương trong lớp rất thân thiết với anh, trong nhà lại có tiền, chắc chắn giúp đỡ anh rất nhiều.

Vì để khoe mẽ trước mặt bạn học mà ra một cái giá như vậy thì đúng là buồn cười. Phần lớn người vô cùng xem thường cách làm này của Đường Nham.

Trợ lý nhỏ ở bên cạnh thấy hết tất cả, lần mò theo tình hình thì có thể hiểu sơ sơ, Hóa ra những người gọi là bạn học này đều tụ tập một chỗ chờ xem chuyện cười của anh Đường. Đúng thật là quá hạn hẹp quá nhàm chán. Bây giờ sinh viên đại học sao  đều trở thành như thế, cần phải dạy dỗ một trận thật tốt.

Cho nên không chờ Đường Nham mở miệng nói chuyện, trợ lý nhỏ đã kề tới, cung kính nói với Đường Nham: “Tổng giám đốc còn đang chờ anh ở phòng bao trên lầu ba. Không nên lãng phí thời gian ở đây nữa. Chúng ta vẫn nên đi trước thôi.”

Đường Nham cũng thực sự buồn phiền vì những người này. Muốn giẫm mình thật mạnh mấy giẫm à? Ôi phì, ông đây khi nào là nhân vật nhỏ để các cậu muốn bắt nạt là bắt nạt.

Đường nào đó chẳng muốn nói lời vô ích, đi theo trợ lý nhỏ luôn, chỉ để lại một đám người ngạc nhiên tới ngây người lần nữa.

Tổng giám đốc đang chờ Đường Nham ở phòng bao lầu ba chẳng lẽ là nhân vật lợi hại gì à? Còn đừng lãng phí thời gian nói chuyện với anh đây ở đây? Người xuất hiện ở đây mắt lại dài tới mũi rồi, đúng là quá đáng. Lý Thanh Minh tức tới mức mặt xanh mét. Hơn nữa các bạn trong lớp đều ở đây, anh ta bị mọi người khinh bỉ thế nào đều nhìn vào mắt càng khiến anh ta cảm thấy mặt không chút ánh sáng.

Trong lòng anh ta hung hăng mắng hai người kia nhiều lần, tâm trạng mới hơi bình phục một chút. Hừ, Lý Thanh Minh anh ta cũng không dễ đắc tội. Hôm nay hai người này dám để anh ta mất mặt, ngày mai anh ta có thể khiến hai người này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Mọi người thấy sắc mặt anh ta khó coi thì không dám nói gì, sợ chọc phải vị cậu cả này.

Nhưng họ không nói lời nào không có nghĩa là chuyện không hề xảy ra.

Nhân viên phục vụ bưng hơn năm mươi chai rượu vang tới rất nhanh, đặt trước mặt mỗi người. Lý Thanh Minh chỉ cần nhìn thấy một chai thì lửa trong lòng lại từ từ ứa lên trên. Đây không phải là thường xuyên nhắc nhở anh ta vừa chịu sỉ nhục à?

Thậm chí anh ta còn cảm thấy chắc chắn bạn học đang ngồi đây cũng lén lút xem chuyện cười của anh ta trong lòng. Lý Thanh Minh thở hổn hển ném mạnh ly rượu tỏng tay lên bàn, ngoảnh đầu đi ra ngoài khách sạn.

Vừa ra chưa được mấy bước đã bị người ta gọi lại.

“Aiz ôi, anh Lý, tiền còn chưa thanh toán đâu.” Không biết là ai bỗng kêu lên một câu.