Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 19: Danh hoa có chủ




Lúc này trong khoang xe có một người lan tràn lòng thánh mẫu, bước ra bênh vực kẻ yếu.

“Trời ơi, anh buông tay trước đi đã. Không thấy cổ tay người ta đỏ cả lên rồi à?”

“Đúng đấy, không bằng không chứng sao có thể tùy tiện ra tay chứ.”

“Không phải là lừa tiền thật chứ?”

“Thấy hai người ăn mặc cũng rất gọn gàng, sao không có tố chất như thế chứ?”

Những câu như thế thỉnh thoảng lại vang lên.

Bây giờ con người là như thế, gặp chuyện không hỏi phải trái đúng sai, chỉ tin vào những gì họ thấy được. Thậm chí không ai từng hỏi qua mà đã bắt đầu ào ào thấy chuyện bất bình chẳng tha, bênh vực cho kẻ họ cho là kẻ yếu, mù quáng theo phong trào, thành đối tượng cho người khác lợi dụng.

Lưu Tiểu Nhiên nghe mà toàn thân không được tự nhiên. Cô khẽ kéo ống tay áo Đường Nham ra hiệu cho anh thả người, đừng tính toán nữa.

“Không được. Hôm nay không xin lỗi thì đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đây.” Đường Nham mặc kệ người khác nói gì. Anh đã nhận định cái gì thì chính là cái đó, không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Lúc này, xe buýt vừ vặn tới một trạm dừng. Vài hành khách trên xe bắt đầu di chuyển về phía cửa xuống. Vương Đông thấy thế thì định vùng ra khỏi tay Đường Nham, xuống xe bỏ chạy nhưng tay Đường Nham như thể xiềng xích nặng nề, túm chặt lấy cổ tay anh ta, vốn không thể tránh thoát được.

“Thằng nhóc thối, mày rượu mời không uống lại uống rượu phạt, đừng trách tao ra tay không lưu tình.” Lúc này Vương Đông đã gấp tới mức đỏ cả mắt. Không biết anh ta lấy ra một con dao gọt trái cây cầm trên tay phải từ lúc nào, chém mạnh về phía cánh tay Đường Nham.

Đường Nham vội vàng thu tay lại theo phản xạ có điều kiện nhưng vẫn chậm một bước. Mũi dao vạch một vết thương trên tay anh, máu tươi nhanh chóng rỉ ra.

“Á.”

Lưu Tiểu Nhiên phát ra một tiếng thét chói tai. Người trong xe cũng bị biến cố bất thình lình dọa tới ngây dại. Vương Đông thì nhân cơ hội này chạy trốn ra từ trong khoang hành khách.

Đường Nham xoay người định đuổi theo thì bị Lưu Tiểu Nhiên kéo lại.

“Coi như quên đi. Anh đã bị thương, đừng đuổi theo tiếp nữa. Trong tay anh ta có dao, nguy hiểm lắm. Hơn nữa cũng không phải chuyện lớn gì. Chúng ta vẫn nên mau chóng đi bệnh viện băng bó một chút đi.” Cô nhóc dứt lời, nước mắt sắp chảy xuống.

Đường Nham chỉ đành phải thỏa hiệp. Cũng được, vốn anh thấy tên côn đồ này hôm nay có tai vạ máu me, nếu anh ta chịu nhận lỗi cho tốt thì có thể mình sẽ chỉ điểm anh ta vài câu. Không ngờ anh ta không biết điều như thế. Vậy thì hết cách rồi, dù không tự mình ra tay thì chắc chắn anh ta sẽ trả giá thật lớn vì hành động hôm nay.

Huống hồ cô nhóc đã gấp thành như thế, sao anh có thể khiến cô lo lắng chứ.

Đường Nham khẽ vỗ lên vai Lưu Tiểu Nhiên, nói: “Đừng lo lắng, chỉ là rách da chút thôi, không cần tới bệnh viện. Trạm tiếp theo là trường học rồi, tới phòng y tế băng bó chút là được, không có gì đáng ngại.”

“Thật à? Chảy nhiều máu thế mà.”

Thấy máu tươi chảy theo cánh tay Đường Nham xuống, khăn giấy cô lấy ra đã bị thấm ướt, Lưu Tiểu Nhiên thực sự không yên tâm.

“Tôi lừa gạt cô lúc nào chưa? Hơn nữa đây là cơ thể của tôi, đương nhiên tôi rõ ràng rồi. Được rồi, đừng lo lắng, tới trạm dừng ngay thôi.” Đường Nham dịu dàng an ủi.

Buồn cười, Đường Nham anh từ nhỏ tới lớn làm gì có chỗ nguy hiểm nào chưa từng đi qua, có thứ nguy hiểm nào chưa từng chơi. Mấy năm trước lúc thám hiểm một tòa lầu quỷ, không cẩn thận té xuống từ cầu thang cũ nát khiến chân bị ngã gãy xương mà vẫn có thể kiên trì đi tới nhà mình huống hồ gì một vết thương nho nhỏ này.

Người xung quanh vì tai nạn vừa rồi mà cũng tránh ra khỏi họ khiến không gian rộng hơn chút chứ không còn chật chội nữa. Đường Nham dựa vào thành xe, Lưu Tiểu Nhiên thì không ngừng rút khăn giấy thấm xuống vết thương của anh. Hai người cứ kiên trì như thế tới chỗ xuống xe.

Đại học Thanh Viễn là trường đại học tốt nhất thành phố này. Ở cổng trường có sinh viên nhốn nha nhốn nháo tới tới lui lui, thỉnh thoảng còn có các loại xe sang trọng đi qua. Lúc tổ hai người Đường Nham đi qua cổng trường, thu hoạch ngoài ý muốn một phần lớn ánh mắt tò mò.

Nguyên nhân là do Lưu Tiểu Nhiên. Tân sinh viên vừa nhập học với vẻ ngoài hơn người và khí chất trong sáng đã đẩy danh tiếng hàng đầu của hoa khôi giảng đường Tiếu Vi Vi xuống, trở thành hoa khôi giảng đường tân nhiệm của đại học Thanh Viễn.

Trên forum trường có đủ loại hình chụp lén của cô. Mỗi tấm đều xinh đẹp như thế, gần như không tì vết. Hơn nữa cô chưa bao giờ trang điểm, cũng không có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ, là đại mỹ nữ tự nhiên tinh khiết.

Điểm quan trọng nhất là vị hoa khôi giảng đường này lại độc thân, hơn nữa hơi có phần kiêu ngạo lạnh lùng với mấy phú nhị đại tỏ tình với cô. Ai trong trường học cũng đang đoán loại người nào mới có thể hái được đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng này cuối cùng.

Nào ngờ mới qua vài ngày đã thấy Lưu Tiểu Nhiên vô cùng thân thiết nắm tay một người đàn ông khuôn mặt thanh tú, mặc đồ bình thường đi tới trường.

Chẳng lẽ người đẹp hoa khôi giảng đường đã bị thu phục nhanh như vậy? Cũng không thấy người đàn ông này có chỗ nào hơn người. Mấy sinh viên đi ngang qua không kiềm được mà châu đầu ghé tai, bắt đầu thì thầm.

“Chao ôi, mau nhìn, người đó không phải là bạn trai mới của hoa khôi giảng đường đấy chứ?”

“Thấy hai người thân thiết như thế thì tám mươi phần trăm là đúng rồi. Thằng nhóc kia có khuôn mặt không đẹp mà có thể cua được hoa khôi giảng đường, thủ đoạn cũng thật lợi hại.”

“Đáng tiếc đáng tiếc, một đóa hoa tươi lại cắm trên bãi phân trâu. Tôi còn tưởng cô ấy sẽ tìm một người có thân thế có bối cảnh chứ. Aiz, các cậu có biết người đó không? Tôi thấy hình như hơi quen mắt, chắc là cũng học trường mình.”

“Đưa tôi xem. Ahh, đây chẳng phải là đạo sĩ nhỏ học năm hai đó à?”

“Đúng là trong nhà có mở một cửa hàng giúp người ta xem phong thủy phần mộ, lăn lộn rất thê thảm. Ngay cả học phí cũng không đóng được.”

“Đúng đó, chính là cậu ta. Tôi sẽ không nhận nhầm đâu.”

Lời mọi người đồn là hoa khôi giảng đường tân nhậm vậy mà lại ở bên đạo sĩ nhỏ Đường Nham trong trường lập tức như chắp thêm cánh, truyền khắp trong trường.

Hai đương sự thì lại hoàn toàn không biết gì về lời đồn này. Ra khỏi phòng y tế, Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên tách ra, đi về giảng đường khoa lịch sử.

Đạo thuật phong thủy được truyền thừa từ thời cổ xa xôi, trong lịch sử cũng có rất nhiều miêu tả về chuyện này cho nên Đường Nham mới lựa chọn khoa này.

Lúc anh bước chậm qua con đường lát đá, sinh viên xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ lạ mà quan sát anh, thỉnh thoảng thì thầm với nhau bàn bạc một trận. Đường Nham lại giả vờ nhắm mắt làm ngơ vì anh đã hoàn toàn miễn dịch với chuyện này.

Từ khi tin tức nghề nghiệp trong nhà bị người ta tung ra, anh đã có một đống biệt hiệu như đạo sĩ nhỏ thần côn nhỏ. Mỗi lần có người thấy anh luôn nhìn tò mò vài lần rồi châm chọc vài câu.

Vì với những sinh viên đại học tiếp nhận giáo dục khoa học thế kỷ mới mà nói, công việc lão đạo sĩ làm không khác gì bọn giả thần giả quỷ lừa gạt cho nên họ rất khinh bỉ loại công việc này.