Không ngờ tới người đàn ông này nói chuyện mà bộ dáng vẫn không đứng đắn, thật sự rất đáng ghét.
“Anh, anh còn chưa nói muốn đi đâu đâu.” Lưu Tiểu Niên bĩu môi nói lầm bầm.
“A, bây giờ tôi phải đi làm chuyện quan trọng, nếu không, tôi cũng rất muốn ở lại với nhóc, dù chỉ trò chuyện không cũng được.” Vẻ mặt Đường Nham tiếc nuối nói.
“À, vậy anh đi đi, khi nào anh rảnh thì nói sau.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, trong lòng ngọt như ăn mật.
“Đúng rồi, đây là quà tôi tặng cho nhóc, cảm ơn lời khuyên của em ngày đó.” Đường Nham nói xong, lấy trong lồng ngực ra một cái hộp nhỏ, nhét vào lòng Lưu Tiểu Niên.
Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên mở hộp ra, một chiếc vòng cổ bằng bạc hình chiếc lá xuất hiện trước mắt cô, khéo léo tinh xảo, sáng chói.
“Tôi đi trước đây, lần sau rảnh sẽ mời em ăn cơm.” Đường Nham nói xong thì quay người rời đi.
Để lại một thân ảnh bé gầy đứng ngơ ngác tại chỗ.
“Ôi, nhìn không ra, anh có kỹ năng trêu ghẹo con gái thật đấy, nhìn cô gái nhỏ kìa, nói cũng không nói được.” Tô Thiên khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói.
Linh hồn chết tiệt này, thật sự là rất quá đáng, chính mình ra tay ác như vậy, còn ác ý uy hiếp, từ một nhóc còn đã thành một người dịu dàng, chân thành.
Hừ, khuôn mặt không đẹp, ngực không lớn, đến cả làn da cũng không trắng, rốt cuộc có cái gì tốt.
“Ai da, tiểu nô lệ của tôi ghen tị sao, cô xem từ đầu đến cuối cô đều nghiêm mặt, còn dám véo tôi, cô gái nhỏ người ta thanh thuần xinh đẹp, còn rất hiểu chuyện, chọn ai trong hai người, không phải đã rất rõ ràng rồi sao?”
“Phải không?”
Tô Thiên vươn tay kéo cổ áo xuống thấp, ngoại trừ hạt đậu đỏ tươi, gần như tất cả ngực đều lộ ra, cô cười dịu dàng, bày ra dáng vẻ ung dung nói với Đường Nham: “Hiện tại như vậy, anh chắc chắn vẫn chọn cô ấy?”
Đường Nham cảm thấy lỗ mũi mình có một chất lỏng ấm áp chảy ra, nhưng lúc này anh không quan tâm, trong đầu chỉ toàn bộ ngực trắng bóng trước mắt, thật lớn thật lớn, thật sự rất lớn, sờ chắc chắn rất mềm mại, tay phải của anh không khống chế được, vươn thẳng tới phía ngực của Tô Thiên.
“Bộp.”
Tô Thiên hung hăng đập tay anh, sau đó kéo áo lại, trào phúng nói: “Làm gì thế, không phải vừa nói thích cô gái nhỏ kia sao, lời nói của đàn ông mấy anh thật sự không thể tin được.”
Hắc, người phụ nữ thối này, thế mà dám đùa giỡn với thầy, Đường Nham tức giận, nếu anh không trừng trị, về sau mình làm gì có chút uy nghiêm nào, làm gì có tư cách đứng đầu đám đàn ông.
Đường Nham định bày ra dáng vẻ tức giận, hù dọa Tô Thiên, kết quả không ngờ người ta đến nhìn cũng không nhìn anh, trực tiếp quay đầu bước đi.
Đường Nham thật đáng thương, sự tức giận giống như quả bóng bị xì hơi, tràn đầy lửa giận nhưng không có chỗ phát tiết, bi ai bi ai.
Kết quả là, vừa diễn nhân vật hùng hổ ngay lập tức biến thành một tiểu tì đi sau nữ vương đại nhân.
Có Tô Thiên dẫn đường ở phía trước, hai người đi vào một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, Đường Nham ngẩng đầu nhìn lên, phía trên viết bốn chữ lớn Tập đoàn Đế Quốc.
“Oa, tên này đủ khí phách, bố cô làm ở đây sao, thật lợi hại.” Đường Nham không nhịn được tặc lưỡi nói.
“Tòa nhà này là của nhà tôi, đã quen rồi, tôi cảm thấy rất bình thường.” Tô Thiên chẳng hề để ý nói.
Con mẹ nó!
Người nghèo trắng tay nào đó ngay lập tức bị câu nói nhẹ bay đó làm vỡ mộng.
“Tòa nhà lớn như vậy, cô, nhà cô có rất nhiều tiền.” Đường Nham nuốt nuốt nước miếng, nói lắp bắp.
“Cũng không nhiều, cái cửa hàng nhỏ kia của anh, đoán chừng có thể mua được mấy chục nghìn cái.” Tô Thiên tiếp tục dùng giọng điệu lạnh nhạt để đả kích Đường Nham.
Mẹ nó, thầy thế nhưng không nói nên lời…Đường Nham cảm thấy mình cần phải mua đậu hũ để đội lên đầu.
Khi hai người nói chuyện, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen đi từ tòa nhà ra, mặt mày uy nghiêm, toàn thân toát ra khí chất độc nhất vô nhị của một người địa vị cao, nhưng vẻ mặt ông không được tốt, khuôn mặt tiều tụy, có thể thấy rõ ràng nếp nhăn dưới hai mắt.
Phía sau ông, có hai vệ sỹ đi theo, và có một thanh niên cầm công văn, chắc là trợ lý.
Tô Thiên vừa thấy người đàn ông này xuất hiện, ngay lập tức vui vẻ chạy qua, miệng phản xạ có điều kiện gọi: “Bố.”
Nhưng khiến cô bất ngờ là, người đàn ông trung niên, cũng chính là bố Tô, không nhìn thấy cô, cũng không nghe được tiếng cô gọi, vẫn tiếp tục đi về phía trước, thậm chí ngay cả bước chân cũng không dừng một chút.
Tô Thiên ngay lập tức ngơ ra, lúc này cô mới hậu tri hậu giác ý thức được mình bây giờ là một linh hồn, và không thể giao tiếp với bố giống như người bình thường được.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tôi muốn được nói chuyện với bố, ông gầy như vậy, nhất định sẽ rất khó chịu.” Tay Tô Thiên túm ống tay áo Đường Nham, nước mắt lưng tròng, giọng nói nghẹn ngào, thoạt nhiên điềm đạm đáng yêu.
“Cô đừng lo lắng, nếu không tôi đến nói với bố cô, sau đó nói cho ông ấy biết chỗ chôn cất thi thể của cô, bảo cảnh sát điều tra, hẳn là rất nhanh có thể tìm được manh mối của hung thủ.” Đường Nham nhẹ giọng an ủi.
“Vậy, vậy nhỡ bố tôi không tin anh nói thì sao?”
“Cô quên anh đây là gì rồi sao, thầy tướng số xem phong thủy, việc đầu tiên cần làm đó chính là khiến mọi người tin tưởng tôi, nếu đến bố cô mà tôi không nắm chắc, sao tôi còn kiếm cơm được trên con đường này.” Đường Nham nói xong thì cho Tô Thiên một ánh mắt trấn an, sau đó xoay người chạy về hướng bố Tô đang chuẩn bị lên xe.
“Tiên sinh, phiền ông một chút, có thể nghe tôi nói mấy câu được không?” Đường Nham còn chưa đến gần, đã bị hai tên vệ sỹ ngăn cản.
“Cậu là ai, hình như tôi không quen biết cậu.” Động tác lên xe của Tô Kiến Quốc dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đường Nham, con ngươi sắc như kiếm, liếc mắt như muốn nhìn thấu anh.
“Đương nhiên ông không biết tôi, tôi cũng không quen biết ông.” Đường Nham sờ trán xấu hổ nói.
“Vậy không cần gọi người linh tinh trên đường, thời gian của tôi rất quan trọng, tuyệt đối không thể lãng phí trên người của cậu.” Tô Kiến Quốc nói xong thì một lần nữa chuẩn bị ngồi vào trong xe.
“A, đừng có vội, gần đây trong nhà ông có phải xảy ra chuyện lớn không?” Đường Nham vừa thấy người phải đi, vội vàng hỏi một câu.
Con gái bảo bối của mình đã mất tích vài ngày, ngay cả một chút tin tức cũng không có, cảnh sát cũng bó tay không biện pháp, Tô Kiến Quốc sốt ruột chết mất, trong khoảng thời gian này ông ăn không ngon, ngủ không yên, trong đầu chỉ toàn lo lắng cho con gái, người tiều tụy đi rất nhiều.