Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 134: Tới cửa lần nữa




“Nên xử lý anh ta thế nào?” Ứng Phong chỉ vào người đàn ông tay ngắn, hỏi Đường Nham.

“Để anh ta ở đây đi. Đợi lát nữa tôi gọi điện để cảnh sát qua bắt người. Tội lỗi của anh ta sẽ do thẩm phán tòa án nhân dân quyết định.” Đường Nham hờ hững nói một câu rồi xoay người rời khỏi.

Sau đó, cục cảnh sát lại nhận một cuộc điện thoại nặc danh, dựa theo địa chỉ trên điện thoại, họ thuận lợi tìm được biệt thự nơi xảy ra án mạng và kẻ tình nghi.

Cuối cùng, hơn một tháng sau, rốt cuộc vụ án có đột phá, tin tức về vụ việc này lên trang đầu. Cư dân mạng tích cực triển khai thảo luận, nói vài  ngày mới bình thường lại.

Về tới nhà, Đường Nham vội vàng thả Tô Thiên trong hồ lô nhỏ ra. Lúc này trên dưới toàn thân cô bao trùm một tầng hắc khí, ý thức mơ hồ nằm trên đất, hiển nhiên là tình hình vô cùng nguy ngập.

Nguy rồi, không biết cô trúng độc gì, bây giờ nên làm gì? Cho tới bây giờ chưa bao giờ Đường Nham gặp phải tình huống này, nhất thời hơi bối rối, luống cuống tay chân lục Phong Thủy Chân Kinh từ trong ngăn tủ ra, nhanh chóng tìm đọc, muốn xem thử trên đó có miêu tả gì về mấy cái này không.

Tìm hồi lâu mới không dễ gì mà tìm được một cây chú thích trong đó, nói nếu hồn thể thực hóa, thân thể nô lệ quỷ bị làm hại thì phải dùng lực tín ngưỡng của chủ nhân tiến hành tinh lọc mới được.

Cách này vẫn khá đơn giản, không cần tốn nhiều sức lực. Đường Nham tìm được đáp án, lập tức bắt đầu hành động, bày nến và nhang trong nhà, cung kính niệm câu chú ngữ anh thường xuyên dạy cho người khác.

“Lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh.”

“Lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh.”

“Lòng tôi hồn tôi đều trung với quý linh.”

Lực tín ngưỡng nồng đậm tản ra từ cơ thể anh, dung nhập từng chút một vào hồn phách Tô Thiên khiến toàn thân cô được bao bọc bởi một tầng ánh sáng trắng, thoạt nhìn vô cùng thần thánh.

Khí thể màu trắng chạy khắp các nơi hẻo lánh trong cơ thể cô, cắn nuốt khí thể kịch độc màu xanh, hai thứ đối kháng với nhau. Chờ lực tín ngưỡng trên người Đường Nham bị hấp thu hầu như không còn. Tô Thiên cũng đã khôi phục dáng vẻ bình thường.

Thấy yêu tinh nhỏ xinh đẹp nhà mình lại biến trở về dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, lúc này Đường Nham mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lòng thấp thỏm cũng đặt xuống. Nếu lần này không cứu được Tô Thiên thì anh đau lòng chết mất.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, mọi người quay lại vị trí của mình, còn đạo trưởng Tiểu Đường của chúng ta vẫn trông coi cửa hàng nhỏ của mình, chờ khách tới cửa.

Hôm nay khách khá đặc biệt, vẫn là người quen cũ, là ông Triệu mới gặp cách đó không lâu. Mạnh Mộng đã từng cải tạp khí vận phong thủy giúp ông ta.

“Xin chào ông Triệu, gần đây trong nhà lại xảy ra vấn đề gì à?” Đường Nham cung kính đón ông ta vào trong nhà.

“Ừm, không tồi, không có vấn đề lớn lao gì.” Không biết vì sao, ánh mắt ông Triệu hơi tránh né, hình như ngại nói chuyện với Đường Nham.

“Nếu đã như vậy vậy hôm nay ông tới cửa là có chuyện gì?” Đường Nham tò mò hỏi. Lúc vừa trông thấy người trong lòng anh vẫn còn rất bối rối, tưởng lại xảy ra chuyện gì.

“Tôi muốn hỏi một chút cô Mạnh có đây không.” Ông Triệu im lặng một lúc, vẫn kiên quyết nói ra cái tên khiến ông ta hồn khiên mộng nhiễu (việc khiến người ta ngày đêm không yên).

“À, ông nói Mạnh Mộng à? Cô ấy đang ở đây. Ông tìm cô ấy có việc gì không?” Đường NHam vừa nghe thấy thế thì càng nghi ngờ thêm.

“Là như vậy, tôi rất trung tâm với cô Mạnh. Khoảng thời gian khi cô ấy rời khỏi cạnh tôi, tôi vẫn rất nhớ nhung cô ấy, làm thế nào cũng không yên tâm cho nên tôi muốn hỏi một chút xem anh có thể nhường cô ấy cho tôi không.” Vẻ mặt ông Triệu nghiêm túc, hỏi.

Đây là ông ta vừa ý nô lệ quỷ của mình à? Đây đúng là đáp án khiến người ta bất ngờ. Đường Nham bỗng có cảm giác con gái mình chịu nhiều đau khổ nuôi lớn bị người ta nhớ nhung.

Có điều ngẫm lại thân thế của Mạnh Mộng cũng là cô bé rất đáng thương, giữ cô cả ngày bên mình cũng thực sự khiến cô uất ức. Nếu có người thật lòng yêu mến bảo vệ cô cũng là lựa chọn không tệ. Dù sao bây giờ cô đã hoàn thành hồn thể thực hóa toàn thân, về cơ bản giống cô gái bình thường, trừ sinh con đẻ cái ra thì chuyện gì cũng có thể làm.

Suy nghĩ chuyển tới đây, Đường Nham quyết định ý định. Nếu Mạnh Mộng cũng đồng ý thì tùy cô. Nếu không đồng ý

anh cũng sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô.

Vì vậy Đường Nham để ông Triệu ngồi xuống nghỉ ngơi trước, mình thì đi lên lầu hai, gọi Mạnh Mộng ra.

“Chủ nhân có gì dặn dò ạ?” Mạnh Mộng vẫn vái một cái với tư thế vô cùng tiêu chuẩn, sau đó mới cung kính nói.

Khiến Đường Nham thấy mà hết sức hài lòng, trong lòng càng thêm không nỡ bỏ. Em gái xinh đẹp nghe lời như thế đã rơi vào vòng ôm ấp của người khác rồi, còn là do mình đích thân dạy dỗ, ngẫm lại thực sự là hố cha nó.

“Hôm nay ông Triệu tới, chính là người trước kia cô thay đổi khí vận giúp ấy.” Đường Nham dứt lời, để ý quan sát sắc mặt của Mạnh Mộng.

Mạnh Mộng nghe xong lời anh thì hơi sững sờ nói: “Ông ta tới có chuyện gì không? Có phải lần trước cải vận không thành công, lại xảy ra vấn đề gì không?”

“Không phải nguyên nhân này. Ông ta tới là vì nói thích cô, muốn để cô đi với anh ta.” Đường Nham cắn răng, cũng không giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo mà nói hết tình hình thực tế ra.

Cái gì…

Mạnh Mộng lập tức cứng đờ tại chỗ, khựng lại vài giây mới hiểu được, giọng khẽ run nói: “Không thể, người đó có tiền, hẳn rất nhiều gái đẹp bên cạnh  mới đúng, sao lại vừa ý tôi chứ?”

“Cô cũng là gái đẹp mà, hơn nữa còn đặc biệt đẹp. Cô và người khác cũng như nhau cho nên có người thích là chuyện rất bình thường. Tôi cảm thấy không sao. Nếu cô muốn cô đơn theo tôi cả đời thì thực sự quá không thú vị cho nên nếu cô có người trong lòng tôi sẽ không ngăn cản cô. Cô cũng có tư cách theo đuổi hạnh phúc của mình. Tôi thấy thái độ của ông Triệu đó không giống như đang nói đùa. Hẳn ông ta rất nghiêm túc, nếu không cô suy nghĩ chút đi.” Đường Nham nghiêm túc nói.

“Tôi…Tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Chỉ cùng sống với ông ta mấy ngày, cũng không thể hiểu rõ ông ta.” Mạnh Mộng cúi đầu xuống, khẽ nói, trên mặt đã đỏ bừng từ lâu.

“Vậy tôi trả lời ông ta. Cô cân nhắc một khoảng thời gian ngắn, đừng có kết luận quá sớm.” Đường Nham đề nghị.

“Ừ.” Mạnh Mộng trả lời một câu với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, trong lòng rối loạn, không biết nên làm sao bây giờ mới tốt.

Nghe xong câu trả lời của Đường Nham, ông Triệu rất mất mát nhưng ông ta vẫn rất có phong độ, để Đường Nham chuyển lời cho Mạnh Mộng là từ từ suy nghĩ chuyện này, đừng sốt ruột quá.

Ông ta thích Mạnh Mộng nên đương nhiên cũng bằng lòng chờ đợi, mặc kệ thời gian bao lâu ông ta cũng sẽ cố gắng vì cô, mãi tới khi đạt được tâm nguyện.