Hà, tại sao con nhóc này lại cứng đầu vậy chứ, không đến mức phải làm khó bản thân như vậy. Ánh mắt Đường Nham dời về sáu vết thương trên người Tô Thiên, nhờ ánh nến, miệng vết thương đã khép lại đi một chút, nhưng quần áo rách tung toé.
Quên đi, cô ta hôm nay cũng đã được dạy cho một bài học, nên tạm bỏ qua cho cô ta vậy. Cái gọi là dạy dỗ đó, nên đánh một roi rồi thưởng một quả táo, cứ cứng rắn mãi sẽ phản tác dụng.
Chỉ cần khiến cho cô ta có cảm giác sợ hãi, lần sau muốn làm gì tiếp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đường Nham thu Xích Viêm lại, lúc này mới đi đến bên cạnh Tô Thiên nói: “Được rồi được rồi, tôi không so đo với cô nữa. Nếu như cô vẫn còn muốn điều tra rõ chân tướng cái chết của bản thân, thì phải ngoan ngoãn cho tôi. Nếu không, hậu quả thế nào tôi không muốn nói nữa, dù sao vẫn còn rất nhiều ma nữ, tôi cũng chẳng thiếu một cô.”
Tô Thiên cắn mạnh môi không nói nữa. Đúng vậy, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, cá chết lưới rách, bản thân cũng không có được kết cục gì tốt đẹp.
“Ôi, quần áo trên người cô cũng hỏng cả rồi, chắc là không mặc được nữa. Ban nãy tôi vừa ra ngoài mua cho cô bộ khác, mau nói ngày sinh tháng đẻ của cô cho tôi biết, tôi đốt cho cô.” Đường Nham cười hì hì nói.
“Không cần, tôi không cần.” Tô Thiên từ chối không chút do dự.
“Sao? Tôi thấy cô đúng là không nhớ lâu nhỉ?” Giọng nói Đường Nham trầm ngay xuống, âm trầm nói.
Tô Thiên nghe vậy, cả người run bật lên. Nỗi đau đớn lúc trước dường như vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, đành phải nói ngày sinh của mình.
“Cứ thế có phải tốt hơn không, đỡ khiến tôi phải phí lời.” Đường Nham nói xong thì quay người lấy một tờ giấy vàng viết ngày sinh tháng đẻ lên, kẹp dưới lư hương, rồi lấy ra một cái bóc trong lòng, đốt sạch.
Chẳng mấy chốc, trên người Tô Thiên đã xuất hiện bộ quần áo mới. Sau khi cô nhìn rõ bộ đồ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh nhợt cả đi.
Áo ngắn tay hở rốn màu đen bó chặt vào người cô, cổ áo rộng mở lộ rõ vòng một đầy đặn. Mảnh quần ngắn ở dưới khó khăn lắm mới che khuất được bắp đùi, vòng eo con ong mảnh khảnh trắng nõn cùng đôi chân dài thẳng tắp cũng lộ ra không chút che giấu.
Đúng là bức tranh sinh động, từ trong ra ngoài đều là đỉnh cao hấp dẫn tuyệt diệu.
“Ừng ực.”
Đường Nham nghe thấy rõ tiếng nuốt nước bọt của mình. OMG, ngon quá đi mất. Dù anh có lòng riêng khi mua bộ quần áo này nhưng cũng không ngờ Tô Thiên mặc vào lại hợp thế này.
Hay quá, phí sức nhặt được báu vật.
Còn Tô thiên thì giận muốn chết. Tên âm binh đáng chết, lại mua cho cô thứ quần áo này, mặc hay không mặc cũng không có gì khác nhau.
“Anh, sao anh lại có thể như vậy, mau đổi cho tôi bộ đồ khác.” Tô Thiên một tay bụm lấy bộ ngực, vừa xấu hổ vừa tức giận nói.
“Đừng mà, cô xem bộ này đẹp biết bao nhiêu, chân dài hợp với bộ đồ quyến rũ này. Sau này cô cứ mặc như thế, dám phản kháng thì hậu quả thế nào cô tự biết.” Đường Nham nói, ánh mắt không dịch chuyển, muốn dính luôn trên người Tô Thiên.
Ông trời ơi, thật sự muốn nhào tới làm gì đó luôn bây giờ.
“Ôi, anh, anh chảy máu mũi.” Tô Thiên đột nhiên kinh hãi kêu lên.
“Ừ.” Đường Nham tùy ý đưa tay quệt mũi một cái, đúng là có máu.
Còn trẻ người non dạ, khó nhịn nổi, hot quá. Anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, chạy vào toilet. Sau khi rửa sạch máu trên mặt, bịt chặt hai cánh mũi rồi mới ra ngoài. Tóc dính nước ướt sũng dán trên da đầu, cảm giác hơi đần đần.
“Hức.”
Tô Thiên vốn đang xấu hổ vừa nhìn thấy anh trong bộ dạng này, không nhịn được bật cười ra tiếng. Lúc nãy tên âm binh này vừa rồi còn bắt nạt mình, kiêu căng lại còn nhẫn tâm. Không ngờ cũng có lúc thể hiện ra mặt đáng yêu, ừ, mình cũng không phải sợ anh ta đến thế.
Định mệnh, đúng là mất hết mặt mũi. Hình tượng uy phong khí phách sáng suốt coi như đi tong, một đi không trở lại. Đường Nham bất đắc dĩ nâng trán thở dài.
“Này, lúc trước anh đã từng nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời sẽ giúp tôi. Qua mấy ngày rồi, cũng không biết bố mẹ tôi đang như thế nào, tôi muốn quay về tìm họ.” Tô Thiên nói, trên mặt hiện ra sự thương cảm nhàn nhạt.
“Có thể được, chỉ có điều bây giờ là đang giữa ban ngày, sức mạnh trên người cô lại quá yếu, không chịu được ánh sáng mặt trời. Tôi cho cô chút ánh nến, củng cố lại sức mạnh, đến tối sẽ ra ngoài cùng cô.”
Đường Nham nói xong lại lấy ra mấy ngọn nến đặt nhen nhóm bên người Tô Thiên. Trong lúc này, ánh mắt lại mất tự chủ quét lên thân hình câu người ở đằng kia. Wow, cô gái này đúng là báu vật trời sinh, đáng tiếc chỉ là một hồn ma, chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn. Nếu về sau có thể biến thành thật thì tốt biết bao.
Tô Thiên bị Đường Nham nhìn chăm chăm bằng ánh mắt bỉ ổi, trong lòng đầy sợ hãi, kêu anh vài tiếng cũng không đáp lại. Sự tức giận lại nổi lên bèn thò tay hung hăng nhéo lên cánh tay anh một phát.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng Đường Nham kêu thảm thiết: “Ôi, đau quá, chết tiệt, cô dám mưu sát chủ nhân.”
Buổi đêm đầu hè, trời thổi gió mạnh hơi lạnh vô cùng thoải mái dễ chịu. Tô Thiên đứng bên đường phố, tóc dài đen nhánh theo gió tung bay, ngọn đèn mờ ảo khiến cô như khoác lên mình một tầng lụa mỏng mê ly. Đường Nham đóng cửa thật kỹ, quay người lại thấy được cảnh tượng như vậy, xinh đẹp khiến anh không thể dời mắt được.
“Đường Nham, trễ như vậy còn định đi đâu.”
Đột nhiên một giọng nói bên cạnh anh vang lên, kéo anh về với thực tại.
Đường Nham quay đầu lại nhìn, Lưu Tiểu Nhiên tết tóc đuôi sam, ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái dí dỏm sôi nổi chạy đến. Khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ tươi cười, hoạt bát đáng yêu, đặc điểm trái ngược hẳn với Tô Thiên.
“A Nhiên, nhóc hôm nay trông vui thế, tự dưng lại chủ động tìm anh để nói chuyện. Thật là vừa mừng vừa lo.” Đường Nham không nhịn được mà trêu ghẹo nói.
Mặt Lưu Tiểu Nhiên thoáng một chút lập tức đỏ lên, có chút ngại ngùng tránh đi ánh mắt của anh. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra. Từ khi Đường Nham chiến thắng Trương Thiên vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, trong lòng cô trào dâng một loại xúc cảm khác.
Kinh ngạc, khâm phục, hiếu kỳ. Những thứ quen thuộc trên người đàn ông này đột nhiên xuất hiện như một loại ma lực đặc biệt, khiến trái tim thiếu nữ rối bời.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng cô sẽ nhớ đến Đường Nham, lúc cùng mình vui đùa không đứng đắn, lúc quen thói trêu ghẹo. Mỗi lần đều để lại dấu ấn khó phai không lạc đi đâu được.
Cô ở trong nhà chờ đợi vài ngày cũng không dám ra khỏi cửa, tối nay vất vả lắm mới có can đảm hào hứng đi ra. Kết quả lại vừa liếc mắt đã thấy ai đi ra ngoài trông giống Đường Nham, trong lòng muốn đi phát là đi đến luôn.