Tiểu Lan nghe lời Đường Nham nói xong thì im lặng lại, cảm xúc suy sụp, nói: “Đúng rồi, anh nói không sai. Không biết trên người người đàn ông kia giấu thứ gì mà tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình lại chịu bó tay. Ngay cả mối thù giết mình cũng không có cách nào để báo, chỉ có thể ru rú trong cái cửa hàng nhỏ này.”
“Nói hết chuyện của cô ra đi. Chuyện cô không làm được tôi có thể giúp cô. Chẳng phải là khiến người đàn ông kia trả giá thật đắt vì cái chết của cô à? Dễ làm thôi mà.” Đường Nham thấy em gái quỷ trước mặt có sự thay đổi về cảm xúc thì vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
“Từ sau khi tôi chết anh là người đầu tiên có thể nhìn thấy tôi. Tôi sẽ nói hết chuyện này cho anh biết.” Vẻ mặt Tiểu Lan thê lương, nói bằng giọng ai oán.
Sau đó cô ta nói câu chuyện dài của mình ra. Đường Nham hiểu rõ nguyên nhân cái chết của cô ta từ đầu tới đuôi.
Lúc trước sau khi Tiểu Lan tốt nghiệp đại học thì đi làm ở cửa hàng này. Vì cô ta rất xinh đẹp lại rất biết nói chuyện cho nên bàn thành công rất nhiều hợp đồng, công trạng vẫn luôn rất tốt, bên cạnh cũng không thiếu người theo đuổi.
Ngay cả bảo vệ duy nhất trong cửa hàng này cũng thầm nảy sinh tình cảm với cô ta. Tuy dáng dấp đối phương cao lớn uy mãnh, ngũ quan đoan chính nhưng Tiểu Lan vẫn chần chừ một hồi rồi từ chối lời thổ lộ của anh ta. Điều kiện cuộc sống của hai người khác nhau, tiếp nhận nền giáo dục khác nhau nên nếu ở chung một chỗ chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều va chạm. Vốn cô ta nghĩ để đề phòng nhỡ may thì vẫn chưa nên ở bên nhau thì tốt hơn.
Nhưng khiến Tiểu Lan không ngờ là cô ta tưởng chỉ từ chối như bình thường một lần lại bị người ta coi là sỉ nhục nhân cách vì vậy vào một ngày nào đó cô ta ở lại tăng ca một mình, người bảo vệ lẻn vào cửa hàng, nhích tới gần cô ta từng chút một.
Lúc đó Tiểu Lan đang thay đệm dựa chỗ ghế lái của chiếc xe mới cho nên cô ta mở cửa xe ra, nửa người cũng thò vào trong, không để ý tới sau lưng bỗng có bóng người xuất hiện.
Bảo vệ Tôn Cường nổi điên lên, không nói câu nào đã bổ nhào qua, ấn cô ta ngã xuống ghế ngồi, xâm hại cô ta sau đó dùng hai tay kết thúc sinh mệnh đang lúc thanh xuân niên thiếu của cô ta.
Sau đó anh ta nhét thi thể vào một cái túi to, cho vào cốp sau chiếc xe mới cho nên quỷ hồn Tiểu Lan mới có thể ở trong chiếc xe này, còn từng vị khách thấy chiếc xe này xong thì sinh ra cảm giác bị kiềm nén và sợ hãi.
Chờ Tiểu Lan khôi phục ý thức lần nữa mới phát hiện mình đã biến thành một con quỷ hồn, không cam lòng và oán hận nảy sinh trong lòng. Cô ta muốn để người đàn ông kia trả giá thật lớn vì những chuyện anh ta làm nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà chỉ cần dựa gần cơ thể người đàn ông này chút đã bị ánh sáng vàng chói mắt cản lại. Thử hai lần, sức mạnh trên người cô ta giảm đi một nửa, không có cách nào làm bước tiếp theo mãi cho tới khi Đường Nham tới.
“Cô nói gì? Vậy mà tên bảo vệ kia lại nhét thi thể vào cốp sao? Lá gan của anh ta cũng lớn thật đấy. Chẳng lẽ không sợ bị ai phát hiện à?” Đường Nham nghe thấy lời Tiểu Lan kể thì không kiềm được mà sợ hãi kêu thành tiếng.
“Mới đầu anh ta định chở thi thể của tôi ra ngoài nhưng tôi mất không bao lâu thì chỉ cần tăng ca đều là hai người quản lý Lưu và Tiểu Nhã ở lại, cho nên anh ta không có cơ hội ra tay. Thi thể cứ như vậy mà đặt ở cốp sau. May mà không có khách hàng nào, cũng không ai mở ra xem cho nên tới giờ vẫn chưa bị phát hiện.” Tiểu Lan giải thích.
Đường Nham bước lên mở cốp sau, quả nhiên phát hiện một vật thể bọc thật kín có hình người đã đặt ở đó rất lâu. Nhưng vì nhiệt độ trong cửa hàng thấp, hơn nữa bọc rất kín cho nên không có mùi thối rửa tản ra.
“Ôi chao mẹ ơi, tố chất tâm lý của tên kia thật là cao. Giết người ở trong cửa hàng vậy lại không chạy trốn, còn dám nghênh ngang sống ở đây.” Đường Nham tấm tắc lấy làm kỳ.
“Hừ, có thể anh ta nghĩ tội ác của mình vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện.” Tiểu Lan lạnh giọng nói.
Ngay khi hai người đang trao đổi, một bóng đen yên lặng nhảy vào từ cửa sổ, khẽ khàng di chuyển tới cạnh Đường Nham, vung gậy gỗ trong tay đập lên đầu anh.
“Cẩn thận.” Tiểu Lan phát hiện tình hình này trước, vội vàng nhắc nhở.
Đường Nham hơi sững sờ, tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng cơ thể lại lựa chọn theo bản năng, nghiêng người tránh khỏi. Lúc này anh mới phát hiện bên cạnh mình có thêm một người.
Đối phương mặc quần áo màu đen, đeo khẩu trang và đội mũ nhưng Đường Nham vẫn có thể từ vóc người cao lớn và ánh sáng kỳ lạ quanh người anh ta đoán được chính là bảo vệ mà mình từng gặp mặt một lần kia.
“Lá gan lớn nhỉ, lại dám ra tay với tôi.” Đường Nham lạnh lùng nói nhưng lại thầm lau mồ hôi lạnh. Mình chỉ lo nói chuyện với Tiểu Lan mà lại không phát hiện có người tới gần. Nếu không phải có Tiểu Lan nhắc nhở thì có khi đã trúng chiêu rồi.
“Anh phát hiện bí mật của tôi thì không thể sống thêm trên đời này nữa. Muốn trách cũng chỉ có thể trách anh xen vào việc của người khác.” Giọng Tôn Cường không có chút tình cảm nào. Anh ta cầm gậy gỗ trong tay, bước từng bước một tới gần Đường Nham, mắt lộ ra ánh sáng hung ác. Dù sao giết một người cũng là giết, hai người cũng là giết. Bây giờ anh ta đã không đếm xỉa gì nữa rồi.
Hôm nay không dễ gì mới tìm được một cơ hội, quản lý Lưu và Tiểu Nhã đều đã tan làm về trước, trong cửa hàng không có ai cho nên anh ta mới tới xử lý thi thể Tiểu Lan, thần không biết quỷ không hay, không ai phát hiện. Không ngờ anh ta vừa tới đã thấy một người đàn ông xa lạ mở cốp sau xe ra, bí mật mình cất giấu dưới đáy lòng cứ thế mà bị vạch trần, trong lòng anh ta lập tức dâng lên một luồng sát ý.
Vì anh ta là người bình thường cho nên không thấy quỷ hồn của Tiểu Lan, chỉ cho rằng Đường Nham đánh bậy đánh bạ mới phát hiện bí mật này.
“Anh còn chưa đủ tư cách muốn mạng tôi.” Đường Nham cười mỉa, sau đó hô to một câu với không khí.
“Tô Thiên, mau ra đây giúp một tay.”
Cùng với giọng nói, một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trên không trung. Mái tóc dài rối tung xõa trên vai, một cái váy liền áo siêu ngắn mài đen, đoi chân dài không bị ràng buộc bồng bềnh giữa không trung.
“Sao thế, lại gặp phải khó khăn gì à?” Tô Thiên khoanh hai tay trước ngực, ung dung hỏi.
“Không tồi, cô trói người này lại đi, nhớ đừng để anh ta bị thương, khống chế là được rồi.” Đường Nham chỉ vào Tôn Cường, dặn dò.
Còn Tôn Cường thì bị Tô Thiên xuất hiện giữa không trung làm cho kinh hãi tới mức há hốc miệng, sững sờ nhìn cô chằm chằm, vốn không nghe thấy Đường Nham nói gì.
“Đơn giản.”
Tô Thiên bình tĩnh mà nhả ra hai chữ, sau đó vung tay lên, đầu ngón tay rản ra luồng hắc khí như dây leo thổi quét về phía Tôn Cường, nhanh chóng quấn quanh người anh ta.
“Bùm.”
Tôn Cường bị hắc khí trói mạnh mạnh mẽ mẽ, vì trọng tâm không ổn định mà ngã xuống đất, áo bị xốc lên, lộ ra một chuỗi phật châu trơn tròn bằng gỗ.