Hai người hấp tấp chạy tới cửa hàng thì Tiểu Nhã đang ngồi trước đại sảnh chơi điện thoại. Cô ta thấy hai người vẻ mặt kích động chạy tới thì lập tức sững sờ, mờ mịt nói: “Các anh làm sao thế?”
“Tiểu Nhã, cô không sao thật sự là quá tốt. Trời ạ, trên đường đi tôi lo lắng tới hỏng rồi.” Quản lý Lưu thở hổn hển nói. Lúc còn ngồi trên xe, mỗi phút mỗi giây anh ta đều nghĩ tới việc có thứ gì đó đột nhiên xông tới làm tổn thương Tiểu Nhã không. Dù sao cô ta cũng là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối.
“Đang yên đang lành tôi có thể có chuyện gì?” Tiểu Nhã nghi ngờ hỏi.
“Không sao, không sao, là quản lý Lưu nói cô ở một mình trong cửa hàng, lo có người xấu nào tới sẽ không an toàn cho nên mới vội vội vàng vàng chạy về.” Đường Nham vội vàng cười nói.
“Là vậy ạ?” Mặt Tiểu Nhã ửng đó. Thì ra quản lý Lưu lo lắng cho mình, không phải là tình hữu độc chung với mình đấy chứ? Ôi chao, thực sự là mắc cỡ chết người.
“Đúng vậy đó, tôi nhất thời lo lắng quá mà thôi.” Quản lý Lưu thấy Đường Nham không nói thật thì nuốt lời giải thích đã tới khóe môi lại. Giờ chưa phải lúc nói thật với cô bé này. Trong cửa hàng có một con quỷ hồn ẩn núp, mình nghe còn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nếu cô ta biết thì không biết sẽ bị dọa sợ thành dáng vẻ gì, cần gì phải làm điều thừa.
“Đúng rồi, xin lỗi anh Đường vì lần trước đã nói anh như thế. Lần này tôi mời anh qua là để nói lời xin lỗi anh. Nếu anh giải quyết vấn đề giúp cửa hàng chúng tôi thành công thì tôi sẽ tự móc tiền túi ra mời anh ăn cơm. Không giải quyết được thì tôi cũng không biết chờ đợi anh là kết cục gì đâu.” Tiểu Nhã nửa đùa nửa thật nói.
“Yên tâm đi, bữa cơm này chắc chắn cô phải mời rồi.” Trong lòng Đường Nham đã có dự tính, nói.
Ba người trò chuyện trong cửa hàng đến trưa. Tối thì gọi đồ ăn ngoài để ăn, sau đó quản lý Lưu và Tiểu Nhã tan tầm rời đi, để lại một mình Đường Nham trong cửa hàng.
Vốn quản lý Lưu nói phải ở đây với anh nhưng Đường Nham sợ con quỷ hồn kia hiện thân, nếu không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì đánh nhau sẽ không quan tâm tới quản lý Lưu được. Vì vậy để đề phòng nhỡ may anh đã mời anh ta về. Dù sao đối phó với một con quỷ hồn như thế với anh của bây giờ mà nói thì quả thực là dễ như trở bàn tay.
Tắt đèn xong, trong cửa hàng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng một khoảng. Đường Nham đứng cạnh chiếc xe mới, nhìn nó chằm chằm không chớp mắt. Bên trong hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.
Không ngờ con quỷ hồn này còn rất bình tĩnh, vậy mà lại không chủ động hiện thân. Đường Nham chờ một lát không thấy động tĩnh thì lấy một cây nến trong balo đeo trên người ra, đốt lên đặt trên sàn nhà.
Ánh nến sáng ngời nhảy bập bùng, làn khói trắng lượn lờ bay lên, tản ra trong không khí. Qua một lúc nữa, cuối cùng trong xe có động tĩnh.
Đầu tiên là cửa xe bỗng bị người ta mở ra, sau đó một ngọn gió lạnh buốt thổi tới, thổi thẳng về phía Đường Nham. Ý lạnh cắt da cắt thịt thổi bay quần áo của anh.
Ngay sau đó, một khuôn mặt trắng bệch quỷ dị thò ra từ trong cửa xe. Sắc mặt đầy tử khí u ám cũng không che đi được vẻ xinh đẹp. Đây đúng là dáng dấp Tiểu Lan đã mất tích mà Đường Nham thấy trên điện thoại của Tiểu Nhã.
Quỷ hồn Tiểu Lan và Đường Nham chạm mắt vói nhau, phát hiện người đàn ông này không có dáng vẻ hoảng hốt lo sợ, lộ ra sợ hãi như mình đoán trước thì không kiềm được mà hơi sững sờ, nói: “Anh không sợ tôi à?”
“Đương nhiên không sợ. Tôi gặp được quỷ hồn nhiều rồi, đáng sợ mạnh mẽ hơn cô không chỉ có một hai con. Hơn nữa tôi với cô không thù không oán, có câu là không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa cho nên không có gì đáng sợ.” Đường Nham bình tĩnh tự nhiên nói.
“Ha ha, thật đúng là bình tĩnh. Có điều đàn ông không có ai là thứ tốt.” Mắt Tiểu Lan đầy thù hận, lạnh lùng nói.
Cạn lời, sao lại là những lời này? Dường như lúc trước gặp Mạnh Mộng và Thôi Giai Gia cũng nói thế. Suy nghĩ của các nữ sinh thật sự là giống nhau, không thể vì bị một người đàn ông làm tổn thương mà kết luận tất cả đàn ông trên thế giới này đều là người xấu được không.
Rõ ràng bản Đường ngọc thụ lâm phong, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, quả thực là đàn ông tốt hiếm có, là loại hình đông đảo đồng bào nữ vô cùng đáng có.
“Những người khác có phải là thứ tốt không thì tôi không biết nhưng chắc chắn tôi là thứ tốt. Tôi biết cô vì chết quá oan cho nên mới dừng lại dương gian. Sao, có oan khuất gì thì nói ra đi, tôi sẽ dùng hết sức mình để giúp cô một tay.” Đường Nham nói.
“Anh…”
Tiểu Lan nhìn Đường Nham như nhìn một thằng ngốc, sau đó lạnh lùng nói: “Anh giúp tôi thế nào? Tôi đã chết rồi, chẳng lẽ anh còn có thể làm tôi sống lại à?”
“Đương nhiên là không thể sống lại, có điều tôi có thể giúp cô bắt hung thủ. Chẳng lẽ cô không muốn người tổn thương mình bị luật pháp trói lại à? Được rồi, còn không biết cô chết thế nào đâu.” Đường Nham tò mò hỏi.
“Tôi sẽ tự mình giải quyết tên súc sinh đó, không cần anh giúp đỡ. Anh ta là người đàn ông tôi thấy ghê tởm nhất trên thế giới này.” Tiểu Lan nói tới đây, không biết nhớ ra gì mà mặt nổi lên vẻ căm hờn, hai tay cũng không kiềm được mà nắm lại thành nắm đấm.
“Vậy à? E rằng một mình cô không làm được. Tôi có thể giúp đỡ miễn phí, lại không cần cô phải làm gì, đừng cố gắng chống đỡ như thế.” Đường Nham thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ.
Trên người người bảo vệ anh gặp lúc ban ngày có ánh sáng màu vàng quấn quanh, chắc chắn là giấu thứ gì đó, hoặc là bùa hoặc là pháp bảo. Có điều mặc kệ là thứ gì thì đều có tehẻ ngăn cản quỷ hồn, khiến nó không thể nào tiếp cận cho nên vốn Tiểu Lan không có cách nào trả thù cho mình. Sở dĩ cô ta nói thế hoàn toàn chỉ là muốn tranh giành chút sức lực mà thôi.
“Sao anh biết tôi không làm được? Bây giờ tôi đang từ từ tập hợp sức mạnh, chờ tôi mạnh lên rồi thì sẽ từ từ hành hạ anh ta. Để anh ta chết dễ dàng quá thì chẳng phải là đáng tiếc à.” Tiểu Lan vẫn giả vờ tràn đầy tự tin.
“Cô không biết thân phận của tôi đúng không? Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết. Tôi là một thầy xem phong thủy âm dương giúp người ta cho nên với tôi mà nói phân biệt ra sức mạnh của một con quỷ hồn quả thực dễ như trở bàn tay. Tuy cô có oán khí nhưng cũng không mạnh mẽ, có thể chống đỡ cô hóa hình đã là rất tốt rồi. Muốn tiến thêm một bước thì càng khó khăn hơn. Hơn nữa tôi cũng đã phát hiện người tổn thương cô là ai. Nếu tôi đoán không nhầm thì chính là bảo vệ của cửa hàng các cô nhỉ? Cô cách anh ta gần như thế nhưng bây giờ anh ta còn sống tốt thì chỉ có thể nói cô không có cách nào xuống tay với anh ta. Về nguyên nhân thì là vì trên người anh ta có mang theo báu vật tùy thân.” Đường Nham thong thả ung dung nói. Tất cả chuyện này đã nằm trong lòng bàn tay anh. Đối phó với môt con quỷ hồn nho nhỏ này mà nói thì công phá trái tim cô ta mà nói mới là quan trọng nhất.