“Sao? Không mạnh miệng nữa à? Tôi nói cho cô biết từ nay về sau cô chính là nô lệ của tôi rồi. Tôi bảo cô làm gì cô phải làm cái đó, muốn đưa ra yêu cầu thì cô phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu cô còn dám phản kháng, tôi sẽ đánh tới khi cô xin tha mới thôi. Yên tâm đi, tôi không lấy cái mạng của cô đâu. Người bị cái roi này đánh ấy mà, ban đầu họ sẽ có cảm giác đau đớn, sau khi đau đớn qua đi thì chính là vừa tê vừa ngứa. Nếu cô không muốn chịu tội thì hãy ngoan ngoãn đợi ở đây cho tôi. Cô hiểu chưa?” Đường Nham cầm roi từ trên cao nhìn xuống cô gái xinh đẹp không còn sức lực ngã dưới chân mình, lạnh lùng nói.
“Còn lâu, tôi mới không nghe lời tên quỷ nhà anh đâu.” Tô Thiên vẫn quật cường không chịu xuống nước. Gia giáo với hàm dưỡng* của cô đều không cho phép cô khuất phục một tên đàn ông thối tha có thân phận không rõ ràng.
(*Hàm dưỡng: Bao gồm tu dưỡng, biết kiềm chế, tiết chế bản thân.)
“Phải không đây? Vậy cô cũng đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc.” Đường Nham bỏ lại một câu rồi vung roi quất mạnh xuống.
Ban đầu Tô Thiên còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng khi đau đớn qua đi thì cô có phần không chịu đựng nổi. Trên miệng vết thương bị roi quất qua giống như có ngàn vạn con kiến cắn tới cắn lui vậy, nó vừa tê vừa ngứa. Cô muốn gãi lắm, nhưng theo khí đen trên người trôi đi thì phần lớn sức lực của cô cũng mất theo.
Bây giờ cô chỉ có thể yếu ớt nằm trên đất chịu đựng đau đớn, đến ngay cả ngón tay cô cũng không động đậy nổi.
“Sao rồi, cô gái nhỏ xinh đẹp, thêm mấy lần nữa không?” Đường Nham ngồi xổm xuống, dù bận xong anh vẫn ung dung nhìn ma nữ quần áo lộn xộn trước mặt. Anh chẳng hề thấy thương tiếc, trái lại trong lòng anh thậm chí còn có một loại cảm giác hưng phấn mơ hồ nữa.
Một người đẹp nóng bỏng yếu ớt nằm bên cạnh mình, cảnh tượng này là điều mà trước kia anh có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra. Vừa nghĩ đến chuyện sau này sẽ có một cô nô lệ xinh đẹp bưng trà rót nước, bóp vai đấm lưng cho mình, Đường Nham cảm thấy mình sẽ thoải mái như được bay vậy.
“Đừng, đừng mà, xin, xin anh đừng đánh nữa.” Tô Thiên thật sự không chịu nổi nữa. Đại não của cô bị đau đớn chiếm lấy hoàn toàn, từ lâu đã không thể suy nghĩ bằng lý trí. Bây giờ cô chỉ muốn mình nhanh chóng được giải thoát, nếu bị thêm vài lần nữa thì cô sợ mình sẽ điên mất thôi.
“Biết lỗi từ sớm không phải tốt hơn sao? Sẽ chẳng phải chịu tội như vậy. Thế thì, cô đồng ý làm nô lệ của tôi đúng chứ?” Đường Nham hỏi.
“Đúng. Anh, anh chỉ cần anh đừng đánh tôi thì bảo tôi làm cái gì cũng được.” Tô Thiên vừa thấp giọng khóc nức nở vừa dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Đường Nham, bộ dạng trông vô cùng đáng thương.
Vẻ mặt ấy lập tức đánh trúng trái tim Đường Nham. Là thằng con trai còn trinh hơn hai mươi năm qua, khi Đường Nham cô đơn cũng không ít lần xem phim hành động trên quốc đảo, kết cục của nữ chính trong phim phần lớn đều như thế. Giờ tình huống chân thật đang xuất hiện trước mặt mình, anh lập tức cảm thấy có chỗ nào đó không thể đè nén được mà xảy ra biến hóa.
Tôi nói chứ, cái anh bạn nhỏ không nên thân này, một chút cám dỗ này cũng không chịu được, lại còn nổi lên phản ứng với một con ma. Sau này nếu thấy người thật của em gái này, chẳng phải sẽ bắn ra hay sao.
Sau khi Đường Nham tức tối mắng vài câu trong lòng, mới đè nén sự rung động ấy xuống. Sau đó anh đứng lên rồi ngồi xuống một chiếc ghế ở cách đó không xa.
Nếu vẫn ở bên cạnh em gái ma, anh sợ mình thật sự nhịn không được mà hóa thân thành sói để nhào qua đó mất.
Ừ, mình đúng là một người đàn ông có tự chủ, có nguyên tắc. Mình đáng được thưởng một em gái dịu dàng, xinh đẹp lại hiền lành.
“Tốt lắm, trước hết hãy gọi một tiếng chủ nhân đi.” Đường Nham cực kỳ xấu xa nói.
“Không, không được.” Tô Thiên lại từ chối lần nữa. Hai chữ này rất mất thể diện, cô thật sự không thể nói ra khỏi miệng.
“Lại không nghe lời có phải không?” Đường Nham lạnh mặt quơ quơ roi trong tay.
“Đừng, đừng đánh tôi.” Khi tầm mắt Tô Thiên chạm đến chiếc roi dài thì người co rúm lại, cô cầu xin.
“Vậy đừng nói lời thừa nữa, gọi nhanh lên.” Đường Nham thúc giục.
“Chủ, chủ nhân.” Tô Thiên đỏ mặt mở miệng, giọng như muỗi kêu.
“Giọng nhỏ quá, tôi không nghe rõ. Cô nói to lên, nhanh nào.” Đường Nham bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh xách theo roi đi đến trước mặt cô lần nữa.
“Chủ nhân.” Thấy Đường Nham cách mình càng ngày càng gần, Tô Thiên cũng không dám do dự nữa. Cô sợ anh không vui lại quất cho mình một roi nên vội gọi to.
Chất giọng trong trẻo kèm theo cả run rẩy vì sợ hãi truyền vào tai Đường Nham, quả thực chính là tuyệt không thể tả.
Đờ mờ, thực sự nghe rất thích.
“Ngoan, sau này cứ gọi tôi vậy đi, ha ha ha.” Đường Nham đắc ý mà cười phá lên, sau đó cắn ngón tay mình rồi nhỏ một giọt máu tươi lên trán Tô Thiên.
Sau khi giọt máu đỏ thắm tiếp xúc đến da cô thì nhanh chóng thẩm thấu rồi biến thành một cái dấu ấn hình tròn. Nó giống như một nốt chu sa, khiến vẻ ngoài của Tô Thiên đẹp hơn trước.
“Con dấu này sẽ chứng minh cô là nô lệ của tôi. Từ giờ trở đi, cô sẽ bị ràng buộc với tôi nên cô không thể đi cách tôi quá xa, nếu không sẽ bị phản phệ mà hồn phi phách tán. Cô hiểu chưa?” Đường Nham trầm giọng nói.
“Vâng, tôi biết rồi. Chủ nhân, cầu xin anh, hãy cứu tôi đi, thật sự khó chịu lắm!” Tô Thiên vì đau đớn mà vặn vẹo thân thể trên mặt đất, miệng không ngừng cầu xin và nói gì đó với Đường Nham. Cô căn bản chẳng còn dư tâm sức để chú ý gì nữa.
“Không được, cô cứ từ từ mà chịu dựng đi. Nếu tôi tha cho cô thì nói không chừng cô vẫn còn phản kháng tôi. Cô chịu đau đớn một lúc, lần sau mới nhớ lâu. Yên tâm đi, cô nhịn một tiếng nữa là xong rồi. Ngoan ngoãn đợi đó đừng có nhúc nhích, chủ nhân của cô là tôi đây phải đi lấp đầy bụng đã.” Đường Nham nói xong thì xoay người rời đi, không thèm để ý tới ánh mắt khẩn cầu của Tô Thiên.
“Đừng mà, đừng đi!” Tô Thiên muốn túm lấy chân Đường Nham nhưng cô vừa mới vươn tay thì đã mất sức mà buông thõng xuống. Cảm giác vừa tê vừa ngứa lại lần nữa kéo tới, cô chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng.
Chờ đến khi cái tên không có lương tâm nào đó quay về thì Tô Thiên đã rên rỉ mà không phát ra tiếng luôn rồi. Cô vẫn nằm im trên mặt đất, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm xà nhà.
Ái chà, tình hình này không ổn rồi. Đường Nham vội vàng lấy hai cây nến và lửa châm từ trong ngăn tủ ra rồi đặt bên cạnh Tô Thiên. Hồn phách của Tô Thiên còn rất trong và mỏng manh, lại không có bao nhiêu sức mạnh. Ngộ nhỡ cô bị thương vì roi mà có điều khiếm khuyết thì anh muốn khóc mà khóc không nổi mất.
Khói nến lượn lờ bốc lên, sau khi xoay hai lần giữa không trung thì chui ngay vào trong thân thể Tô Thiên. Nó lặp lại như thế mười mấy lần thì cô mới miễn cưỡng khôi phục chút sức sống.
“Ôi, tôi nói có sao đâu mà, chẳng qua chỉ bị mấy roi thôi, cô khó chịu đến vậy luôn à?” Đường Nham nhẹ giọng dò hỏi.
“Vậy sao anh không tự thử đi?” Tô Thiên gào to vì giận. Lửa giận trong mắt cô như muốn đốt Đường Nham thành tro bụi.
“Ha, sao nữa? Cô lại không nghe lời có phải không!” Đường Nham giả vờ tức giận mà giơ roi lên tiếp.
“Anh đánh đi, cứ đánh tôi hồn phi phách tán ấy!” Đau đớn vừa rồi đã khiến lý trí của Tô Thiên bị giày vò đến không còn một mảnh, giờ cô bất chấp luôn.