Chuyện này với Tiền Danh mà nói cũng khiến anh ta khó có thể mà chịu được. Dù sao hai người con trai cũng là mệnh căn của anh ta. Bản thân anh ta gặp chuyện không may cũng không sao, con trẻ nhất định không thể có chuyện. Bây giờ suy nghĩ một chút về chuyện đã xảy ra gần đây, anh ta cảm giác tốt hơn hết mình không cần tiền tài kia nữa, ít nhất người một nhà có thể thoải mái khoan khoái an toàn sống cuộc sống của mình. Bây giờ đúng là nâng cục đá đập vào chân mình rồi.
Nhưng trên thế giới này không bán thuốc hối hận. Bất kể anh ta làm gì cũng không thể quay về trước đây được.
Cách bày biện trong nhà Tiền Danh cũng coi như là đơn giản đại khí. Trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, có thể nhìn ra nữ chủ nhân là người rất cần cù hiền lành nhưng trong không khí lại tràn ngập hắc khí thoang thoảng khiến người trong đó bỗng dưng cảm nhận được một loại cảm giác bị đè nén.
Tiền Danh mở cửa phòng sách ra, mời Đường Nham bước vào rồi mới khóa trái cửa, mở một cánh tủ sách lớn bên cạnh ra. Bên trong là một mặt nằm ngang trống, trên đó đặt một bài vị, viết tên ai đó, ngày nào tháng nào năm nào ra đời, trước bài vị đặt một lư hương còn đang đốt nhang, một mâm trái cây, vài món đồ chơi trẻ em và một cái chén sứ.
“Đây là chỗ tôi nuôi tiểu quỷ. Bây giờ chắc chắn nó đang nhìn chằm chằm chúng ta từ một góc nào đó. Sao nào đạo trưởng Đường, cậu có nắm chắc không? Nhỡ may nó thẹn quá hóa giận giết cả hai chúng ta thì phải làm sao bây giờ?” Mặt Tiền Danh buồn rười rười nói. Anh ta hậu tri hậu giác mới nhận ra vấn đề quan trọng này.
“Đừng lo lắng, để tôi giải quyết. Có điều đúng là cậu còn một vấn đề. Ngộ ngỡ lát nữa đánh nhau, nó bỗng nhiên ra tay với cậu thì tôi không đủ sức quan tâm. Như thế này đi, tôi tìm một vệ sỹ cho cậu.” Đường Nham dứt lời thì lấy cái bình sứ nhỏ đựng quỷ hồn của Ứng Phong ra, thả anh ta ra, dặn dò anh ta bảo vệ Tiền Danh cho tốt, tiện thể cũng gọi Tô Thiên ra, nhiều người thì có thêm nhiều phần thắng.
Tuy Tiền Danh không thấy được Ứng Phong nhưng anh ta có thể cảm nhận được có khí thể lạnh buốt luẩn quẩn quanh mình khiến anh ta không kiềm được mà hắt xì mấy cái.
Đúng rồi, đây là một thời cơ tốt để hấp thu lực tín ngưỡng, không thể quên được, vừa hay để Ứng Phong dùng. Đường Nham bỗng nghĩ tới chuyện này, dặn dò Tiền Danh một lúc.
Đến nước này, Tiền Danh đã coi Đường Nham là cọng rơm cứu mạng cuối cùng nên đương nhiên chuyện gì cũng nghe anh. Anh bảo anh ta làm gì thì anh ta làm cái đó, ngoan ngoãn lấy nến và nhang từ trong ngăn kéo trong nhà ra, đặt trên bàn ở phòng khách sau đó quỳ trước đó, chắp tay trước ngực thành tâm thành ý niệm chú ngữ.
Từng luồng lực tín ngưỡng tản ra từ trên người anh ta, dung nhập vào trong hồn phách Ứng Phong.
Ứng Phong từng thấy Mạnh Mộng hấp thu lực tín ngưỡng, lúc đó anh ta đã cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng muốn thử một lần. Không ngờ rốt cuộc lần này tới lượt mình nên thả lỏng thần thức, cảm nhận sức mạnh tràn ngập trong cơ thể. Anh ta thoải mái mà nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên là dễ chịu như trong tưởng tượng.
Bên kia, Đường Nham triệu hồi Tô Thiên xong thì lập tức chuyển hóa mắt thông linh trên người cô qua cho mình.
“Lần này xảy ra chuyện gì?” Tô Thiên nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, tò mò hỏi.
“Có người nuôi tiểu quỷ tụ tài, kết quả bị hành hạ khổ không thể tả. Người này cầu xin tôi qua giải phóng giúp anh ta. Mục tiêu của chúng ta chính là bắt lấy con quỷ kia sau đó giết chết.” Đường Nham vừa giải thích vừa mở to mắt nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ xung quanh, muốn nhìn xem thử con quỷ kia nấp ở đâu nhưng tìm hồi lâu vẫn không có chút đầu mối.
“Chao ôi, kỳ lạ, không phải Tiền Danh kia nói tiểu quỷ ở trong căn phòng này à, sao tôi tìm không thấy? Không phải anh ta cố ý lừa tôi chứ?” Đường Nham nghi ngờ nói với Tô Thiên.
“Sao lại không có? Tôi nhìn thấy lâu rồi. Đây này, nó trốn ở đây này.” Tô Thiên đưa tay chỉ lên nóc phòng.
Đường Nham nhìn theo hướng tay cô chỉ, chỉ thấy trên trần nhà màu trắng có một đứa bé đen tuyền đang dán lên như con thằn lằn, đầu thì uốn éo nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới. Nó vừa nhìn thấy Đường Nham nhìn mình còn cười với anh một cái, để lộ hàm răng nanh trắng toát, thoạt nhìn hơi kinh khủng.
“Mẹ kiếp, sao tên này lại bò lên trần nhà thế? Thảo nào tôi không tìm thấy nó.” Đường Nham cạn lời, nói.
“Đừng ba hoa nữa, cẩn thận một chút. sức mạnh của tên tiểu quỷ này rất mạnh.” Tô Thiên nghiêm túc cảnh cáo.
“Chao ôi, thật à? Chuyện gì thế này, tôi nhớ Phong Thủy Chân Kinh từng nói sức mạnh của tiểu quỷ chiêu tài này đều rất yếu mà.” Đường Nham ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cũng không rõ nữa. Bây giờ chúng ta không tìm được nguyên nhân, tóm lại phải cẩn thận mà làm.” Tô Thiên dặn dò.
Cô vừa dứt lời, tên tiểu quỷ kia đã rớt từ trên trần nhà xuống, lộn một vòng giữa không trung, té xuống bàn viết, đôi móng vuốt sắc bén nắm chặt mặt bàn, vẻ mặt âm tàn, trừng mắt nhìn Đường Nham và Tô Thiên.
Đường Nham yên lặng nắm chặt roi da nhỏ trong tay, từ từ di chuyển vài bước, vung tay lên, roi da phá không mà ra. Anh đã từng bắt rất nhiều quỷ cho nên có thể thấy biến mà không sợ hãi, tâm bình khí hòa đối với những chuyện như thế này rồi.
Nhưng một roi này lại không rơi trúng người mục tiêu mà đánh vài chiếc bàn dài bằng gõ khiến cái bàn vỡ nát. Còn tên tiểu quỷ kia thì đã biến mất không thấy bóng dáng từ lâu, không biết đã trốn tới chỗ nào.
Đường Nham đang nhìn xung quanh tìm tung tích tiểu quỷ lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi của Tô Thiên.
“Cẩn thận, mau tránh ra.”
Đường Nham cả kinh, tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nghiêng người theo phản xạ có điều kiện trốn qua một bên. Chờ anh ổn định cơ thể, ngoảnh nhìn lại thì vừa hay phát hiện tên tiểu quỷ xuất hiện ở chỗ mình vừa đứng, giơ móng tay dài hiện lên ánh sáng lạnh. Nếu vừa rồi không né tránh thì kết cục có thể nghĩ là biết.
Điều khiến anh không kiềm được mà hít vào một hơi là tên tiểu quỷ đúng là rất lợi hại, vậy mà lại có thể làm tới mức thần không biết quỷ không hay. Nếu không phải Tô Thiên lên tiếng nhắc nhở thì anh mắc bẫy rồi.
“Cẩn thận một chút, vật nhỏ này có thể di chuyển tức thời lại thêm dồn hết tâm trí để che dấu hơi thở. Nếu đánh lén thì rất khó phát hiện, nhất định phải tập trung toàn bộ tâm sức vào cuộc chiến mới được.” Tô Thiên nghiêm túc nói.
“Hừ, tôi biết rồi. Lần sau nó còn muốn đánh lén thì không dễ vậy nữa đâu.” Đường Nham hừ lạnh một tiếng, nói. Vừa mở đầu đã đặt bẫy ông đây, đây không phải là thuần túy khiến mình mất mặt à, thật sự là quá ghê tởm.
Như để nghiệm chứng lời Tô Thiên nói, tên tiểu quỷ lại chỉ dừng lại ở chỗ đó mười mấy giây rồi biến mất một lần nữa trong tầm mắt một người một quỷ.
“Nhắm mắt, dùng tâm để cảm nhận.” Tô Thiên lớn tiếng nói.
“Tôi biết rồi.” Đường Nham đáp lại một tiếng, sau đó nhắm mắt, tập trung tinh thần cảm nhận hơi thở của tên tiểu quỷ.
Khoan hãy nói, đúng là làm thế hơi hiệu quả thật. Đường Nham cảm nhận một thời gian ngắn, đúng là giúp anh đạt được chút kết quả. Khi tiểu quỷ đánh lén lần nữa thì anh đánh một roi khiến nó văng ra ngoài.