Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 115: Thời gian dưỡng thương




Một lúc lâu sau, Tô Thiên mới đỡ cái eo vừa đau vừa xót ngồi xuống giường, cố hết sức xoa bóp toàn thân theo mệnh lệnh của chủ nhân.

Đường Nham thì dần chìm vào mộng đẹp dưới sự hầu hạ tỉ mỉ của tiểu yêu tinh.

Sau khi thấy anh đã ngủ say, Tô Thiên mời dời tay khỏi đùi anh, căm hận ra dấu tay muốn khử.

Tên khốn này cũng biết bóc lột mình quá đấy, thấy mấy cô gái khác là lại ra vẻ tình nồng ý ngọt, đúng là dối trá giả trân, không nỡ nhìn thẳng.

Lưu Tiểu Nhiên là người về sớm nhất, cô hứng những giọt sương mai sớm nhất của buổi sáng, nếu không đến khi mặt trời vừa ló dạng, những hạt sương khí sẽ bị bốc hơi thành không khí, nên không thể không về. Lúc về thấy Đường Nham còn đang ngủ say, miệng vết thương trên cánh tay đã tiêu sưng, hẳn là anh đã tự xử lý qua, lúc này mới hơi yên tâm, quay người vào bếp nấu cơm. Vì không biết đồ ăn có ảnh hưởng gì đến việc hồi phục thương thế hay không nên đành làm mấy món thanh đạm giản đơn cho anh.

Sau đó bưng đồ ăn đến phòng Đường Nham, đậy kín, lẳng lặng chờ anh dậy. Tô Thiên ở bên cạnh thấy hết, không nén nổi cơn méo miệng. Tên khốn này nhân duyên cũng không tồi, còn có một cô ngốc hỏi han ân cần tất bật cho anh ta, đúng là không biết kiếp trước đã tích phúc đức đến mức nào.

Đến khi Đường Nham ngủ dậy, nhìn sang thì thấy Lưu Tiểu Nhiên đang gối tay, nhìn anh chăm chú.

“Anh dậy rồi à? Vết thương đỡ chút nào chưa? Có đói không?” Vừa thấy anh mở mắt, Lưu Tiểu Nhiên đã vội đi đến cạnh giường, ân cần hỏi.

“Ừ, đỡ hơn nhiều rồi. Em xem cánh tay cũng đỡ sưng rồi. Con bé này về bao giờ, sao không gọi tôi dậy!” Đường Nham cười nói.

“Về từ sớm rồi, thấy anh đang ngủ say nên không dám lên tiếng. Đúng rồi, em hứng được nửa bình sương, không biết có đủ dùng không, có muốn rửa không?” Lưu Tiểu Nhiên lấy bình sứ trên mặt bàn, nói.

“Rửa ráy trước đã, chỗ sương sớm này là thứ tinh khiết nhất thế gian, hiệu quả rất tốt với vết thương do âm khí của ác quỷ gây ra.” Đường Nham nói.

“Thế thì tốt, em rửa giúp anh!” Lưu Tiểu Nhiên nói xong thì vội cầm bọc bông băng trên bàn, dùng vải bông thấm sương sớm trong bình, bắt đầu nhẹ nhàng lau vết thương của Đường Nham.

Sương sớm mát lạnh áp vào da thịt, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Đường Nham híp mắt lại, hưởng thụ được cô gái nhỏ hầu hạ.

Chẳng mấy mà dùng hết non nửa bình sương sớm, không ngờ thứ này lại hiệu quả đến vậy, vừa lau xong Đường Nham đã cảm thấy đau đớn trên tay mình biến mất hơn phân nửa, dấu ấn quỷ đen cũng nhạt đi nhiều.

“Ôi, đúng là có hiệu quả thật sự này!” Lưu Tiểu Nhiên cũng trông thấy sự thay đổi của vết thương, ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy đấy, anh cũng mới dùng lần đầy, đúng là bất ngờ.” Đường Nham xúc động nói. Anh trông thấy phương pháp này trong Phong Thủy Chân Kinh, vốn chỉ ôm tâm lý thử xem sao, không ngờ lại có hiệu quả tốt như vậy, cũng xem như có thêm sự bảo đảm với an toàn của bản thân.

“Thế là được rồi, sáng mai em sẽ hứng giúp anh nữa, lau thêm mấy lần thì vết thương cũng mau khỏi!” Lưu Tiểu Nhiên cười nói.

“Vậy thì  phải cảm ơn nhóc rồi. Ừ thì, em đối xử tốt với tôi quá, cảm động chết đi được!” Đường Nham trêu ghẹp.

“Thôi đi, đừng có ba hoa nữa! Anh đói không? Mau ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất!” Lưu Tiểu Nhiên đỏ mặt, vội nói lảng sang chuyện khác.

Đường Nham gật đầu, không trêu cô nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn cơm. Vì cánh tay bị thương nên ăn uống hơi bất tiện, Lưu Tiểu Nhiên mới quan tâm anh nhiều hơn, bầu không khí giữa hai người ấm áp chán đấy.

Nhưng tình cảnh ấm áp này cũng không duy trì được bao lâu, Mạc Tiểu Mộc đẩy cửa vào, hấp tấp chạy đến trước mặt Đường Nham, không kịp thở đã vứt một bọc ni lông xuống bàn: “Đây, đây là tro của kinh thiên văn. Vùng ngoại ô kia cách đây quá xa, tôi bôn ba trên đường rất lâu, vừa đến xin kinh thư xong là vội tranh thủ lái xe về, không làm chậm trễ thương thế của anh đấy chứ!”

Vừa dứt lời, cô ta mới chú ý thấy Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên đang ăn cơm. Lưu Tiểu Nhiên một tay bưng bát, một tay cầm muỗng, có vẻ như đang đút anh ăn.

Ha ha, mình bôn ba bên ngoài đến tận trưa chỉ mong có thể nhanh chóng mang thứ này về, tình cảm của người ta thế mà lại thành tình chàng ý thiếp ngọt ngào rồi. Mạc Tiểu Mộc đã bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi đây.

“Mang về rồi sao, nhanh thế. Cảm ơn cô nhé Tiểu Mộc, chắc là mệt lắm nhỉ? Ngồi xuống cùng ăn cơm này. Tiểu Nhiên, em mang thêm một bộ bát đũa đến đây.” Đường Nham vội nói.

Lưu Tiểu Nhiên gật đầu rồi quay người vào bếp. Khi mới trông thấy Mạc Tiểu Mộc, cô đã hơi không vui rồi, nhưng nghĩ dù sao người ta cũng tốn sức vì vết thương của Đường Nham, không tiện làm người ta xấu mặt, đành phải làm theo lời Đường Nham nói.

“Không cần, tôi ra ngoài ăn là được rồi, không quấy rầy hai người. Chỗ tro phấn này anh cứ dùng đi, đêm nay tôi về sẽ ghé thăm!” Mạc Tiểu Mộc vô cảm ném câu này lại rồi thoải mái xoay người ra ngoài, không dây dưa dài dòng chút nào, khiến Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên cũng ngây cả ra.

Cửa cọt kẹt đóng lại, Đường Nham cười khổ nói với Lưu Tiểu Nhiên: “Thôi, kệ cô ta đi, chúng ta cứ ăn phần mình thôi.”

Sau khi cơm nước xong, Lưu Tiểu Nhiên, đắp tro bột lên vết thương của Đường Nham, sau đó dùng băng gạc quấn cẩn thận, rồi đỡ anh lên giường, dặn anh phải nghỉ ngơi cho tốt. Về phần mình, cô còn phải đi học. Chiều nay cô có hai tiết quan trọng, không bỏ được.

Mà thời gian buổi trưa của Đường Nham lại dùng để dạy mấy con yêu của mình, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, phải thỏa mãn cơn nghiện mới được, kiểu gì cũng phải để nhỏ yêu quái này biết năng lực chính đạo mạnh bao nhiêu.

Đến tối, Mạc Tiểu Mộc sang thăm anh theo đúng hẹn, thay băng rồi xem vết thương của anh. Đúng là tốt hơn nhiều. Lúc này cô ta mới thở hắt ra một hơi, nói là ngày mai vẫn sẽ đi xin kinh thư giúp anh, sau đó lại hàn huyên với anh một chút mới về.

Cứ thế, dưới sự chăm sóc luân phiên của ba mỹ nữ, lần dưỡng thương này của Đường Nham trôi qua trong sung sướng và thư thái. Thời gian này, Trương Lương có gọi điện cho anh nhiều lần, nói là tiệm có khách. Vậy nên, anh vừa khỏi đã nhanh chóng quay về.

Lúc quay về cửa hàng, Trương Lương còn trêu anh mới mấy tháng mà đã bị thương mấy lần, đúng là yếu quá, chẳng mấy mà bị nữ sắc làm hư thân.

Khiến Đường Nham tức giận dí cậu ta vài vòng trong tiệm.

Còn một người nữa gặp biến cố là Mạc Tiểu Mộc. Con nhóc này ỷ lại trong tiệm luôn rồi, không chịu đi, nói cho hoa mỹ là cũng thất nghiệp, nhiệt tình cầu thu nhận, cô ta cũng biết nấu cơm giặt giũ, quét dọn cửa hàng.