Trong sách nói ma nữ hút khói từ nhang nến. Nến bình thường chỉ có thể lấy ra một chút sức mạnh, phải là nến của người thật lòng thờ phụng ma nữ phong thủy mới có thể khiến sức mạnh của cô tăng nhiều.
Vậy phải làm sao bây giờ? Lúc này ngay cả hóa hình cô cũng không làm được, không thi triển được sức mạnh thì ai sẽ tin tưởng một con ma nữ chứ? Được rồi, hay là mình cứ mua nến bình thường cho cô dùng. Chuyện sau này để sau này nói vậy.
Tính toán xong, Đường Nham đi siêu thị mua một đống đồ theo danh sách mình đã ghi. Sau đó anh mua nhang nến về đốt, đổ ma nữ trong hồ lô ra để cô hút sức mạnh.
Ma nữ vừa ra ngoài chỉ là một làn sương đen, vừa nhìn thấy ánh nến đã không kiềm được mà bị thu hút, lập tức nhào qua, hút năng lượng một cách tham lam. Nhắc tới cũng kỳ lạ, vốn là thứ có thể đốt một ngày giờ lại chỉ hai ba phút đã thành một đống tro tàn mà ma nữ vẫn trong trạng thái lờ mờ.
Sự thần tốc này khiến Đường Nham nhìn chằm chằm. Trời ạ, lãng phí quá. Hai ngọn nến ba nén nhang như thể chơi nghịch nước vậy. Đây không phải là muốn ép khô ví tiền của mình à?
Đường Nham vừa nhức nhối vừa đốt thêm mấy nén nhang. Được rồi, coi như là đầu tư trước khi xảy ra sự việc, tiền tổn thất sau này để cô từ từ kiếm về giúp mình.
Cứ như vậy, em gái ví tiền yếu ớt của Đường Nham đầu tư ba ngày, Tô Thiên mới miễn cưỡng hút đủ sức mạnh để hóa hình, khôi phục hình người xuất hiện trước mặt anh lần nữa.
Vẫn là bộ quần áo thể thao màu đỏ vừa người, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp vô song, vẫn là mềm mại đầy đặn khiến người ta nhìn không rời mắt.
Làn da hơi có vẻ trắng bệch và khí đen vấn vít quanh người càng khiến cô có thêm vài phần cảm giác lạnh lùng xinh đẹp như thể đóa hoa hồng lớn lên trong bụi gai, đẹp đẽ mà kèm theo nguy hiểm.
Thấy mắt Đường Nham cố định ở ngực mình đầy mê mệt, Tô Thiên ngoài cảm thấy tức giận còn có một chút mừng thầm. Dáng người và khuôn mặt là thứ cô kiêu ngạo tự tin nhất. Hừ, coi như thằng nhóc này còn có chút mắt nhìn.
Có điều ánh mắt Đường Nham thật sự là quá rõ ràng, rất có ý xâm lược khiến Tô Thiên bị nhìn mà trong lòng có cảm giác rợn tóc gáy. Cô không kiềm được mà hơi xấu hổ, đen mặt lạnh giọng nói: “Anh nhìn cái gì? Nếu không thu hồi ánh mắt lại, tôi sẽ móc nó ra đấy.”
“Tôi đang nhìn vợ tôi mà.” Đường Nham bật thốt lên xong cũng khiến chính mình bị sợ hết hồn.
Mẹ kiếp mẹ kiếp, vừa rồi vừa nhìn thấy em gái ma này mình đã hơi có cử chỉ điên rồ rồi. Trong đầu mình toàn nghĩ tới sau này lấy được một người vợ xinh đẹp như thế thì tốt, chắc chắn cuộc sống sẽ vô cùng tính phúc. Kết quả nghĩ đi nghĩ lại thì không tự chủ mà nói lời trong trái tim ra.
Con mẹ nó, thật sự là quá mất mặt. Thấy em gái ma bị dọa sợ tới ngây người, Đường Nham lấy lại tinh thần xong thì lập tức đổi một nụ cười tủm tỉm, nói to: “Xin lỗi, vừa rồi nói sai. Cô…Cô đừng để ý ha ha.”
“Hừ, anh…Anh chú ý chút cho tôi. Lần sau còn dám như thế thì tôi…tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đâu.”
Vì hoàn cảnh gia đình của Tô Thiên tốt, lại có khuôn mặt đẹp cho nên đám nam sinh xuất hiện cạnh cô đều nói chuyện vô cùng khéo léo, nho nhã lễ độ lại không mất phong độ. Câu nói cây ngay không sợ chết đứng trước đó của Đường Nha thật đúng là khiến cô sợ nhảy dựng, cả lời cũng biến thành cà lăm.
“Hì hì, sai lầm, sai lầm đơn thuần thôi. Còn chưa biết cô tên gì?” Đường Nham cười hỏi.
“À, tên tôi là Tô Thiên. Còn anh?”
“Đường Nham. Cô có nhớ rõ mình chết như thế nào không?” Đường Nham thật cẩn thận hỏi.
Chết rồi, đúng là tôi đã chết rồi. Tâm trạng Tô Thiên vắng vẻ. Rõ ràng đang sống rất tốt, sao lại bỗng nhiên chết đi? Bây giờ mình phải làm thế nào? Làm cô hồn dã quỷ à? Nếu bố mẹ biết thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Mắt thấy vẻ mặt em gái ma ảm đảm xuống, Đường Nham vội vàng an ủi: “Cô cũng đừng đau lòng quá. Con người có mệnh riêng, sống chết do trời định trước. Có điều tôi nghĩ chắc chắn cô mong có thể hiểu rõ nguyên nhân cái chết của mình, trả thù cho chính mình.”
Nghe xong lời này, Tô Thiênn ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt đầy thù hằn. Đúng, anh nói không sai. Mình không thể chết không rõ ràng như thế, nhất định phải bắt được hung thủ, trả thù mới được.
Có điều chỉ dựa vào sức một mình mình thì chắc chắn không thể. Ngay cả cơ thể hai tên áo đen kia cô cũng không tới gần được, người đàn ông này chỉ là người bình thường, không chỉ cứu mình còn bổ sung sức mạnh giúp mình. Đây là thủ đoạn người bình thường không thể có. Nếu có thể lợi dụng anh thì tốt rồi.
“Tôi muốn anh trả thù giúp tôi.” Tô Thiên nhìn Đường Nham, gằn từng chữ nói.
“Vì sao tôi phải làm chuyện không trả giá này?” Quả thực Đường Nham muốn cười thành tiếng. Em gái ma này cũng thật thú vị, cầu xin mình giúp đỡ còn nói cây ngay không sợ chết đứng như thế.
“Anh dám không làm tôi sẽ giết anh.” Vẻ mặt Tô Thiên lập tức trở nên khó nhìn, ngay cả giọng điệu noi chuyện cũng lạnh như băng, không có chút nhiệt độ.
Nếu tên đàn ông thối này dám không ngoan ngoãn nghe lời, chắc chắn cô sẽ khiến anh đẹp mặt.
“Ha ha, cô này thật đúng là không nói lý lẽ. Tôi cứu cô cô còn lấy oán trả ơn à? Bây giờ tôi không làm, xem cô có thể làm gì tôi.” Cơn tức của Đường Nham cũng nổi lên. Mình cần một con ma nữ ngoan ngoãn nghe lời chứ không phải một cô cả chỉ biết sai khiến.
“Được, rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”
Tô Thiên dứt lời, khí tràng trên người bỗng thay đổi, vô số khíe đen tung bay xung quanh cô, bao phủ lấy khuôn mặt cô.
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống như thể chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất vậy. Ý lạnh đâm vào làn da lộ ra bên ngoài của Đường Nham phát đau.
Tô Thiên lại không để cho anh chút thời gian phản ứng nào, di chuyển thân hình đánh về phía Đường Nham.
Đường Nham đã không sợ hãi cũng không tránh né, cười mỉa một tiếng rồi rút Xích Viêm trong tay áo ra, trở tay đánh mạnh vào người ma nữ.
“Á.”
Thân hình Tô Thiên lắc lư, té lăn trên đất, vẻ mặt đau đớn kêu lên thảm thiết. Áo nơi vai lộ ra một lỗ hỏng như thể bị ăn mòn. Vết thương đau rát khiến làn khí đen tập hợp quanh người cũng tan đi một phần.
“Anh…Anh lại dám đánh tôi? Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.” Tô Thiên cắn răng nghiến lợi nói, mắt nhìn chằm chằm Đường Nham đầy giận dữ, sau đó giãy dụa đứng lên.
“Bốp.”
Lại một roi hạ xuống, đùi Tô Thiên lập tức xuất hiện một vết thương, đau đớn kịch liệt khiến cô không kiềm được mà khẽ rên rỉ, nước mắt đảo vòng trong mắt không ngừng.
Tên khốn nhạt nhẽo này đúng là quá đáng, dám đối xử như thế với cô. Từ nhỏ tới lớn bố mẹ chưa từng đụng cô một đầu ngón tay. Có khi nào cô phải chịu tội như thế này.
“Sao? Không mạnh miệng nữa à? Tôi nói cho cô biết từ nay về sau cô chính là nô lệ của tôi rồi. Tôi bảo cô làm gì cô phải làm đó, muốn đưa ra yêu cầu thì cô phải ngoan ngoãn nghe lời.”