Lúc này Đường Nham mới ngăn ông Triệu lại, ra hiệu cho ông ta đứng dậy.
“Như vậy là xong chưa?” Ông Triệu hỏi với vẻ nghi ngờ. Sao ông ta cứ có cảm giác khá giống thần côn đang gạt người thế nhỉ, là ảo giác của ông ta à...
“Đúng, giải quyết xong rồi, hiện tại ông có thể cảm nhận thử, có phải đã không còn cảm giác ngột ngạt, khó thở khi nãy đúng không.” Đường Nham khẽ cười rồi nói.
Sau khi ông Triệu nghe xong thì ổn định tinh thần, bắt đầu cảm nhận không khí lưu động trong người, quả nhiên cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều, không còn cảm giác khó thở như bị đè ép giống trước đó.
“Ôi trời, đúng là khá hơn nhiều, quả nhiên cậu Đường rất có bản lĩnh!” Ông Triệu cảm khái.
“Ha ha, ông quá khen, tôi đã thu phục ma nữ, cũng đã sắp xếp phong thuỷ bên trong sàn giúp ông rồi. Chẳng qua xét thấy phong thủy của nơi này đã bị ma khí trước đó ăn mòn, trong thời gian ngắn vẫn chưa có cách khôi phục như cũ, cho nên tôi có hai đề nghị, hoặc là ông đợi thêm một khoảng thời gian cỡ nửa năm, đợi đến khi khí vận hoàn toàn khôi phục thì hãy bắt đầu kinh doanh lại. Nếu ông muốn kinh doanh sớm hơn cũng được, tôi có nuôi một nô lệ quỷ phong thuỷ, để cô ấy ở chỗ ông một thời gian là có thể nhanh chóng tu bổ lại khí vận, tất nhiên mức phí cũng rất cao, cái này do ông tự chọn thôi.” Đường Nham nói xong thì lấy một chiếc bình sứ đựng nước Vô Căn từ trong ngực, ra hiệu cho ông Triệu lau nó lên mắt.
Mặc dù ông Triệu có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo lời anh nói.
Trên mắt có cảm giác lành lạnh, dừng lại mấy giây, đợi sau khi thích ứng ông Triệu mới từ từ mở mắt ra, lúc này ông ta mới phát hiện, bên cạnh Đường Nham có thêm một cô gái.
Vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người yểu điệu, toàn thân tản ra sức hấp dẫn thần bí mê hoặc. Cô ta chỉ lẳng lặng đứng đó là đã có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Đây, cô này là?” Ông Triệu kinh ngạc hỏi.
“Không phải tôi vừa nói với ông đấy ư, đây chính là nô lệ quỷ tôi nuôi. Hiện tại ông có thể đưa ra quyết định, là muốn để phong thuỷ bên trong sàn khôi phục một cách tự nhiên, hay là muốn để nô lệ quỷ của tôi trợ giúp.” Đường Nham giải thích.
Vừa nãy, sau khi hấp thụ lực tín ngưỡng trên người ông Triệu xong, Mạnh Mộng đã thành công thực hóa toàn bộ hồn thể, cho nên hiện tại đối với cô ta mà nói, muốn tăng tốc lưu chuyển khí vận đơn giản là dễ như trở bàn tay.
Ông Triệu đang tính toán lợi và hại của hai biện pháp, nhưng đôi mắt lại vô thức nhìn về hướng Mạnh Mộng.
“Cậu Đường nói giá cả không rẻ, cho số cụ thể đi!” Sau khi suy nghĩ một thời gian ngắn, ông Triệu mới mở miệng nói.
Đường Nham cười cười, đưa tay bày ra bảy ngón.
“Nhiều thế à?” Ông Triệu cau mày nói.
“Tôi dạy dỗ ra nô lệ quỷ này cũng không dễ dàng, đương nhiên lệ phí phải cao rồi. Hơn nữa, cô ấy không chỉ trợ giúp ông nhanh chóng tu bổ khí vận trong sàn, mà còn có thể làm vệ sĩ cho ông một thời gian, loại trừ hết vận rủi trên người ông. Từ đó tài vận thuận lợi, sự nghiệp phát triển không ngừng, tuyệt đối là trăm điều lợi mà không một điều hại!” Đường Nham ra sức giới thiệu.
“Cậu Đường đã nói lợi hại như vậy, thì tôi phải thử một lần mới được. Còn về tiền, chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ trả trước cho cậu một nửa tiền cọc, nếu sau này tài vận của tôi có khoản thu như cậu nói, tôi sẽ trả nửa còn lại.” Ông Triệu nói. Ông ta là một thương nhân, cho nên dù là chuyện gì cũng sẽ cố gắng tranh thủ lợi ích cho mình.
“Được, cứ làm như ông nói đi.” Đường Nham sảng khoái đáp ứng. Anh biết rõ năng lực của Mạnh Mộng, bởi vậy anh căn bản không lo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau đó, Đường Nham giao cho Mạnh Mộng một vài chuyện, bảo cô ta làm ở chỗ Trương Thiên Minh thế nào thì làm ở đây thế đó, rồi anh chào tạm biệt ông Triệu để rời đi.
Ông Triệu rất hào phóng gọi một chiếc xe đến, đặc biệt đưa anh về cửa hàng phong thuỷ. Trương Lương chờ ở đó đến tận trưa, đã vô cùng sốt ruột, nhìn người đàn ông kia cũng không phải kiểu người tốt đẹp gì, cho nên anh ta luôn rất lo lắng cho sự an toàn của Đường Nham.
Mãi đến khi tận mắt thấy anh trở về, nỗi lo lắng trong lòng anh ta mới buông xuống.
“Thế nào thế nào rồi?” Trương Lương đón anh, lo lắng hỏi.
“Giải quyết rất nhẹ nhàng, cũng không nhìn xem Đường Nham tôi là ai, ứng đối với loại chuyện này quả thực là dễ như trở bàn tay được không?” Đường Nham khinh bỉ lườm anh ta một cái.
“Được, xem như tôi mù mới lo lắng cho cậu, tiền thu thế nào hả?” Trương Lương hỏi,
Đường Nham thoải mái làm ổ trong sô pha, bê một ly trà lên uống một hớp nhỏ, nói với vẻ mặt hơi đắc ý: “Lại kiếm được một triệu!”
“Thật á?” Trương Lương kinh ngạc hỏi, con mắt trợn thật to như không tin vào tai mình.
“Đương nhiên là thật rồi, cậu thấy tôi nói giỡn lúc nào chưa!” Đường Nham nói nghiêm túc.
“A… Đường Nham, tên nhóc cậu thật là lợi hại, tôi biết tôi sẽ không nhìn nhầm người mà. Chúng ta mới mở cửa hàng này bao lâu đâu, mà doanh thu đã cao tới bảy con số, quả thực còn kiếm nhiều tiền hơn cả bố tôi mở công ty nữa!” Trương Lương chạy đến ngồi xuống cạnh Đường Nham, hưng phấn nói.
“Há há, ngày lành của chúng ta còn dài lắm, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tôi còn phải về nhà chơi với người đẹp của tôi đây!” Đường Nham ngồi dậy từ trên ghế sô pha, sửa sang lại quần áo của mình rồi phóng khoáng xoay người đi ra ngoài cửa. Ai muốn ở đây nói nhảm với đám già này chứ, về ôm cô bé nhà mình sướng hơn bao nhiêu!
“Tên nhóc cậu đúng là ông chủ thấy sắc quên bạn, điểm ấy tôi không hề nhìn nhầm!” Trương Lương lớn tiếng chửi bậy một câu sau lưng.
Đường Nham mỉm cười, không thèm để ý chút nào.
Trên đường trở về, anh cố ý tìm một cửa hàng bán hoa tươi, mua một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp. Anh nhớ mình với cô bé nhà mình đã ở cùng nhau lâu như vậy, nhưng anh chưa từng cho cô một bất ngờ nào, hôm nay cứ mua bó hoa trước, để cô ấy vui vẻ một chút!
Sau khi về đến ngõ Liễu Hòa, Đường Nham lặng lẽ giấu hoa tươi sau lưng, lúc này mới đi gõ cửa nhà Lưu Tiểu Nhiên.
Cánh cửa kêu kẽo kẹt rồi mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tiểu Nhiên. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu thiên thanh, nơi bả vai là dây quai, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng, nhìn rất mê người, giống như trái cây vừa chín, khiến người ta nhịn không được mà muốn cắn một miếng.
“Sao thế?” Lưu Tiểu Nhiên không mặn không nhạt mà hỏi, tên đàn ông xấu xa này, buổi sáng lại dám cúp điện thoại của mình, thật là quá đáng.
“Hì hì, nhớ cô bé của tôi ấy mà, à ừm, đây là tặng cho em!” Đường Nham nâng bó hồng đỏ rực đến trước mặt Lưu Tiểu Nhiên.
“Wow, đẹp quá đi!” Lưu Tiểu Nhiên nhận lấy bó hoa, nói với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Em thích hả, lần sau tôi mua cho em nữa nha, đừng giận tôi nữa, có được không!” Đường Nham cười ngỏn ngoẻn nói, buổi sáng cúp máy của cô bé, cô bé chắc chắn còn ghim trong lòng!
“Hừ, vì bó hoa nên em tha cho anh lần này, lần sau mà còn như vậy em sẽ không dễ nói chuyện thế này đâu!” Lưu Tiểu Nhiên nghiêm mặt, làm bộ rất là nghiêm túc nói.