“Dám không nghe lời, cô tưởng cô có thể cứng đầu với tôi sao?” Đường Nham lạnh lùng trực tiếp vung roi lên, mấy cái loại cô hồn dã quỷ này chỉ có dùng bạo lực mới áp chế được, như thế thì chúng nó mới biết thế nào gọi là ngoan ngoãn nghe lời.
“A.”
Nữ quỷ kia lại phát ra một âm thanh đau đớn, trốn vào góc tường, vì đau đớn nên cơ thể cô ta run nhẹ, sự thù hận trong ánh mắt ngày càng sâu đậm, cô ta trừng mắt nhìn Đường Nham. Nếu nói ánh mắt có thể giết chết người, cô ta đã sớm giết Đường Nham mấy trăm lần.
“Ây yô, tính tình ngang bướng thật đấy.” Đường Nham một tay nắm roi, bước đến.
“Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, xem thử là hồn phách của cô mạnh, hay là roi của tôi mạnh.”
Câu nói vừa phát ra thì một roi đã quật xuống người nữ quỷ.
“Thằng đàn ông thối đáng chết này, mày là đồ súc sinh, mày sẽ không được chết tử tế đâu, tao sẽ giết mày.” Nữ quỷ nằm trên mặt đất, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đường Nham, hai mắt đỏ rực, có lẽ là bị ép đến tức giận, cô ta dùng tất cả sức lực bất thình lình nhảy khỏi mặt đất hướng về phía Đường Nham.
Nhưng vết thương do bị roi quật rất nặng, động tác của cô ta trở nên chậm chạp hơn vì đau đớn nên Đường Nham dễ dàng có thể tránh được, còn làm cô ta ngã xuống đất giống như một con chó đang vồ xương vậy, không cần nói cũng biết xấu hổ thế nào.
“Này, hai ta không thù không oán, sao cô cứ phải gây khó dễ cho tôi, nói thật, nếu tôi muốn cô hồn phi phách tán thì dễ như trở bàn tay, nhưng vì sao tôi lại không làm như thế, vẫn giữ lại cho cô một con đường sống? Vì nếu cô vẫn cứ luẩn quẩn ở nơi này không chịu đi chuyển thế đầu thai, chắc chắn là có tâm nguyện chưa hoàn thành, mà cái bộ dạng hiện tại này của cô có lẽ không có cách nào hoàn thành được. Hay là chúng ta làm giao dịch đi, tôi có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện.” Đường Nham ngồi xuống bên cạnh nữ quỷ, nghiêm túc nói.
“Không, tao sẽ không tin lời của mày, đàn ông không có gì tốt đẹp cả.” Nữ quỷ hung tợn nói.
Đúng vậy, vong hồn cô gái nhỏ này tám phần không thoát được mối liên quan đến đàn ông, nếu không thì sao có thể hận đàn ông đến thế, mỗi một câu đều mang vô vàn oán niệm, Đường Nhân thầm than vãn trong lòng.
“Sao cô không chịu nghe lời khuyên của tôi nhỉ? Tôi vốn dĩ cũng chả cần lừa cô, đúng không? Cô có thể hỏi thử đàn chị đi trước này, lúc trước cô ấy cũng giống cô không tin lời tôi nói, hiện tại không phải ngoan ngoãn phục tùng nữa, chẳng phải như thế sẽ vui vẻ hơn sao?” Đường Nham chỉ vào Tô Thiên nói.
Hừ, tôi cũng chả muốn phục tùng, mà anh có cho tôi lựa chọn sao? Động tí là vung roi lên đánh người, không hề để ý cảm nhận của tôi, bây giờ lại dùng mọi cách lừa cô gái này, Tô Thiên than thở trong lòng, ánh mắt trợn nhìn một cách khinh thường.
Nhưng đề tài đã dẫn đến cô, nếu cô không nói mấy câu có lẽ cái tên đàn ông thối này sau khi trở về sẽ nổi giận nữa cho xem.
“Đúng vậy, tôi có thể chứng minh, điều anh ta nói đều là sự thật. Anh ta sẽ không hại cô đâu, nếu đánh thêm mấy roi thì cô nhất định sẽ hồn phi phách tán đấy, thế nào? Suy nghĩ một tí đi rồi kể cho chúng tôi chuyện của cô.”
Nhìn khuôn mặt thành khẩn của một nam một nữ, trong lòng nữ quỷ kia tự nhiên lại cảm thấy đau xót. Sau khi chết, cô ta đã bị nhốt ở cái nơi này, mỗi ngày nhìn những người đàn ông trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện, làm cô phiền chán và ghê tởm, cho nên cô mới phát tán quỷ khí trong không khí, chính là muốn làm đàn ông ở chỗ này bị quỷ khí thuần âm ăn mòn, khiến thân thể không còn dương khí mà chết.
Do thời gian dài sống trong oán hận và cô đơn nên đã khiến cô ta cảm thấy rất đau khổ, bây giờ gặp hai người chân thành nghe cô nói chuyện, điều đó đã lập tức đánh trúng nơi mềm yếu trong lòng của cô ta.
Nữ quỷ nhìn Đường Nham và Tô Thiên, đột nhiên gục đầu xuống đầu gối rồi khóc lớn, đem tất cả sự khổ sở của bản thân qua tiếng khóc để bộc lộ ra ngoài.
Hành vi khó hiểu này khiến Đường Nham hoảng hốt, anh ngây ngốc nhìn lướt qua Tô Thiên, có chút không biết làm thế nào, tâm tư con gái thật kỳ lạ, có cái gì thì cứ nói ra đi, khóc đâu thể giải quyết được vấn đề…
Tô Thiên khi vừa biết được tin mình đã chết cũng có cái cảm giác bất lực này, cho nên cô có chút đồng cảm với nữ quỷ này, giống như bản thân cũng gặp phải. Thấy cô ta khóc thảm thiết như thế, cô cũng không nhịn được sự đau lòng, bước đến trước mặt nữ quỷ, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Sau khi nữ quỷ trút hết cảm giác trong lòng ra, cô ta mới ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn, trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đọng lại vài giọt nước mắt, ấy khiến cô cảm giác có chút đáng thương.
“Các người thật sự có thể giúp tôi sao?” Nữ quỷ dùng ánh mắt tha thiết nhìn Đường Nham, trong giọng nói có chút run rẩy.
“Đương nhiên có thể, cô có tâm nguyện gì thì cứ nói ra đi.” Đường Nham vội vàng nói.
Nữ quỷ gật đầu, khóc nức nở nói ra chuyện hồi xưa của bạn thân.
Vốn dĩ cô tên là Thôi Giai Giai, năm nay mười tám tuổi, đang là sinh viên của một trường Đại học Nghệ Thuật, Ngày thường tính cách hoạt bát vui vẻ, khi lớn lên thì tính cách dịu dàng, dáng người cao gầy, cũng khiến nhiều nam sinh chào đón, Từ khi nhập học, người theo đuổi cô vẫn luôn không ngừng tăng. Cuối cùng, sau khi nhiều lần nhận hoa và quà, cô đã đồng ý làm bạn gái của một vị phú nhị đại, xác nhận quan hệ yêu đương với anh ta.
Vốn dĩ nghĩ rằng từ đây về sau, cô có thể sống một đời ân ái với bạn trai, nhưng lại không ngờ rằng, ở bên nhau không bao lâu, cái vỏ bọc dịu dàng mà tên đàn ông kia ngụy trang đã bị phá vỡ, để lộ ra cái bản tính ích kỷ và tàn nhẫn.
Sau vài lần hẹn hò đã muốn quan hệ tình dục với cô, nhưng Thôi Giai Giai cảm thấy tình cảm hai người vẫn chưa đủ nên đã từ chối. Lúc này giống như đã đâm thủng tổ ong vò vẽ, tên đàn ông kia động tí sẽ lại châm chọc mỉa mai cô ta, nói cô ta giả vờ thanh cao thuần khiết, thái độ không nóng cũng chẳng lạnh, hoàn toàn trái ngược với Thôi Giai Giai lúc anh ta theo đuổi mãnh liệt, làm cô ta cảm thấy vô cùng đau lòng nên đã chia tay.
Gã đàn ông kia tên là Cao Viễn.
Nhưng lại không nghĩ đến ngày cô vừa nói chia tay, mặt của Cao Viễn lập tức biến sắc, anh ta liên tục xin lỗi cô, đảm bảo mình sẽ không bao giờ như thế nữa, xin cô cho anh ta một cơ hội. Thôi Giai Giai nghĩ đến trước đây hai người cũng đã có một khoảng thời gian hạnh phúc nên đã đồng ý cho anh ta một cơ hội.
Lần này quả thật Cao Viễn đã làm giống với việc bản thân đã đảm bảo, lời nói đối với Thôi Giai Giai trở lên ôn tồn, nhỏ nhẹ và muốn che chở cho cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhanh chóng đã chìm đắm bên trong sự ấm áp của tình yêu.
Sau mấy ngày, Cao Viễn muốn đưa cô ta đến vùng ngoại ô xem mặt trời mọc, cô ta cảm thấy đề nghị này rất lãng mạn nên không có nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý luôn. Vào lúc nửa đêm, Cao Viễn lái xe đưa cô đến vùng ngoại ô.
Nhưng điều cô không bao giờ nghĩ tới chính là, xe vừa mới đi đến vùng ngoại thành không người thì đã dừng lại, Cao Viễn hung hãn lao đến, không quan tâm đến tiếng kêu khóc, vùng vẫy của cô ta mà lập tức lao vào cưỡng bức cô. Xong việc còn hung dữ uy hiếp cô ta, nói rằng anh ta đã tiêu nhiều tiền và thời gian cho cô như vậy, cô ta nghĩ là có thể không tốn cái gì là có thể chia tay ư? Như vậy sao được, chuyện hôm nay chính là để dạy dỗ cô ta, nếu như cô ta ngoan ngoan nghe lời và làm bạn gái của anh ta, chúng ta vẫn có thể tốt đẹp như trước kia, nếu không thì kết quả có lẽ không cần phải nói nhiều.