Về đến trước nhà, trước tiên Đường Nham dùng điện thoại công cộng để báo nguy, nói về vấn đề của căn biệt thự kia. Cảnh sát lập tức dẫn người đến, người nhận điện thoại vẫn luôn hỏi kỹ càng sự việc và thân phận của anh. Nhưng anh chỉ nói vài câu cho có rồi cúp điện thoại, nếu như bị cảnh sát nhận ra, anh sẽ lại phải giải thích.
Lúc này đã gần năm giờ sáng, sắc trời hơi trắng hồng, Đường Nham bước những bước chân nặng nhọc về nhà, tắm rửa, thay đồ ngủ rồi nằm lăn lên giường, ngủ thiếp đi.
Trong mơ hồ, cũng không biết đã qua bao lâu rồi, lúc này điện thoại trên đầu giường không ngừng rung và reo chuông mới khiến Đường Nham bừng tỉnh.
Anh mơ màng sờ điện thoại, ấn nút nghe điện thoại rồi để điện thoại bên tai nói: “Alo, ai đấy?”
“Là em Lưu Tiểu Nhiên đây, em đã làm bữa sáng rồi, anh có muốn ăn không?” Điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Lưu Tiểu Nhiên.
“Không cần, anh mệt lắm nên không ăn đâu, anh ngủ thêm tí nữa đã.” Đường Nham nói rồi nhanh chóng cúp điện thoại, kéo chăn qua đầu tiếp tục ngủ.
Nhưng không bao lâu sau, anh lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đường Nham mất kiên nhẫn, cầm điện thoại lên chưa xem là ai đã trực tiếp cúp máy, mẹ nó, tối qua đã bận cả đêm, mắt đã không mở lên được, đứa nào cứ quấy rầy giấc ngủ của anh, anh sẽ đấm nó không trượt phát nào.
Sau khi cúp điện thoại thì anh chỉ được yên tĩnh vài giây, sau đó điện thoại lại kêu lên, Đường Nham tiếp tục cúp máy, điện thoại vang lên lần thứ ba, lần này anh không thể nhịn được nữa, xoay người từ trên giường bật dậy, nhìn tên người gọi là Trương Lương, anh ấn nghe điện thoại, quát lớn: “Cái thằng nhóc này, cậu bị ngáo à? Mới sáng sớm tinh mơ gọi điện thoại làm gì đấy, anh đây muốn ngủ tí cũng không yên.”
“Ôi giời ôi, Đường đạo trưởng của tôi ơi, cái gì mà sáng sớm tinh mơ cơ, giữa trưa đến nơi rồi mà cậu vẫn còn nằm ngủ à? Sao rồi, tối qua đánh dã chiến à?” Trương Lương không vì giọng điệu của anh mà tức giận, ngược lại còn trêu anh vài câu.
“Được rồi được rồi, đừng nói nhiều nữa, có gì nói nhanh nhanh lên, không có việc gì thì tôi tắt máy đây.” Đường Nham mất kiên nhẫn nói.
“Đừng cúp máy, để tôi nói, bây giờ cậu đến văn phòng một chuyến đi, có vụ làm ăn mới, tôi thấy lần này hình như là một vị khách lớn đó.” Trương Lương vội vàng nói.
“Lại khách hàng lớn, tôi chưa muốn gặp, cậu bảo ông ta chờ đi.” Đường Nham nói, mặc kệ có bao nhiêu chuyện lớn cũng cứ phải đợi anh ngủ đủ đã rồi tính tiếp.
“Này cậu nói cái gì đấy, sao có thể để khách đợi được, nếu không phải chuyện gấp, tôi cũng đâu có gọi điện cho cậu nhiều như thế, vị khách này hình như là xã hội đen, có vẻ nhìn rất hung tợn, đang dẫn theo một đám đàn em đứng ở cửa, tôi sợ sẽ khiến những vị khách khác không dám vào, bây giờ tôi đang phải hầu hạ ông ta đây, cậu mau đến đi, tôi không dám để khách đợi lâu đâu, nhỡ không may lại làm lớn chuyện thì sao?” Trương Lương nói một hồi rồi khuyên Đường Nham đến.
“Nhìn cái dáng vẻ nhát gan của cậu kìa. Được rồi, tôi bây giờ sẽ dọn dẹp một tí rồi đến ngay, cậu chờ một lúc, tôi lập tức đến.” Đường Nham cúp điện thoại, dụi mắt, từ trên giường xoay người bước xuống, dùng sức duỗi người rồi đi vào toilet đánh răng rửa mặt.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, anh đi đến chào Lưu Tiểu Nhiên, nói một chút về lịch trình của mình, sau đó mới lên xe đi đến văn phòng.
Lúc cách cửa của văn phòng một đoạn, Đường Nham đã thấy đứng trước cửa là một đám thanh niên mặc vest đen, đứng thẳng người, đeo kính đen.
Hừ, vừa nãy trong điện thoại Trương Lương nói cái gì mà đại ca xã hội đen, xem ra có vẻ không đùa được, nhìn thoáng qua cái đám đàn em giữ cửa phô trương thế này chắc chắn không phải người tầm thường.
Vừa mới đến cửa đã có hai người mặc đồ đen bước ra cản anh lại.
“Hôm nay chỗ này không mở cửa, anh lần sau hẵng đến.” Một tên béo mặc áo đen nói.
“Này, cái văn phòng này là do tôi mở, mặc kệ là có mở cửa hay không tôi đều có thể đi vào.” Đường Nham cười nói.
“Ồ, anh chính là Đường Nham.” Người áo đen mặt biến sắc, kinh ngạc hỏi, nhìn anh vài lần rồi ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt thanh tú của anh, có chút không tin hỏi: “Anh chính là cái vị thầy phong thủy nổi tiếng hả? không ngờ lại trẻ như vậy.”
“Hừm, quá khen quá khen rồi.” Đường Nham cười nói rồi ngại ngùng gãi đầu, danh tiếng của bản thân đã lớn như vậy sao, ha ha, đúng là vui thật.
“Anh Đường, mời vào trong, đại ca của chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi.” Người áo đen kia vừa nói vừa tránh sang một bên, bày ra tư thế mời khách, thái độ rất cung kính, thật sự không giống một tên côn đồ xã hội đen miệng đầy thô tục, không coi ai ra gì. Xem ra, vị đại ca này dạy dỗ rất tốt.
Đường Nham gật đầu, bước vào trong. Vừa mới bước vào cửa phòng, Trương Lương đã đứng đón sẵn.
“Hừ, cuối cùng cũng tới rồi, tôi cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Trước đây, tôi nghe người ta nói ai cũng có phong thái, tôi còn không tin. Nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy đại ca này thì mới hiểu ra điều người ta nói là thật. Tôi đứng ở bên cạnh bưng trà rót nước trong chốc lát đã bị rút cạn toàn bộ sức lực, phong thái người này thật sự quá lợi hại.” Trương Lương nói nhỏ vào tai Đường Nham, xem như để anh biết thêm đôi chút, chốc nữa có thể ứng phó được chứ không đến mức luống cuống tay chân.
Sau khi đi đến phòng, Đường Nham nhìn lên ghế sô pha trong phòng khách, đang có một người đàn ông dáng người vạm vỡ nằm đấy, cầm điện thoại không biết xem cái gì, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest.
“Thưa ông Triệu, để ngài chờ lâu rồi, tôi giới thiệu với ngài một chút, đây là thầy phong thủy trong văn phòng của chúng tôi.” Trương Lương chỉ vào Đường Nham nói.
Nghe được giọng nói của cậu ta, lúc này ông Triệu mới đưa ánh mắt từ di động nhìn về phía vẻ mặt đang mỉm cười của Đường Nham.
Khi ông ta nhìn khuôn mặt non nớt, thanh tú của Đường Nham thì lập tức cau mày hỏi: “Trẻ như vậy sao? Cậu thực sự có lợi hại như bọn họ nói không?”
“Lợi hại thì cũng không dám nhận, chỉ như là ăn cơm thôi, tôi bây giờ có chém gió thì ngài cũng chưa chắc đã tin, tôi luôn dùng bằng chứng để nói chuyện.” Đường Nham bình tĩnh nói.
“Rất đáng tin, được lắm, cậu có thể giúp tôi xem phong thủy không?” Ông Triệu hỏi.
“Đương nhiên là có thể, tình hình cụ thể là thế nào, ngài hãy nói qua một chút.” Đường Nham hỏi.
“Haiz, tôi đã mở một sàn đấu quyền anh ngầm, gần đây nơi đó luôn xuất hiện một số thứ không sạch sẽ, hơn nữa mỗi lần tôi gài người nào thắng thì người đó lại thua rất thảm, thật sự quá xui xẻo. Sau đó nghe bạn bè nói có khả năng nơi đây phong thủy có vấn đề, cho nên tôi mới tìm đến đây, hy vọng cậu có thể giúp đỡ.” Ông Triệu nghiêm túc nói.
Vốn dĩ ông ta không tin mấy điều này, nhưng không chịu được xui xẻo, uống nước cũng khó trôi. Nếu không thay đổi phong thủy chỉ sợ sàn đấu quyền anh sớm muộn cũng phải đóng cửa.