Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 101: Phá trận xông ra




Lưu Tiểu Nhiên hốt hoảng lùi về phía sau một bước, nhưng vẫn không né được thế là bị đánh một roi, lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, hóa thành một luồng sương mù tiêu tan trong không khí. Cảnh tượng xung quanh huyền ảo giống như trăng trong nước, chấn động một chút rồi trở lại thành tầng hầm mờ mịt như trước.

Đường Nham thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện ba người Tô Thiên, Mạnh Mộng và Tiếu Vi Vi đang đứng bất động tại chỗ, đôi mắt lờ mờ, thần sắc trên mặt thay đổi thất thường giống như đang chìm sâu vào ảo cảnh, cũng không biết bên trong ấy đang trải qua những gì.

“Tô Thiên, tỉnh lại, tỉnh lại đi!” Đường Nham vừa khẽ lay bả vai của Tô Thiên vừa kêu lên.

Nhưng dường như Tô Thiên hoàn toàn không nghe thấy, anh kêu hô một lúc lâu nhưng cô thậm chí còn không nhúc nhích một ngón tay, cứ thế này thì không ổn, ngộ nhỡ chìm sâu vào mê cục không tỉnh lại nữa thì phải làm sao.

Đường Nham tập trung tinh thần, sử dụng mối liên kết của khế ước linh hồn để kết nối với Tô Thiên, đi vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô mà kêu réo.

Tô Thiên đang chìm đắm với ảo tưởng của chính mình, đã để bản thân lạc lối, cô không phân biệt được thật giả nhanh chóng như Đường Nham để rồi phá vỡ ảo cảnh mà thoát ra, thay vào đó lại để ảo cảnh chi phối tâm trí. Tiếng gọi của Đường Nham giống như sét đánh giữa trời quang, nổ tung trong đầu cô, lập tức kéo cô ra khỏi ảo ảnh.

Tô Thiên dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nhìn Đường Nham: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ơn giời, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, ban nãy tôi gọi cô cả nữa ngày cũng không thấy phản ứng, dọa tôi hết hồn.” Đường Nham thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt lòng ngực nói.

“Hả, thật sao?” Tô Thiên nhớ lại cảnh tượng vừa trải qua, hai má ửng hồng, khẽ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Đường Nham.

Trong ảo cảnh, người đàn ông thối này dịu dàng âu yếm, chân thành thâm tình với cô khiến cô sa lầy vào, tưởng đó là thật, suýt chút nữa thì đã lên giường với anh ta.

Sau đó, Đường Nham cũng dùng cách tương tự để đánh thức Mạnh Mộng, nhưng mà Tiếu Vi Vi không ký khế ước với anh nên không dễ giải quyết. Để tránh cho cô ta xảy ra sự cố, Tô Thiên chỉ đành dùng quỷ khí để thâm nhập vào trong đầu của cô ta, để cô ta tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say, sau đó để cô ta vào lại trong lọ sứ nhỏ.

“anh mau nghĩ ra cách gì đi, chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết được. Đến giờ đã xuất hiện hai lần sát chiêu rồi, tiếp theo không biết có còn thứ gì đang đợi chúng ta nữa không.” Tô Thiên kéo ống tay áo của Đường Nham, cau mày nói.

“Nói cũng đúng ha, thế này đi, để tôi dùng mắt thông linh xem trước một chút đã.” Đường Nham nói xong thì nhắm mắt lại, tương thông với linh hồn của Tô Thiên, đồng thời chuyển chức năng của mắt thông linh lên người mình.

Khi anh mở mắt ra lần nữa, mọi thứ trong tầm mắt anh đã thay đổi đáng kể, vô số các vạch kẻ khác màu giao nhau trong không khí tạo thành một tấm lưới, trong vô số những tấm lưới lớn này có bốn đồ vật đặc biệt nổi trội, tỏa ra ánh sáng vàng chói lóa.

Đường Nham không nhịn được mà bước về phía trước, quan sát đồ vật đó ở khoảng cách gần, lúc này mới phát hiện thứ đang sáng lấp lánh ánh vàng đó là bốn lá bùa. Xem ra trận pháp trong căn phòng này được tạo thành từ những lá bùa này.

Thấy Đường Nham đang chăm chú nhìn vào một bức tường, vẻ mặt thay đổi liên tục, Tô Thiên vội vàng tiến lại gần, cẩn thận hỏi: “Sao vậy, có phát hiện gì không?”

“Ừm, tôi thấy nơi này có dán một vài lá bùa, mặc dù không biết có tác dụng gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến trận pháp trong căn nhà này.” Đường Nham nói.

“Vậy gỡ mấy lá bùa ấy ra không phải là được rồi sao?” Tô Thiên hỏi.

“Cô ngốc à, bên trên ấy đều có đạo pháp kim quang, tôi thậm chí còn không tiếp cận được, làm sao gỡ ra được chứ?” Đường Nham nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc rồi nói.

“Chẳng phải anh cũng có rất nhiều lá bùa sao, tìm xem coi có cái nào có ích không.” Tô Thiên lại nói.

“Mấy lá bùa của tôi không có tác dụng gì với chỗ này, nhưng tôi lại có một cách tốt hơn. Bên trên mấy lá bùa ở đây đều ẩn chứa đạo pháp kim quang rất mạnh mẽ, thuộc về khí cực chính, vậy thì chúng ta sẽ sử dụng chiêu lấy nhu thắng cương, dùng quỷ khí của cô và Mạnh Mộng để chống lại nó, chắc chắn là sẽ mang lại hiệu quả.” Đường Nham vội vàng giải thích.

“Tốt xấu gì cũng là một cách, tóm lại, trước tiên thử chỉ ra vị trí của lá bùa kia, tôi và Mạnh Mộng sẽ chuyển vận quỷ khí lên trên nó.” Tô Thiên nói.

“Được.” Đường Nham đồng ý, sau đó chỉ ra vị trí chính xác của lá bùa, Tô Thiên và Mạnh Mạnh đứng sang hai bên, huy động quỷ khí trong cơ thể, liên tục vận chuyển sang lá bùa.

Với sự trợ giúp của mắt thông linh, Đường Nham có thể nhìn thấy rõ ràng sự đối lập của hai luồng sáng trong không khí, sau đó bên này một luồng bên kia một luồng khác kháng cự lẫn nhau. Rốt cuộc thì mấy lá bùa kia đã tung ra hai đòn công kích, cho nên đạo pháp bên trên nó cũng đã tiêu hao hơn phân nửa, lực lượng còn lại chỉ đủ để miễn cưỡng chống cự thêm vài phút trước khi bị nuốt chửng bởi khí đen khổng lồ.

“Ù uôi, thành công rồi.” Đường Nham hưng phấn kêu lên.

Tô Thiên và Mạnh Mộng thu lại quỷ khí, trên môi cũng nở ra nụ cười, bọn họ đã bị mắc kẹt ở đây hơn nửa ngày, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi.

Một người hai quỷ đi tới trước cửa tầng hầm, Tô Thiên phất tay, một thanh trường đao sắc bén xuất hiện, khoét ra một cái lỗ hang cao ngang người, sau đó cúi người bước ra ngoài.

“Ha ha, nhanh như vậy mà đã ra được rồi, đúng là tôi đã đánh giá thấp các người rồi.” Giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên cách đó không xa.

Đường Nham mới vừa đi ra khỏi tầng hầm thì ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện người đàn ông đã từng đánh nhau trực diện với mình đang đứng ở giữa sân, bên cạnh anh ta còn có thêm một người đàn ông trung niên để bộ râu dài đang mặc một chiếc áo choàng dài, trông giống như một đạo sĩ.

“Anh yên tâm đi, tôi đã nói đêm nay sẽ khiến cho anh phải trả giá đắt thì nhất định là nói được làm được.” Tô Thiên lạnh lùng nói.

“Ai dô, tính cách nóng nảy quá nhỉ! Ban đầu nếu không phải thấy đùa khá thú vị thì đã khiến cho cô chết toi rồi, đúng là đáng tiếc thật đấy.” Giọng của người đàn ông vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng những lời anh ta thốt ra lại lạnh lẽo thấu xương như khối băng trong mùa đông khắc nghiệt.

“Anh!” Tô Thiên bị lời của anh ta chọc tức đến nỗi sắc mặt trở nên u ám, cô lập tức phất tay, từng tia khí đen ẩn hiện lao về phía người đàn ông.

Người đàn ông đó không nhúc nhích, nhưng đạo sĩ đứng bên cạnh lại ném ra một lá bùa, lá bùa này được thúc giục phát ra ánh sáng vàng để ngăn chặn luồng khí đen.

“Cái đám yêu ma quỷ quái chúng bây dám lộng hành trong nhân gian, đêm nay bổn đạo phải thu phục chúng bây mới được.” Đạo sĩ tuôn ra những lời chính nghĩa.

“Yêu ma quỷ quái thì sao, ít nhất bọn họ chưa làm hại một mạng người nào, không như tên súc sinh đội lốt da người bên cạnh ông, không biết trên tay đã dính bao nhiêu máu tươi của các cô gái vô tội rồi.” Đường Nham phản kích lại không chút khách khí, hừ, ai mà chả biết cãi nhau cơ chứ, cái kiểu chỉ biết nói suông ấy chỉ là kỹ năng giả mà thôi.

“Thằng nhãi vô sỉ chớ có thốt ra những lời ngông cuồng, tao thấy mày ở cùng một chỗ với đám yêu mà này, ắt hẳn là đã bị chúng mê hoặc tâm trí rồi, hôm nay tao sẽ đồng thời thu phục mày luôn cho xong.”