Sổ Tay Hình Sự

Quyển 7 - Chương 144




Nương theo sức mạnh này, Tô Hồi lộn người xuống ghế.

Lưỡi dao bén nhọn sượt qua thắt lưng Tô Hồi, rạch một vết chảy máu, đau đớn lúc này trái lại càng giúp anh tỉnh táo hơn.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vẫn vang lên trong phòng khám, anh ngẩng đầu, lờ mờ trông thấy một người đứng trước mặt mình. Cô cúi đầu, tóc xõa xuống, ánh mắt rã rời như đang ngủ.

Trạng thái của cô lúc này khác hẳn thường ngày, thoạt trông hơi khó xác định nhưng Tô Hồi vẫn nhận ra cô, là Dương Vũ Tình.

Lúc này, bác sĩ tâm lý xinh đẹp dịu dàng mọi ngày lại như một kẻ điên đứng trước giường điều trị, tay lăm lăm một con dao dính máu.

Tô Hồi sực tỉnh, tiếng gọi cuối cùng anh vừa nghe thấy là Lục Tuấn Trì gọi anh.

Nếu vừa rồi anh không tỉnh dậy đúng lúc, vùng dậy xuống giường, con dao này sẽ cắm vào cơ thể anh…

Đúng lúc này, cửa phòng bị phá từ bên ngoài, Lục Tuấn Trì xông vào.

Tô Hồi lăn xuống giường, Lục Tuấn Trì giơ súng nhắm ngay Dương Vũ Tình, gần như những chuyện này chỉ diễn ra trong một tích tắc.

Vẻ mặt của Dương Vũ Tình méo mó, mắt cô đỏ bừng, luôn tay khua con dao.

Tô Hồi bụm vết thương trên hông, anh ho liên hồi, “Đừng làm cô ấy bị thương, hình như… cô ấy bị thôi miên rồi…”

Hành động này không phù hợp với quỹ đạo tâm lý của Dương Vũ Tình, cô chỉ là một con rối của đối phương.

Nói tới đây, Dương Vũ Tình bỗng xoay người, giơ dao lảo đảo ra ngoài hành lang như mộng du.

Lục Tuấn Trì cất súng, hắn bước lên kéo cô lại bằng một tay, tay còn lại cướp con dao trong tay cô.

Trong trạng thái thôi miên, Dương Vũ Tình bỗng khỏe hơn nhiều, thậm chí cô còn cúi xuống toan cắn Lục Tuấn Trì nhưng Dương Vũ Tình vốn thấp bé, không phải đối thủ của Lục Tuấn Trì.

Dương Vũ Tình vẫn vung dao, Lục Tuấn Trì bèn vặn tay, bẻ cánh tay cô ra sau lưng.

Hắn đánh lên gáy Dương Vũ Tình một nhát, dùng sức rất khéo, Dương Vũ Tình lập tức xụi xuống, ngất xỉu.

Lúc này Trịnh Bách cũng xông vào, anh ta giữ Dương Vũ Tình, sau đó đưa cô ra khỏi phòng khám. Sau khi đặt người xuống, anh ta còng cô lại ở ghế dựa khu lễ tân.

Đã bắt được kẻ hung phạm, Lục Tuấn Trì vội vàng đến chỗ Tô Hồi, “Anh không sao chứ?”

Tô Hồi bụm miệng, bây giờ anh vẫn đang choáng váng, anh nhắm mắt lại rồi không tài nào mở ra được nữa, “Chắc là anh… hít phải thứ gì đó rồi.. giờ anh buồn nôn quá…”

Nói tới đây, Tô Hồi lại ho sù sụ, “Chắc là chloroform…”

Vừa rồi Kim Thu đứng đợi Lục Tuấn Trì bên cạnh thang máy, sau đó bỗng nhiên bị họ kéo xuống tầng, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, bây giờ cô vẫn đờ ra.

“Tầng trên chỗ này có vấn đề, bọn em đã gọi thêm người đến rồi…” Lục Tuấn Trì nói xong, định đỡ Tô Hồi dậy.

Sắc mặt và môi Tô Hồi đều trắng bệch, anh không đứng dậy được mà cuộn mình lại ho liên hồi, rõ ràng là không thở được, tựa như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Lục Tuấn Trì quay sang hỏi Kim Thu: “Có bình oxy hay gì đó không?”

“Có… Có ạ…” Kim Thu run rẩy nói. Để đề phòng bệnh nhân có vấn đề đột xuất, phòng khám luôn chuẩn bị sẵn thuốc thang và các thiết bị cần dùng.

Lục Tuấn Trì nói: “Mau mang qua đây!”

Nói xong, hắn bế ngang Tô Hồi lên, định tìm chỗ cho anh nằm…

Tô Hồi rất sợ hắn lại đặt mình lên giường điều trị nữa, bèn kéo tay hắn, nói: “Thuốc mê… xịt trên gối trong phòng khám…”

Lục Tuấn Trì nghe vậy bèn bế anh sang một phòng khám trống trên hành lang.

Kim Thu lấy một bình oxy cỡ nhỏ và hộp sơ cứu chạy sang, cô vội vàng cắm mặt nạ thở vào bình oxy rồi đưa Lục Tuấn Trì.

Lục Tuấn Trì ấn mặt nạ lên mặt Tô Hồi, Tô Hồi nằm trên giường điều trị hít thở vài lần, cuối cùng cơn chóng mặt cũng ngơi dần.

Lục Tuấn Trì kéo áo Tô Hồi lên nhìn thử, vết thương không lớn cũng không sâu lắm, có điều vẫn chưa ngừng chảy máu. Lúc này hắn mới yên tâm, lấy băng gạc ra băng bó giúp Tô Hồi.

Tô Hồi vẫn chóng mặt, vừa hít thở một lát, anh kéo mặt nạ ra hỏi: “Các em phát hiện gì bên trên thế?”

Lục Tuấn Trì nói ngắn gọn: “Một vài thiết bị theo dõi, phòng khám này bị đối phương theo dõi quanh năm.”

Tiếng ồn khiến mọi người đều chú ý, các chuyên gia điều trị tâm lý dừng tay, lần lượt ra khỏi phòng khám.

Kiều Trạch bảo Kim Thu nhanh chóng đóng cửa phòng khám, chuẩn bị điều tra.

Lục Tuấn Trì đợi Tô Hồi ổn định lại mới ra khỏi phòng khám, xử lý chuyện trước mắt.

Một bác sĩ trung niên chạy lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Kim Thu lắc đầu, “Em không biết nữa, vừa rồi… bác sĩ Dương tự nhiên cầm dao đâm người khác.”

Các bác sĩ, y tá nghe vậy đều sững sờ, “Sao lại thế được? Tại sao bác sĩ Dương lại làm thế?”

“Sáng nay lúc tới đây bác sĩ Dương vẫn bình thường mà…”

“Sao tự nhiên thầy Tô ngất xỉu thế?”

“Phong tỏa phòng khám, tất cả không được ra ngoài.” Lục Tuấn Trì nói: “Có lẽ đối phương đang ở gần phòng khám.”

Kiều Trạch muốn gọi về tổng cục, cậu sốt ruột nói: “Không gọi được điện thoại.”

Một bác sĩ bên cạnh muốn gọi cấp cứu cũng không sao gọi được, “Lạ thật… Điện thoại tôi cũng không có tín hiệu nữa…”

Lục Tuấn Trì sửng sốt, lúc này hắn mới nhận ra cuộc gọi của hắn với Tô Hồi đã tự ngắt từ lúc nào.

Tín hiệu quanh đây đã bị chặn mất, có lẽ là do máy nhiễu sóng.

Kim Thu lập tức phản ứng lại, cô chạy đến bàn tiếp tân nhấc điện thoại lên, sau đó lắc đầu với Lục Tuấn Trì, điện thoại cũng không có tiếng tín hiệu.

Trịnh Bách canh ngoài cửa muốn mở cửa ra lối thoát hiểm, anh ta vặn nắm cửa một hồi, “Khóa cửa rồi.”

“Vừa nãy vẫn còn mở mà.” Bác sĩ nọ vội vàng xoay nắm cửa phòng khám, cánh cửa lung lay phát ra âm thanh “cọt kẹt”, song lại không có vẻ gì là sắp mở.

“Lối thoát hiểm thì sao?”

“Cũng bị khóa rồi…”

“Có ai có chìa khóa không?” Lục Tuấn Trì hỏi.

Kim Thu sợ mất mật, cô vội vàng lấy chìa khóa ra, run rẩy cắm vào mấy lần đều không được.

Kiều Trạch ngồi xổm xuống xem thử, “Có người nhét gì đó vào ổ khóa rồi…”

Lục Tuấn Trì sực nhớ ra, “Thang máy nội bộ thì sao?”

Có người chạy qua ấn thử, “Không mở được nữa…”

Họ vừa mới đi từ trên xuống mà…

Lục Tuấn Trì hỏi: “Ở đây còn lối ra hay lối đi nào khác không?”

Mấy bác sĩ và y tá hoang mang lắc đầu, dường như nơi này đã biến thành phòng kín.

Lục Tuấn Trì cau mày, chắc chắn đối phương vô cùng quen thuộc với môi trường và bố cục ở đây, kẻ đó đã nghĩ đến mọi chi tiết có thể…

Đúng lúc này, họ ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ trên hành lang.

Lục Tuấn Trì nhíu mày, hắn lập tức nín thở, nhưng mùi hương kia xộc vào mũi vẫn khiến hắn ho sù sụ.

Hắn bỗng nhớ đến chất khí vừa rồi đã khiến Tô Hồi mê man, sau đó lại nghĩ đến mấy bình đựng khí trống không trên tầng.

Lúc này, đối phương coi đây như một phòng chứa khí độc cỡ lớn.

Mùi hương này được đưa vào từ cửa thông gió của điều hòa, quạt thông gió hoặc từ đâu đó.

Lục Tuấn Trì ngẩng đầu, thấy hai cửa sổ thông gió ở hai đầu hành lang đang bốc khói, phát ra âm thanh “xì xì”.

Mùi hương này có hơi kỳ lạ, chẳng mấy chốc đã lan khắp hành lang.

Tựa như vô vàn đóa hoa đang nở rộ trong không khí…

Có người cố ý vây chết họ trong tay…

Mùi hương trong không khí ngày càng nồng nặc, hương thơm này rất kỳ lạ, ngọt đến phát ngấy.

“Đây là mùi gì thế?” Một nữ y tá hỏi, cô nhịn một lát đã không chịu nổi nữa bèn mở miệng, mùi thơm tràn vào phổi khiến cô ho sặc sụa mấy tiếng, sau đó cơ thể bắt đầu nhũn ra.

Trịnh Bách đứng bên cạnh đỡ cô, suýt nữa cũng bị cô kéo ngã theo.

Sau một lúc, đã có vài người đứng gần cửa sổ thông gió có triệu chứng chóng mặt, có người hơi yếu đã bắt đầu nôn mửa.

“Có lẽ là chloroform… Hẳn là được đưa vào từ cửa sổ thông gió trên trần nhà, mọi người tránh xa cửa sổ thông gió…” Lục Tuấn Trì vừa được nghe Tô Hồi nói, giờ hắn đã chắc chắn đối phương muốn Tô Hồi hôn mê nhưng không thành, bèn tăng thêm lượng thuốc thả vào. Lần này chúng không xịt thuốc lên gối nữa mà đưa thẳng vào không khí. 

Kiều Trạch lập tức nói: “Mở cửa sổ, mau thông gió!”

Mấy nhân viên nín thở chạy vào mở cửa các phòng khám, sau đó mở cửa sổ, mọi người dồn lại khu vực giữa, tránh xa cửa sổ thông gió nhưng mùi hương trên hành lang vẫn không nhạt bớt.

Có bác sĩ nọ chạy ra trước cửa sổ hét lên: “Cứu với…”

Nhưng cô chưa hét xong đã đổ người ngã xuống.

Trịnh Bách nín thở chạy qua kéo cô lại hành lang.

“Mau kéo rèm chống sáng xuống…” Lục Tuấn Trì sực nhớ ra, “Chloroform nặng hơn không khí, đối phương thả chloroform đậm đặc từ trên trần xuống, có mở cửa sổ cũng không có ích mấy, trái lại sẽ tăng tốc tốc độ chloroform và không khí oxy hóa, tạo ra khí độc.”

Có lẽ bác sĩ vừa rồi đã ngộ độc.

Để bảo đảm an toàn, các tòa văn phòng cao tầng thường được dùng cửa sổ bật, chỉ mở được một khe không rộng lắm. Gặp tình huống có lượng khí độc lớn tràn vào thế này không có hiệu quả thoáng khí mấy, trái lại đứng gần cửa sổ càng nguy hiểm hơn.

Nghe hắn nói vậy, mấy bác sĩ và y tá tức tốc nín thở chạy đi kéo rèm, cả tầng lầu tối sầm xuống. Ánh sáng đã bị che khuất, chỉ còn vài đốm sáng len lỏi qua khe hở.

Thời gian dần trôi, người đứng ở vị trí khác nhau sẽ hít phải lượng chloroform khác nhau, có người vẫn còn tỉnh táo nhưng cũng có người đã ngất xỉu.

“Cứu tôi với!” Một bệnh nhân nam hoảng sợ gào thét, “Chúng ta sẽ chết mất!”

Cũng có y tá bật khóc, “Chloroform gặp ánh sáng sẽ biến thành khí độc trí mạng! Chúng ta không thể lại gần cửa sổ kêu cứu…”

Nếu là khí độc bình thường, lại gần cửa sổ có lẽ sẽ có đường sống nhưng vì tính chất đặc biệt của chloroform mà lại gần cửa sổ chẳng khác nào tìm đến cái chết.

Trịnh Bách cũng bắt đầu chóng mặt, anh ta đi qua đá lên cửa phòng khám, cánh cửa được đặt tăng độ dày, không hề xê dịch. Anh ta lấy súng ra bắn hai phát cũng không thấy gì khác.

Lục Tuấn Trì hỏi Kim Thu: “Chỗ các cô còn bình oxy không?”

Nếu có bình oxy, mọi người có thể gắng gượng thêm một lúc nữa.

Kim Thu đã căng thẳng tới mồ hôi chảy ròng, “Không có… Chỉ có một bình thôi…” Nói xong, cô cũng cảm thấy mình bắt đầu chóng mặt.

Dù gì chỗ họ cũng không phải bệnh viện chính quy, bình oxy chỉ cũng chỉ để dự phòng.

Trong phòng khám, Tô Hồi vừa mới tỉnh lại, lúc này anh vẫn còn choáng váng, máu tươi chảy ra từ vết thương bên hông. Có lẽ nhờ hít bình oxy cùng cơn đau kích thích, lúc này anh vẫn khá tỉnh táo.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, Tô Hồi mở cửa ra khỏi phòng khám, muốn đưa bình oxy của mình cho mọi người. Lục Tuấn Trì kéo anh lại, “Đừng làm chuyện ngốc nghếch, chút oxy này không cứu được tất cả mọi người. Anh mau nghĩ cách thông báo với bên ngoài đi…”

Tô Hồi cố gắng tỉnh táo lại, đối phương đã chuẩn bị trước, e là chuyện này đã được vạch sẵn từ lâu. Thậm chí đã bắt tay vào bày trí, suy nghĩ các chi tiết, những cách chạy thoát họ nghĩ được lúc này, có lẽ đối phương đã đặt giả thiết, suy diễn rất nhiều lần rồi.

Mục đích của đối phương rất rõ ràng, ông ta không chỉ muốn họ ngất xỉu, mà muốn họ phải chết…

Những người ở trong phòng khám ngày hôm nay, dù là bác sĩ, bệnh nhân hay cảnh sát, tất cả đều gặp nguy hiểm.

Lúc này họ đã đóng hết rèm, trong phòng khám chỉ còn ánh đèn trắng lóa, tiếng nhạc du dương vẫn vang lên, phòng khám ấm áp yên ả thường ngày đã hoàn toàn thay đổi.

Cửa kính dùng kính cường lực, hấp tấp phá vỡ có thể sẽ làm người bên ngoài bị thường, còn có thể đẩy nhanh tốc độ hình thành khí độc.

Tô Hồi sực nhớ, anh đưa mắt nhìn lên trần nhà, “Chuông báo cháy…”

Kim Thu hiểu ý ngay, “Có chuông báo cháy gần trần nhà nhưng nó ở gần cửa sổ thông gió lắm…”

Cô chỉ lên trên, đó là một chiếc chuông báo cháy cảm ứng khói thường thấy trong khách sạn và văn phòng.

Vậy cũng tức là nếu muốn tới đó, họ cần đứng giữa nơi có lượng khí chloroform  rất nồng.”

Trịnh Bách lập tức nói: “Tôi với Kiều Trạch qua đó.”

Họ tìm một chiếc bật lửa, sau đó hai người nín thở chạy qua, Trịnh Bách bế Kiều Trạch lên.

Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, họ bật bật lửa hơ vào chuông báo cháy, thiết bị cứu hỏa trên hành lang lập tức phun nước, trút xuống như mưa.

Phòng khám có chế độ tự ngắt điện, ánh đèn trắng trên hành lang tự động tắt, thay vào đó là đèn xanh chỉ dẫn mọi người ra lối an toàn.

Tiếng chuông báo cháy vang inh ỏi khắp tòa nhà.

Chắc chắn tiếng động này sẽ nhanh chóng thông tri đến quản lý tòa nhà và cảnh sát cứu hỏa.

Nhưng dù làm vậy, họ cũng không thể ngăn cản khí độc lan tràn.

Nước lạnh dội ướt mặt hai người, nhưng vẫn không ngăn được độc tính của chloroform.

Họ bước thêm vài bước nhưng vì đã hít quá nhiều khí độc, không lâu sau hai người đã hôn mê.

Thời gian dần trôi, mọi người lần lượt ngã xuống, thoáng chốc đã không còn mấy người tỉnh táo.

Tô Hồi hỏi: “Lục Tuấn Trì, em thì sao?”

Họ đứng khá xa cửa sổ thông gió, Lục Tuấn Trì vẫn luôn cố gắng nín thở. Nhưng lúc này hắn cũng bắt đầu hoa mắt chóng mặt, sức lực trong người như dần dần bị rút mất, thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, rã rời chưa từng có.

Choáng váng, tầm mắt tối đen…

Cả tầng lầu đã tối sầm, tiếng chuông báo cháy hòa cùng tiếng nhạc trong phòng khám, các bác sĩ tâm lý, y tá và bệnh nhân đều đã gục ngã, ngoại trừ lồng ngực còn phập phồng, họ chẳng khác gì người chết.

Lúc này chỉ có Tô Hồi được hít oxy lúc đầu vẫn còn tỉnh táo, cùng với người thể chất cực khỏe như Lục Tuấn Trì.

Tô Hồi đưa mặt nạ khí cho Lục Tuấn Trì, bịt trước mũi hắn, tay anh run lẩy bẩy, giọng nói cũng run rẩy, “Em hít một lát đi!”

Lục Tuấn Trì mở đôi mắt dài hẹp, oxy tràn vào cơ thể, hòa tan mùi hương ngọt lịm kia đi. Dưỡng khí hòa chung cùng máu, hắn chưa từng nghĩ được hít thở tự do lại là chuyện tuyệt vời tới vậy.

Hắn hít thở chừng nửa phút, cuối cùng cũng bớt chóng mặt, Lục Tuấn Trì nhíu mày nói: “Anh để lại mà dùng, không được bao nhiêu đâu…”

Lục Tuấn Trì biết rõ, lúc này tay hắn đã tê cứng rồi, tầm nhìn cũng lóa lên từng hồi, có lẽ hắn không kiên trì được bao lâu nữa.

Khí độc chloroform sẽ gây chết người.

Hít thở khí độc hồi lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Họ chỉ có một bình oxy nho nhỏ, căn bản chỉ như muối bỏ bể.

Không bao lâu nữa oxy sẽ hao hết, có lẽ họ không thể chờ đến lúc có người lên cứu.

Nhưng dù gì hắn cũng khỏe mạnh, nếu người ốm yếu như Tô Hồi còn hít phải khí độc, có lẽ bệnh tình của anh sẽ càng nặng thêm.

Tô Hồi che miệng ho, anh lắc đầu, an ủi hắn: “Quản lý và chữa cháy sẽ đến nhanh thôi…”

Lục Tuấn Trì nhét bình oxy vào tay anh, “Anh cầm cái này, ngoan ngoãn đợi người cứu, lúc nào không chịu được thì hít.”

“Nhưng mà…” Tô Hồi còn muốn nói gì đó.

“Không còn khí tràn vào từ cửa sổ thông gió nữa… Có lẽ hung thủ đã dùng hết khí chloroform rồi… Mở cửa sổ cũng sẽ có tác dụng ít nhiều, khí độc sẽ dần dần tản hết.”

Lục Tuấn Trì đặt tay sau gáy anh, hắn hôn Tô Hồi, sau đó vỗ về nói: “Nghe lời em, chúng ta đã thông báo với bên ngoài rồi, anh làm tốt lắm, chúng ta sẽ không sao đâu…”

Cả hành lang cộng thêm mấy phòng khám, tổng diện tích tầng này vô cùng lớn, Lục Tuấn Trì không biết đối phương chuẩn bị bao nhiêu khí độc. Nhưng vừa rồi, chắc hẳn hàm lượng khí độc trong không khí đã đạt tới đỉnh điểm nên mới có nhiều người ngất xỉu như vậy, hắn cũng phải nhờ oxy của Tô Hồi mới chống đỡ được.

Họ đã mở cửa sổ, dù tốc độ trao đổi khí chậm nhưng dần dần, nếu không có thêm khí độc, có lẽ hắn vẫn gắng gượng được một lúc nữa.

Đúng lúc này, tiếng động khe khẽ vang lên từ nhà vệ sinh cuối hành lang, có người mở cửa.

Hai người đàn ông mặc áo mưa, đi ủng ra khỏi nhà vệ sinh, một người đã tóc hoa râm, dáng người hơi mập, có lẽ đã có tuổi, người còn lại mới chỉ ngoài hai mươi.

Phán đoán ban đầu Lục Tuấn Trì không sai, hung thủ ở ngay gần họ, hai kẻ hung thủ này rất tự phụ, chúng vô cùng tự tin với kế hoạch của mình.

Thấy họ chưa chết, cuối cùng chúng cũng sốt ruột xuất hiện, muốn đổi cách giết người…

Đúng lúc ấy, Tô Hồi trợn tròn mắt, dù anh không nhìn rõ mặt mũi người kia, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua anh đã nhận ra ngay. Người đàn ông hơi lớn tuổi này là người anh từng nhìn thấy hai năm trước, cũng là người anh gặp trong thang máy!

“Trương Quân Chi…” Tô Hồi nhớ lại tên của người giám sát cho An Úc Từ trong hồ sơ, anh đã từng thấy tên ông ta trên tài liệu, nhưng đến lúc này, tên và người mới khớp làm một.

“Không ngờ lại đoán được tên tôi đấy…” Giọng nói ồm ồm phát ra sau chiếc mặt ta, ông ta cười khẩy, “Nhưng anh không có cơ hội nói cho ai khác đâu.”

Giọng nói của người đàn ông giống hệt trong đoạn băng nhưng đã già hơn một chút, Tô Hồi có thể chắc chắn rằng đây là người đã xuất hiện trong đoạn băng về viện nghiên cứu 372.

Nhìn người trước mắt, Lục Tuấn Trì nhanh chóng đoán định, hắn đã trúng độc, không gượng được bao lâu nữa, lúc này chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh, nhanh chóng giải quyết đối phương.

Sức mạnh hai bên chênh lệch, hắn buộc phải khiến đối phương yếu đi, mà cách trực tiếp nhất chính là ép đối phương cũng phải hít khí độc.

Nghĩ tới đây, Lục Tuấn Trì chớp lúc đối phương lơ là bèn rút súng ra bắn.

Hắn bắn liền hai phát, một viên ghim vào vách tường bên cạnh, một viên bắn trúng bắp đùi người trẻ tuổi kia.

Người trẻ tuổi thét lên, gã hò hét thảm thiết. Không đợi gã kịp rút súng ra bắn, Lục Tuấn Trì lập tức vọt lên đấm vào mặt gã. Mặt nạ phòng độc lệch sang một bên, phơi bày khuôn mặt người trẻ tuổi. Lục Tuấn Trì nhớ mình đã từng thấy gã rồi, đây là tên tài xế đã đón Tống Lam Ân ở hiện trường lúc trước.

Lục Tuấn Trì muốn đuổi theo gã nhưng lúc này Trương Quân Chi lại đâm vào hắn, đánh rơi khẩu súng trên tay hắn.

Lục Tuấn Trì giật khuỷu tay đánh trả, mặt nạ phòng độc của Trương Quân Chi cũng đứt dây, rơi xuống đất. Lục Tuấn Trì kẹp cổ ông ta từ phía sau, muốn ngăn ông ta nhặt lại mặt nạ. Nhưng khí độc không ngừng tràn vào ăn mòn cơ thể hắn, ý chí và thể lực của hắn đã không thể chống đỡ được nữa.

Trương Quân Chi lùi ra sau mất bước, đẩy Lục Tuấn Trì lên tường. Lục Tuấn Trì cảm giác lưng mình dập mạnh vào tường, xương sườn đau đớn như đã gãy.

Lục Tuấn Trì vẫn cố gắng hít ít khói độc nhất có thể, nhưng lúc này hắn đã đến giới hạn sắp mất ý thức. Phải lấy một chọi hai vào lúc này, hắn cũng không kiên trì được bao lâu.

Tay trái Tô Hồi giữ mặt nạ thở, anh bước lên vài bước, sau đó quỳ một gối, tay phải nhặt súng của Lục Tuấn Trì. Ngón tay anh từ từ dịch chuyển, chạm vào cò súng…

Nhưng anh lại chần chừ, chỉ cần lệch một chút thôi, anh sẽ bắn trúng Lục Tuấn Trì…

Lục Tuấn Trì ghìm Trương Quân Chi từ phía sau, thể lực của hắn cũng không còn nhiều, hắn không thể khóa cổ ông ta, đành phải một tay giữ lấy người, một tay ghìm ông ta lại để ông ta không thể nổ súng.

“Nhà Thơ, đừng vùng vẫy nữa, đúng ra anh phải chết từ hai năm trước rồi.” Trương Quân Chi cười dữ tợn, nhìn Tô Hồi phía trước, với ông ta, việc thoát khỏi người phía sau chỉ là vấn đề thời gian.

“Những kẻ khác đã ngất cả rồi, bây giờ anh chỉ là kẻ tàn phế, không nhìn rõ cũng không nghe rõ, anh hoàn toàn không phải đối thủ của tôi. Bắn đi, anh không sợ ngộ thương mấy cảnh sát và người vô tội này sao?” Trương Quân Chi cười nói.

Camera an ninh ở đây đã bị đóng hết, cảnh báo hỏa hoạn chỉ quấy rầy được họ một chút thôi.

Người bên ngoài không đến nhanh như vậy.

Lát nữa những người này chết hết rồi, ông ta và đồng lõa sẽ mở cửa rời đi bằng thang máy, những thứ trên tầng cũng sẽ biến mất nhanh thôi, không còn lại một dấu vết nào cả.

Như đã hẹn trước, sẽ có người khác tiếp nhận vụ án này, chỉ cần đổi người điều tra thành người của họ, họ sẽ có thể giấu nhẹm sự thật này.

Không còn ai biết được bí mật năm đó nữa…

Trương Quân Chi vừa nghĩ, vừa ra sức húc Lục Tuấn Trì vào tường, muốn hất hắn ra.

“Rầm”, Lục Tuấn Trì lại đụng vào tường, Trương Quân Chi vốn cao to, vóc dáng hơi đậm, cả cơ thể ông ta đè lên người hắn. Sức nặng đè lên khiến Lục Tuấn Trì cảm giác nội tạng mình như nát bấy, hắn mở miệng phun ra một búng máu.

Vị máu tanh lại khiến hắn tỉnh táo hơn, Lục Tuấn Trì giữ chặt Trương Quân Chi, nhất quyết không buông tay. Dù hôm nay hắn phải chết ở đây, chỉ cần Tô Hồi an toàn là được…

Tô Hồi hít thở nhẹ nhàng, anh nhìn xuống một chốc, sau đó ngẩng đầu lên.

Oxy trong bình đã không còn nhiều, anh có thể cảm nhận được thời gian gấp rút.

Trương Quân Chi và Lục Tuấn Trì vẫn đang vật lộn, có một chốc, bóng dáng Trương Quân Chi che khuất ánh sáng trong hành lang,cũng gần như chắn hết cơ thể Lục Tuấn Trì.

Chính lúc này đây…

Tô Hồi hít sâu, anh đặt bình oxy xuống rồi giơ súng lên.

Chiếc bình oxy nho nhỏ đã cạn hẳn, cuối cùng anh cũng không cần đắn đo nên dùng chút không khí ít ỏi đó cứu ai nữa.

Từ sau vụ nổ, máu bầm trong não chèn lên dây thần kinh thị giác khiến anh không thể nhìn rõ trong một thời gian dài nhưng gần đây tình trạng này đã dịu bớt rồi.

Ít nhất ở khoảng cách này, anh có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ trước mắt, phân rõ đường nét của ông ta.

Tô Hồi nín thở, cố gắng duỗi thẳng tay, anh nhớ lại động tác Lục Tuấn Trì đã dạy anh khi trước…

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Tuấn Trì như đứng sau lưng anh, cùng anh đối mặt với kẻ ác.

Tô Hồi quyết đoán nổ súng, bóp cò liên tục mấy lần.

Tiếng súng dồn dập vang lên giữa hành lang.

Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng…

Lực giật truyền đến từ cánh tay, dao động khiến ngực anh đau âm ỉ, viên đạn rạch ngang không khí.

Bóng người trước mắt run lên, sau đó ông ta ngã xuống. Lục Tuấn Trì buông tay, cuối cùng cũng không bị ông ta kìm chân nữa.

Bắn trúng rồi, chắc là bắn trúng rồi…

Mùi chloroform ngọt gắt hòa cùng mùi tanh của máu.

Tô Hồi cảm giác trái tim đang lửng lơ của mình đã về chỗ của nó.

Nhưng ngay sau đó, anh nghe thấy Lục Tuấn Trì hét tên mình, “Tô Hồi!”

Từ lúc Tô Hồi quen hắn đến giờ, hình như hắn chưa bao giờ hoảng sợ như lúc này, tiếng hét cũng lạc điệu.

Lục Tuấn Trì nhào tới chắn trước mặt anh, “đoàng”, một viên đạn ghim vào vai phải của Lục Tuấn Trì, máu tươi văng ra bắn lên gương mặt tái nhợt của Tô Hồi.

Tô Hồi kinh ngạc vươn tay, anh muốn kéo Lục Tuấn Trì lại. Nhưng sau đó anh cảm nhận được cơn đau vỡ òa trong cơ thể mình, anh run lên, mở to mắt nhìn xuống.

Anh thấy bụng và ngực mình đều đang chảy máu, tựa như những đóa hoa đỏ rực nở rộ trên áo sơ mi trắng, cơn đau quằn quại kéo đến.

Tô Hồi chợt nhận ra, vừa rồi khi anh bắn Trương Quân Chi, hung thủ trẻ tuổi bị Lục Tuấn Trì bắn ngã kia cũng nổ súng…

Hai phát đầu tiên đã bắn trúng anh, phát súng thứ ba là Lục Tuấn Trì đỡ hộ.

Lục Tuấn Trì lấy lại khẩu súng trong tay Tô Hồi, hắn quay lại bắn một phát trúng người đàn ông kia.

Sau đó hắn ôm chặt Tô Hồi đang từ từ ngã xuống.