Sổ Tay Hình Sự

Quyển 6 - Chương 130




Thời gian dần trôi, ba người khác trong camera an ninh cũng dần lộ rõ thân phận.

Đặc điểm thân phận của họ gần như khớp với khắc họa của Tô Hồi trước đó.

Người đàn ông thanh toán ngồi trong góc khuất, cảnh sát bèn điều tra theo tài khoản thanh toán của gã. Gã tên Tất Sơn Vũ, năm nay 30 tuổi, từng là một tài xế đường dài. Mấy năm trước gã từng gây ra một vụ tai nạn giao thông, đâm chết người, sau khi bồi thường tiền xong gã cũng đã ly hôn với vợ, hiện đang sống một mình ở Hoa Đô, không có người thân nào khác.

Lão già tên Đới Nguyên Thanh, năm nay 63 tuổi, là một tay trộm già đời, chuyên trộm đồ trong mấy căn nhà trống ở khu biệt thự, từng có mấy biên bản ghi lại ông ta hành hung người khác, vào tù hai lần, sau khi ra tù thì làm bảo vệ cho xưởng quần áo của họ hàng.

Người phụ nữ kia là Từ Sương, năm này 32 tuổi, bố mẹ cô ta mở nhà máy, gia đình cũng từng khá giả nhưng cưới phải loại người không ra gì, trở thành mẹ đơn thân, sau này con nhỏ cũng qua đời vì bệnh, sau khi bố mẹ cô ta cũng qua đời, Từ Sương vẫn luôn ở một mình.

Ba người có độ tuổi, xuất thân, cảnh ngộ, thậm chí là tầng lớp hoàn toàn khác nhau này, cộng thêm Giải Thu và Tống Lam Ân, họ đến với nhau từ hai năm rưỡi trước, cùng nhau gây ra vụ án cát mịn.

Giờ đây họ đã tụ họp lại, bắt đầu vụ án cát mịn một lần nữa.

Sau khi điều tra rõ thân phận của họ, cảnh sát công bố bốn lệnh truy nã.

Từ khi cảnh sát truy ra bốn người này, dường như chúng cũng trở nên cảnh giác hơn.

Chúng rời khỏi nơi ở của mình, tắt điện thoại, che giấu hành tung.

Cảnh sát lần theo các mối quan hệ, số điện thoại, điều tra thăm hỏi, trích camera an ninh, nhưng vẫn không tìm ra hành tung của những người này.

Sau đó, cảnh sát xin lệnh khám xét, vào nhà bốn người lục soát nhưng cũng không phát hiện manh mối nào rõ ràng.

Không chỉ tổng cục, toàn bộ cảnh sát trong thành phố, các chi cục đều tăng ca để tìm kiếm họ.

Họ phong tỏa giao thông khắp thành phố, kiểm tra nghiêm ngặt.

Nhưng thành phố này quá lớn, đủ để bốn người lẳng lặng ẩn mình.

Thứ vũ khí như bom này không như dao, thậm chí khác cả súng, không thể khống chế phạm vi ảnh hưởng của nó, nạn nhân cũng là ngẫu nhiên, đến Từ Sương gầy yếu nhất cũng có thể giết chết cơ số người.

Tình hình lúc này khiến họ rất căng thẳng.

Từng giây từng phút trôi qua, càng lúc càng gần ngày hẹn.

Không có thông tin, họ vẫn không có thông tin gì.

Lục Tuấn Trì phân công mọi người điều tra chuyên sâu, cử mấy nhóm ra ngoài thăm hỏi bố mẹ, họ hàng, thầy giáo, hàng xóm của họ… tìm hiểu xem họ từng làm gì, từng có chuyện gì xảy ra.

Đến tối về tổng hợp lại, cảnh sát vẫn không thu hoạch được gì nhiều.

Giai đoạn điều tra tới lúc này là khó khăn nhất.

Lục Tuấn Trì và Tô Hồi không về nhà, họ ở tạm nhà nghỉ cạnh tổng cục, nếu có thông tin gì họ cũng xử lý được ngay.

Sau bữa tối, Lục Tuấn Trì nhận điện thoại, hỏi cục trưởng Đàm kết quả nói chuyện với cục phó Kim.

Thấy tình hình bất ổn, cục phó Kim này lập tức quỳ xuống, cố gắng trung thực hòng được khoan hồng.

Theo lời cục phó Kim, ông ta có quen biết với vài người bên ngoài, thỉnh thoảng lại có người hỏi ông ta chuyện trong cục, ông ta cũng giúp đỡ họ để kiếm chút tiền hối lộ.

Còn về đơn tố cáo kia, ông ta kêu oan liên tục, nói có người vứt vào văn phòng của ông ta, tờ đơn được nhét qua khe cửa, góc đó camera không quay được.

Tô Hồi tựa lên giường, nghe ông nói vài câu, đợi Lục Tuấn Trì cúp máy anh mới nói: “Hẳn là cục phó Kim nói thật. Bọn anh chỉ mượn ông ta để rung cây dọa khỉ thôi.”

Lục Tuấn Trì nghĩ hồi, nói: “Em hiểu ý anh, hiện vẫn chưa chắc chắn cục phó Kim có liên quan đến người đứng sau chuyện này không, trông ông ta giống như bị xúi giục đứng ra hơn.”

“Tính cách nóng nảy, dễ nổi giận, nhẹ dạ cả tin.” Tô Hồi ho vài tiếng, “Nếu anh là chủ mưu, có lẽ anh không chọn một đồng đội thế này đâu. Hơn nữa những gì cục phó Vương nói nghe như đứng giữa hòa giải nhưng cách nói lại có những nhân tố thêm dầu vào lửa.”

Người đang ẩn mình trong tổng cục là ai, e là vẫn cần điều tra thêm.

Lục Tuấn Trì thấy mặt Tô Hồi đỏ hơn bình thường, hắn duỗi tay ra sờ trán anh, vầng trán dưới lòng bàn tay nóng bất thường, “Hình như anh lại sốt rồi.”

Tô Hồi ho khan, chớp mắt nói: “Anh vừa uống thuốc hạ sốt rồi, chắc vẫn chưa có tác dụng.” Mấy hôm nay anh vẫn sốt liên miên, uống thuốc thì sẽ đỡ, thuốc hết tác dụng lại sốt.

“Nhưng vẫn nóng lắm… Hay là đi khám xem sao nhé.” Lục Tuấn Trì lo lắng nói.

“Đã lúc này rồi, đợi xong chuyện rồi tính đi.” Tô Hồi vẫn cúi đầu, anh đọc đi đọc lại chỗ hồ sơ kia, hy vọng tìm ra được manh mối trong đó.

Lục Tuấn Trì bất đắc dĩ nói: “Vậy em thử đắp khăn ướt cho anh xem sao.”

Tô Hồi “ừ” một tiếng, anh muốn tìm ra điểm chung của những người này, tìm ra một cơ duyên để họ gặp nhau.

Nhưng gần như là không có…

Nơi ở khác nhau, trường học khác nhau, cuộc đời khác nhau.

Dường như điểm chung duy nhất là họ đều cô độc, đều là người lẻ loi giữa thành phố này, thời gian họ ở một mình khá nhiều, cũng tự do về mặt thời gian.

Anh cũng không biết tại sao họ lại tụ lại với nhau.

Anh càng không biết tại sao họ phải tấn công người khác.

Nhưng chắc chắn là có mối liên hệ nào đó…

Họ là người đặt bom, họ phải được chọn lọc ra từ những quy tắc nào đó, bởi vì họ có những đặc điểm ấy nên mới không ngừng làm chuyện điên rồ thế này.

Chắc chắc đặc điểm này có liên quan đến quá khứ của họ, quá trình trưởng thành của họ, có thể vẫn còn manh mối nào đó họ chưa tìm ra.

Tại sao những người kia lại tập trung lại, cùng làm chuyện này?

Tô Hồi như đối mặt với một nan đề, vô cùng tập trung.

Dưới ánh đèn màu hổ phách trong phòng, căn phòng có vẻ yên tĩnh.

Lục Tuấn Trì thở dài, kéo chăn lên cho anh.

Một lúc sao, Tô Hồi bắt đầu ho sù sụ.

Lục Tuấn Trì đổi cho anh một chiếc khăn khác, chiếc khăn vừa rồi đã hết mát, hắn không kìm lòng nói: “Bây giờ chắc anh gần bốn mươi độ rồi. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, dù là chế tạo bom hay lên kế hoạch gài bom cũng không nhanh tới vậy. Chúng ta vẫn còn thời gian, anh đi khám xong rồi chúng ta tăng tốc.”

Tô Hồi nhận chiếc khăn, “Anh thấy giờ anh rất ổn.”

Lục Tuấn Trì dỗ dành, “Anh mà sốt quá không nghĩ được gì thì ai phá án đây?”

Giọng hắn quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức Tô Hồi chợt dao động.

Tô Hồi nhìn tài liệu trước mặt, “Anh biết, bây giờ anh không thể gục ngã, anh vẫn kiên trì được, em cho anh theo vụ này đến cùng, đợi xử lý xong anh sẽ đi khám.”

Anh vừa giữ khăn ướt trên trán vừa “mặc cả” với Lục Tuấn Trì.

“Cảnh sát toàn thành phố đang làm hết mình, em cũng luôn chú ý, anh đừng dồn hết mọi việc về phía mình…” Lục Tuấn Trì vẫn muốn thuyết phục anh.

“Anh biết, Trái Đất không ngừng xoay vì thiếu ai hết, anh cũng không thể cứu được tất cả…” Tô Hồi nhìn xuống, anh biết mình nên cân bằng giữa sức khỏe và công việc.

Nói tới đây, giọng anh hơi nghẹn lại, khàn giọng nói tiếp: “Nhưng chỉ cần nghĩ đến đang có người cầm bom trong thành phố này, anh lại nhớ đến cảnh tượng hai năm trước…”

Đó là khoảnh khắc bom nổ, ánh lửa, máu tươi, là sinh mạng đang dần trôi mất… Là cơn ác mộng nhiều đêm của anh.

Tô Hồi nói tiếp: “Anh từng đọ sức với họ, anh hiểu những người ấy, chắc chắn anh có thể tìm ra mối liên hệ giữa họ…”

Hiện giờ không còn ai phù hợp điều tra vụ án này hơn Tô Hồi, Lục Tuấn Trì do dự, hắn rút bàn tay đang che hồ sơ lại, nhìn người trước mắt. Hắn thấy lồng ngực mình đau âm ỉ nhưng lại không thể thay thế anh.

Cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng lùi bước, hắn dặn Tô Hồi: “Vậy anh cũng đừng cố quá, nếu khó chịu phải dừng lại nghỉ ngơi, tối có chuyện gì thì nói với em, nếu vượt qua bốn mươi độ thì phải đi khám hoặc không thể đi khám cũng phải gọi bác sĩ Chu của bệnh viện trong cục đến.”

Căn phòng không đủ sáng, trong mắt Tô Hồi, người trước mặt hơi mờ ảo, tựa như đang ở trong giấc mộng.

Anh chợt nhận ra, đây là người quan tâm anh nhất trên thế giới.

Anh nhớ lại khoảng thời gian một mình mình quằn quại đấu tranh với nỗi đau bệnh tật. Có lần anh sốt cao ở nhà, mệt mỏi thiếp đi, khi tỉnh dậy chỉ thấy Aristoteles đang liếm ngón tay mình, căn nhà lạnh lẽo chỉ có một mình anh…

Cầm chiếc khăn lạnh, Tô Hồi chợt thất thần, anh bỗng nghĩ đến một vấn đề, sao anh lại từng quên một người tốt thế này nhỉ?

Có phải Lục Tuấn Trì cũng lo lắng chuyện này không?

Trái tim Tô Hồi nảy lên, anh nói: “Em đừng lo, dù anh có sốt cao đến mất trí, dù có quên bản thân là ai cũng không quên em nữa đâu.”

Lục Tuấn Trì sững sờ, nơi mềm mại nhất trong tim như bị chú mèo kia ịn vào một dấu chân nhỏ.

Tô Hồi đặt tài liệu xuống, đuôi mắt ửng đỏ, anh vươn một tay ôm hông Lục Tuấn Trì, vùi đầu vào ngực hắn.

Bởi vì anh yêu Lục Tuấn Trì nhất, nên anh sẽ không quên nữa.

Cái ôm này quá bất ngờ.

Được Tô Hồi ôm, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, Lục Tuấn Trì lập tức không còn sức chống cự.

Hắn ôm Tô Hồi, cảm nhận xương bả vai của anh gồ lên, cùng với những vết thương cũ.

Đây vốn không phải một cuộc đàm phán ngang hàng, chỉ cần thấy anh, nghe anh nói, chẳng mấy chốc hắn sẽ bại trận, hắn làm gì được nữa đây?

Dường như ngoài chiều chuộng anh, che chở anh, bảo vệ anh, hắn không còn cách nào khác.

Lục Tuấn Trì ôm Tô Hồi, vỗ nhẹ lên lưng anh, sau đó hôn trán Tô Hồi, “Vậy em sẽ ở bên cạnh, nhất định chúng ta sẽ bắt được họ.”

Hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó lại bắt đầu làm việc, đêm dần về khuya, họ lại không buồn ngủ chút nào.

Đêm khuya dần, thông tin từ các nơi tổng hợp được liên tục đổ về.

Tô Hồi tập trung nhìn tài liệu trước mặt, hàng mi dài rũ xuống, anh khoanh tròn lên một vài chữ, “Anh vẫn chưa nghĩ ra tại sao bốn người họ lại đi cùng nhau. Có điều dường như anh biết Tống Lam Ân chuẩn bị nhờ ai giúp đỡ rồi…”

Lục Tuấn Trì nhớ Tô Hồi từng nói, nếu Tống Lam Ân không thỏa mãn với quy mô vụ án trước đây, có thể hắn ta sẽ tìm một vài trợ thủ tham gia tạm thời ngoài những người cố định.

Tô Hồi chỉ vào mấy hồ sơ, “Mấy hôm trước Tống Lam Ân từng dùng điện thoại Lưu Ngọc Mai gọi điện. Chúng ta không thể truy ra thân phận ứng với những số đó nhưng anh lại phát hiện một manh mối khác.”

Lục Tuấn Trì cũng từng thảo luận với các tổ viên, không biết Tống Lam Ân chọn lọc những hung thủ tiềm ẩn theo tiêu chuẩn nào. Vậy mà lúc này Tô Hồi đã phát hiện ra manh mối trước.

Nói tới đây, Tô Hồi chỉ vào màn hình laptop, nói: “Anh dò theo thông tin đăng ký của một tài khoản trong số đó, mò ra một trang nhắn tin ẩn.” Nói xong, anh xoay laptop về phía Lục Tuấn Trì, “Mấy người đó có hoang tưởng giết người.”

Lục Tuấn Trì lướt xuống, đây là một trang tin nhắn thuộc dạng “hốc cây”[1], có rất nhiều người nhắn tin nặc danh trên đó.

[1] Nhắn tin từ một phía, không ai biết người gửi là ai, cũng không thể trả lời tin nhắn.

Hắn kéo xuống vài bài, nội dung trên trang tin nhắn này vô cùng đáng sợ.

Đây đúng là thiên đường của tội ác.

“Muốn giết người, gần đây tôi thường xuyên nghĩ đến chuyện giết người, tôi không thù hận ai, cũng không có ai muốn giết, tôi muốn giết những kẻ xa lạ đi lướt qua mình.”

“Muốn hủy diệt tất cả, những người tôi quen và cả những người không quen, thậm chí là những người xa lạ tôi chưa từng gặp. Và cả bản thân tôi.”

“Vừa rồi gặp một đứa bé, tôi đột nhiên muốn giết nó, như một con mèo ngã chết.”

“Rất muốn giết người, tôi muốn biến nỗi tức giận thành sát khí, muốn giết những kẻ làm tôi tức giận. Tôi muốn thấy máu, đạo lý tôi hiểu đấy nhưng tôi muốn đi ngược lại chúng, trở thành ác ma ai cũng sợ hãi.”

Lục Tuấn Trì càng đọc càng nhíu mày, mạng internet ra đời giúp mọi người trao đổi thuận tiện hơn nhiều, nhưng cũng có những cái ác hiện thân.

Những người viết lời nhắn tại đây hằng ngày là những kẻ nguy hiểm tiềm ẩn, những sát thủ ẩn náu giữa đám đông.

Tô Hồi ho khan, nói: “Thật ra có rất nhiều người từng có ảo tưởng giết người. Có người nói đây là cảm xúc của con người khi tiến hóa từ động vật, ở một vài thời điểm đặc biệt nào đó, con người sẽ bất chợt muốn giết người, dần dà sự chú ý thay đổi, con người nghĩ đến chuyện khác sẽ bỏ qua suy nghĩ này.”

“Từng có một vài điều tra về tâm lý và xã hội, kết quả cho thấy có 70% con người từng có ảo tưởng giết người. Nhất là khi cảm xúc dao động hoặc có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng lý trí thường chiến thắng xúc động, người bình thường đều ý thức rằng thường xuyên có những suy nghĩ này là không đúng và họ sẽ cố gắng ngăn chặn suy nghĩ này.”

“Nhưng có một phần nhỏ khác, ảo tưởng giết người không biết mất trong họ, về lâu về dài, những ảo tưởng này sẽ sống chung với họ. Khi họ hạnh phúc, vui vẻ, nhàn rỗi, bận rộn, đau khổ, không có lúc nào họ không nghĩ đến chuyện này.”

Con người không thể kiểm soát tư duy của mình, sẽ có những lúc họ bất chợt nghĩ đến những chuyện kinh khủng và đáng sợ. Nhưng nếu thường xuyên nghĩ đến chúng, họ sẽ muốn biến nó thành sự thật, lúc đó sự việc sẽ khác.

Tô Hồi ho vài tiếng, “Không như sát thủ liên hoàn bình thường, họ không có sự xúc động mạnh mẽ như vậy, cũng không phải vì khoái cảm tình dục, thứ khiến họ mê mẩn là việc giết người. Họ muốn hoàn thành mục đích này.”

Lục Tuấn Trì hiểu ý anh, “Nếu đúng lúc đó, có người cung cấp cho họ một công cụ đơn giản, tiện lợi lại đủ để họ mong chờ, có thể họ sẽ phạm tội, có lẽ họ sẽ trở thành đồng lõa của Tống Lam Ân…”

“Có thể Tống Lam Ân đã liên lạc với những người nhắn tin trên này, chọn ra một vài người để hành động cùng hắn ta. Anh nghĩ chúng ta có thể lần theo manh mối này, điều tra thân phận của những người kia.” Tô Hồi thử suy nghĩ từ góc độ của những người này, tìm ra họ giữa hàng nghìn, hàng vạn hung thủ tiềm ẩn này.

Lục Tuấn Trì gật đầu, “Em sẽ bảo mọi người đưa diễn đàn nhắn tin này lên thành đối tượng điều tra trọng điểm, tìm những IP thường xuyên đăng nhập, điều tra từng người.”