Tô Hồi cố gắng tập trung tinh thần.
Khắc họa tâm lý tội phạm không phải huyền học, mà họ phải phân tích và suy luận một cách tỉ mỉ dựa trên tình tiết vụ án, đặc điểm của hung thủ.
Anh gạt bỏ mọi kết luận về vụ án cát mịn trước đây, bắt đầu suy luận lại từ manh mối và hướng suy nghĩ gần đây.
Hung thủ sử dụng bom, khác hẳn những cách thức gây án thông thường.
Từ khi Nobel phát minh ra thuốc nổ TNT, ngoài được sử dụng để phá dỡ, phần nhiều chúng được ứng dụng vào chiến tranh.
Sau đó, kẻ đánh bom xuất hiện.
Đây là loại tội phạm nguy hiểm nhất thế giới.
Chi phí chế tạo hung khí rất cao, người bình thường sẽ không làm nhưng chúng cũng có sức nổ rất lớn, cách gài bom lại đơn giản khiến người khác khó đề phòng.
Trong mắt Tô Hồi, kẻ đánh bom là những kẻ điên lý trí.
Sự điên cuồng của họ có trật tự logic rõ ràng nhưng lại càng không có giới hạn.
So với tội phạm thông thường, kẻ đánh bom khó dự đoán hơn.
Người như vậy còn đáng sợ hơn hung thủ tay cầm dao cầm súng nhiều.
Có rất nhiều kẻ đánh bom tiêu biểu, ví dụ như Ted Kaczynski với trí thông minh rất cao, cảnh sát phải mất đến mười bảy năm mới bắt được ông ta. Ông ta đe dọa tờ “The New York Times” phải đăng tải tuyên bố “Xã hội Công nghiệp và Tương lai của nó”, ông ta cho rằng “Cuối cùng, con người trong thời kỳ công nghiệp hóa sẽ bị người máy IQ cao tài năng thống trị, có thể con người sẽ diệt vong.”
Và cả Timothy McVeigh gây ra cái chết cho 168 người, gã gây ra những vụ nổ ở Oklahoma. Gã ảo tưởng rằng mình là một anh hùng, phải đọ sức với thú dữ, cho rằng có những người đang phục vụ thú dữ và họ cần phải chết. Mãi đến khi thi hành án tử hình, gã vẫn không thấy áy náy vì hành vi của mình.
Hầu hết những hung thủ này đều có đôi chút phức cảm Thượng Đế hay còn còn là God Complex, họ nghĩ mình vĩ đại, có thể làm tất cả, như một vị thần.
Họ lạnh lùng, coi thường mọi người, nghĩ mình có thể tùy ý nắm giữ sinh mạng của người khác. Họ ngạo mạn, thích quyền lực, muốn thao túng người khác, luôn luôn tự luyến.
Kết quả khắc họa này hợp với thông tin về Tống Lam Ân.
Hai năm trước, vụ án cát mịn kéo dài hơn năm tháng, có tổng cộng 15 vụ nổ. Hoa Đô quá rộng lớn, không phải vụ nổ nào cũng có thương vong nhưng vụ án này luôn khiến họ thấp thỏm, lúc nào cũng sợ hãi.
Đó là cơn ác mộng kéo dài một trăm năm mươi ngày, cảnh sát Hoa Đô luôn phải đón nhận một áp lực khổng lồ.
Tô Hồi sàng lọc những vụ nổ có thể xác định do Giải Thu làm trong những vụ nổ cát mịn kia, sau đó đánh sổ và phân loại chi tiết.
Ngoài sáu vụ nổ do Giải Thu gây ra, còn chín vụ khác nữa.
Anh nhớ năm đó Ánh Trăng đã xác định được một người, vấn đề khiến hai người họ phải tranh luận năm đó là hình thức phạm tội thiếu thống nhất của hung thủ này và Giải Thu.
Kẻ này hung ác hơn Giải Thu, và cũng ẩn chứa nhiều biến số hơn ông ta, những vụ nổ do gã gây ra thường có thời gian sớm hơn, nổ ở những nơi đông người, đa phần là không gian mở.
Những nơi gã chọn là những kiến trúc mang tính biểu tượng tại Hoa Đô, quả bom đầu tiên gã đặt là bên cạnh đài phun nước ở một quảng trường cực kỳ nổi tiếng trong thành phố, khiến đài phun nước bị phá hủy và nhân viên tử vong.
Lần thứ hai, hắn cho nổ một pho tượng, khiến một vài người thiệt mạng.
Lần thứ ba là trên đường thuộc khu thương mại tấp nập nhất Hoa Đô, ngay dưới màn hình LED.
Người này như một khán giả, khi vụ nổ xảy ra, gã có thể ẩn mình giữa đám đông, lạnh lùng nhìn tất cả, khi đó, trái tim gã lại vô cùng vui sướng.
Trong mấy hung thủ này, ham muốn phô diễn và dục vọng kiểm soát của gã là mạnh mẽ nhất.
Trước đây, gã không gây án nhiều lần, chỉ có ba vụ này.
Gã thích giết chóc, là kẻ tàn nhẫn nhất trong mấy hung thủ, gã và Giải Thu – kẻ hủy diệt hạnh phúc đã tạo ra những phong cách đặc trưng cho vụ án này.
Về hung thủ thứ hai, trong mấy vụ nổ, hung thủ này mất khá nhiều thời gian để hành động, hơn nữa phần lớn địa điểm ông ta chọn là trong nhà.
Ông ta sẽ gài bom sẵn, sau khi giấu bom xong và rời khỏi hiện trường, ông ta mới cho bom nổ.
Có một lần ông ta đặt bom trong tủ ký gửi không có camera, một lần khác là trong phòng sinh hoạt ở trung tâm hoạt động chung.
Thay vì giết người, ông ta thích phá hoại hơn, ông ta phá hủy những tòa nhà đó, khiến mọi người hoảng loạn, sợ hãi, kéo theo đó là phản ứng dây chuyền.
So với hung thủ trước, ông ta cẩn thận hơn, sợ hãi hơn.
Có lẽ do hành động không thuận tiện, vậy nên khi đến lượt ông ta đặt bom, thời gian nổ luôn muộn nhất.
Ông ta từng mở tủ gửi đồ, có lẽ cũng biết đôi chút kỹ năng trộm cắp, khi xung quanh có rất nhiều tủ trống, ông ta lại chọn ô tủ ở giữa, có lẽ là do chiều cao.
Tô Hồi đoán hung thủ này là nam, có thể ông ta từng có tiền án tiền sự, có tâm lý thù ghét người giàu, địa điểm đặt bom thường là khu nhiều người giàu ở.
Có thể ông ta là người lớn tuổi nhất trong mấy hung thủ. Trong các vụ án khi trước, ông ta chỉ gây án hai lần.
Còn hung thủ thứ ba, Tô Hồi nhớ Lam An từng nói trong đám người Tống Lam Ân quen biết có cả nam và nữ, anh đoán có thể nghi phạm này là nữ.
Có lẽ hung thủ này đã gây án bốn lần, trong đó có hai lần là nổ ở nơi không người, một lần ở bãi tập kết rác thải, một lần khác ở ngoài vườn bách thảo.
Hôm nổ ở vườn bách thảo, trời mưa lâm râm, có lẽ cô ta cầm ô nên không tiện hành động.
Khi đặt bom, cô ta còn cố ý tránh xa phụ nữ có thai và trẻ con.
So ra thì hung thủ này gây ra ảnh hưởng rất nhỏ, không có ai chết trong những lần cô ta hành động, chỉ có vài người bị thương, dường như cô ta vẫn chưa mất hết nhân tính.
Tô Hồi cảm giác người phụ nữ này không phải mới bước ra xã hội, hẳn cô ta đã ngoài ba mươi, có thể từng có con, cũng từng trải qua nỗi đau mất con, vậy nên cô ta mới không muốn mang đau đớn đến cho những người khác nữa.
Cô ta không có vẻ ngoài xinh đẹp, vô cùng bình thường, đứng giữa đám đông sẽ chẳng ai để ý đến.
Những người này đều nhận bom từ Tống Lam Ân, vậy họ sẽ gặp nhau ở đâu, lúc nào?
Ở trên đường hay dưới cầu? Tống Lam Ân đưa túi cho họ hay để tại một đâu đó, chờ họ đến lấy?
Họ có từng gặp mặt chưa, hay giờ mới là lần gặp đầu tiên?
Họ sẽ đi phương tiện giao thông nào?
Tàu điện ngầm kiểm tra rất gắt, có thể loại trừ.
Hiện anh đang nhắm vào xe đạp, đi bộ, xe ô tô riêng và xe taxi.
Và cả thời gian hoạt động, anh có thể tính đại khái những người này nhận bom là vào buổi chiều.
Hai năm trước, những người này phạm tội rất nhiều lần.
Họ sẽ tiến hóa theo thời gian, dần dà, họ sẽ phát hiện: Trò chơi này còn có thể kích thích và giật gân hơn nữa.
Họ có thể dễ dàng trốn tránh pháp luật, không ai phát hiện.
Họ mong chờ một cuộc giết chóc tàn nhẫn hơn.
Họ đã được nếm miếng ngon, dưới tâm lý đó, rất có thể họ sẽ gây ra những vụ nổ liên hoàn.
Dựa trên những thông tin đã có, Tô Hồi phân tích lại vụ án một lần, đến ba rưỡi sáng anh mới đặt bút xuống, thở phào.
Ba người này có thể là những hung thủ chính mà họ phải đối mặt.
Nhưng vẫn có những chuyện Tô Hồi chưa nghĩ ra, tại sao ba người này lại đi cùng Tống Lam Ân?
Họ có điểm chung gì?
Họ liên lạc với nhau bằng cách nào, tại sao lại làm chuyện này?
Họ làm vậy vì niềm vui hay có đức tin nào khác?
Hai năm qua Tống Lam Ân bị giam cầm, vậy ba người họ đã làm gì?
Sống ẩn mình giữa đám đông như một người bình thường sao?
Lần này Tống Lam Ân chạy thoát, liệu có liên lạc với họ không?
Vẫn còn rất nhiều câu hỏi cần lời giải nhưng lúc này Tô Hồi thấy hơi lạnh, tay anh run rẩy, vết thương trên ngực đau âm ỉ. Cơn đau này vẫn trong phạm vi anh có thể chịu đựng được nhưng lại khiến anh không thể tập trung suy nghĩ.
Anh cầm kết quả khắc họa mình in ra, vừa mới đứng dậy, Tô Hồi đã thấy chóng mặt.
Như thể đã gắng gượng đến cực hạn, chân anh mềm nhũn, mắt tối sầm.
Lục Tuấn Trì vẫn luôn ngồi cạnh bàn ăn đọc hồ sơ trên máy tính, thấy vậy hắn lập tức đứng lên, vội vàng đi qua đỡ Tô Hồi.
Lúc này Tô Hồi mới đứng vững được, anh đưa kết quả khắc họa cho Lục Tuấn Trì, “Có lẽ không chính xác đâu, bây giờ… chỉ làm được đến mức này thôi, ngày mai anh sẽ suy luận tiếp. Em tham khảo bản này trước, đừng cho người khác đọc.”
Lục Tuấn Trì nhận kết quả khắc họa, là một xấp giấy dày, chữ nào cũng thấm đượm tâm huyết của anh.
Tô Hồi tóm tắt lại nội dung trên giấy cho Lục Tuấn Trì, sau đó anh nói: “Đây chỉ là kết quả khắc họa dựa trên thông tin hai năm trước, chắc hẳn những người này sẽ là nòng cốt của vụ án lần này. Có điều anh nghi ngờ nếu họ đã thu thập được nhiều nguyên liệu hơn, có thể Tống Lam Ân sẽ mở rộng trò chơi.”
Lục Tuấn Trì nhíu mày hỏi: “Mở rộng kiểu gì?”
Tô Hồi nói: “Cách đơn giản nhất là liên lạc với những hung thủ tiềm ẩn, tìm thêm người gia nhập.”
Lúc này họ đã suy luận được rất nhiều sát thủ liên hoàn có liên quan đến nhau, vậy nên có thể chúng sẽ tìm thêm những người khác tham gia vào “cuộc vui” này.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Vậy sao hắn ta có thể chắc chắn người mới tuyển sẽ đặt bom theo ý họ? Làm thế nào để xác định những người kia có báo cảnh sát không.”
Người mới gia nhập, nhân tố không xác nhận sẽ tăng lên, với những tên tội phạm đó thì hệ số nguy hiểm cũng sẽ tăng theo.
Tô Hồi lắc đầu, “Hắn ta không cần xác nhận, hắn ta chỉ cần cho những người gia tham gia, cung cấp thông tin từ một phía, đối phương sẽ không được biết quá nhiều. Càng nhiều người tham gia trò chơi này, cảnh sát càng phải chia nhỏ ra để tìm kiếm, phần thắng của họ sẽ càng lớn.”
Hiện giờ, vụ án này đã không hề dễ giải quyết.
Nói tới đây, Tô Hồi ho sù sụ.
Lục Tuấn Trì đặt tay lên trán anh, “Anh hơi sốt rồi.” Thấy Tô Hồi như vậy, Lục Tuấn Trì bèn nghĩ anh vất vả quá, cảm giác đau lòng tràn ngập trong tim.
“Không nghiêm trọng vậy đâu…” Tô Hồi đổ mồ hôi liên tục, nhịp tim tăng nhanh, mệt mỏi đến không mở nổi mắt nhưng anh vẫn đẩy tay hắn ra, thì thảo nói: “Em rót cho anh cốc nước ấm với.”
Lục Tuấn Trì vươn tay muốn bế Tô Hồi, Tô Hồi lại không cho hắn bế mà vịn tường đi chầm chậm vào phòng, ngồi lên giường.
Lục Tuấn Trì vừa ra ngoài, Tô Hồi đã mở ngăn tủ, lấy vài viên thuốc ra rồi bỏ vào miệng.
Trong này có thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, thuốc cầm máu.
Anh không rõ bệnh tình của mình cũng không có thời gian nghiên cứu kỹ càng, anh chỉ hy vọng bây giờ không bị cơ thể này kéo chân, không thể hành động.
Vụ án này quá quan trọng, anh không muốn bỏ lỡ một phút một giây nào, càng không thể gục ngã.
Khi Lục Tuấn Trì cầm cốc nước vào Tô Hồi đã nuốt mấy viên thuốc kia. Anh nằm trên giường, nói với Lục Tuấn Trì: “Anh hơi buồn ngủ.”
“Ngủ đi, em cũng nghỉ một lát.” Lục Tuấn Trì nằm cạnh anh, chỉnh đèn tối xuống, “Em ngủ cùng anh.”
Tô Hồi vẫn hơi chóng mặt, anh cuộn người, cuối cùng thuốc đã bắt đầu có tác dụng, ý thức của anh mờ dần, bước sang trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Lục Tuấn Trì vẫn chưa ngủ ngay, hắn đọc kết quả khắc họa của Tô Hồi, một lát sau thấy nhịp thở của Tô Hồi dần đều lại, hắn mới vươn tay lên sờ trán anh.
Trán Tô Hồi hơi ướt mồ hôi nhưng hình như đã hạ nhiệt, lúc này, hắn mới thấy yên tâm.
Tô Hồi như cảm nhận được gì đó, anh nhắm mắt, hàng mi khẽ run, sau đó quay người về phía hắn, cuộn tròn lại.
Lục Tuấn Trì vỗ lưng anh như dỗ dành một đứa trẻ.
Bốn giờ sáng, thành phố chìm trong tĩnh lặng, Lục Tuấn Trì đọc xong bản khắc họa của Tô Hồi, hình bóng những người này cũng dần rõ nét trong đầu hắn.
Những hung thủ đó giống như người thường, cùng sinh sống trong thành phố này.
Lục Tuấn Trì thầm nghĩ, ba người này cộng thêm Tống Lam Ân vừa trốn thoát được, chắc chắn họ vô cùng nổi bật.
Họ không phải người khiêm tốn, âm thầm hành động.
Nghĩ tới đây, hắn mở mắt cầm điện thoại lên, nhắn tin cho các thành viên trong nhóm làm việc, bảo sáng mai họ đến cục thì gửi ảnh và tin truy nã Tống Lam Ân cho các chi cục, yêu cầu chi cục tra tìm xem hắn ta có đến các khu vực công cộng không.
Hắn nghĩ một lát, gửi thêm mấy tiêu chuẩn sàng lọc nữa, theo lời khai của Lam An, Tống Lam Ân tóc dài, có thể hắn ta đã cắt tóc, cũng có thể sẽ đội mũ.
Xong xuôi mọi việc, Lục Tuấn Trì mới xoay người nằm ngủ.
Đêm nay Tô Hồi ngủ không sâu giấc, thỉnh thoảng anh lại nghĩ đến giờ dậy rồi nhưng không làm sao mở mắt được.
Hình như anh nghe thấy tiếng nói bên tai, cũng giống như vài âm thanh kỳ lạ khiến anh không nghe rõ là tiếng gì.
Đến khi lông mày khẽ giật, Tô Hồi mở mắt, lúc này trời đã sáng hẳn.
Tô Hồi nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi.
Anh nghĩ, không biết có phải Lục Tuấn Trì thấy anh ngủ say quá nên không gọi không…
Sau đó anh thấy Lục Tuấn Trì vào phòng, “Sáng nay em giao việc cho mọi người rồi, giờ họ đang ra ngoài điều tra. Cục trưởng Trâu nói muốn mở cuộc họp cấp trung lúc mười giờ, em thấy vẫn kịp nên chưa gọi anh.”
Tô Hồi ngồi dậy, anh vẫn hơi đau đầu mất sức, lồng ngực bức bối, đau âm ỉ nhưng đã đỡ hơn đêm qua nhiều rồi. Anh ho khan vài tiếng, sau đó vội vàng đánh răng rửa mặt.
Trên xe, Lục Tuấn Trì nghe điện thoại, sau đó nói với anh: “Sáng nay các chi cục bắt đầu điều tra rồi, đã phát hiện quán thịt nướng tối qua Tống Lam Ân dùng bữa với vài người khác, đám lão Khúc đang lấy lời khai của chủ tiệm và trích xuất camera.”
Lục Tuấn Trì dừng một lát, nói tiếp: “Ông chủ cửa hàng miêu tả mấy người kia hoàn toàn phù hợp với khắc họa của anh.”
Có nhân chứng và camera, có lẽ họ sẽ không mất nhiều thời gian để tìm ra Tống Lam Ân và những người kia, cũng có thể thu được nhiều thông tin hơn.
Tô Hồi thở phào, lần này, chắc chắn họ sẽ tóm được người kia.
Khi gần đến chi cục, Lục Tuấn Trì lại có điện thoại, sau khi “Vâng” vài câu, trông hắn có vẻ nghiêm túc.
Đợi Lục Tuấn Trì cúp máy, Tô Hồi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Lục Tuấn Trì nhíu mày, nói: “Thư ký Vương ở tổng cục gọi, anh ta bảo cục trưởng Trâu gọi anh cùng tham gia cuộc họp sáng nay.”
Lần trước hắn đã gặp cục trưởng Trâu này, ông ta là một vị lãnh đạo khó miêu tả được. Lúc này vụ án đang đến hồi mấu chốt, hắn không rõ lý do cục trưởng Trâu đột ngột bảo Tô Hồi tham dự cuộc họp. Lục Tuấn Trì lấy làm lạ, cũng có linh cảm không lành, dường như cuộc họp hôm nay sẽ là một buổi tiệc Hồng Môn[1].
[1] Hồng Môn yến: Nhìn sơ thì là tiệc vui nhưng nhìn kĩ thì không có vui.
Tô Hồi bình tĩnh đặt tay lên tay hắn, nói: “Có lẽ chỉ hỏi về vụ án thôi, không có gì đâu.”