Sổ Tay Hình Sự

Quyển 5 - Chương 112




Cuối cùng Tô Hồi cũng mở mắt, lần này anh ở trong bệnh viện, tầm mắt mờ mịt, tai như bị dìm trong nước. Anh gắng gượng ngồi dậy nhưng cơ thể anh cứng đờ, tê dại, không thể cử động.

Không có ai khác trong phòng bệnh, anh thấy cách tay mình không xa có một nút chuông. Anh dồn hết sức mình mới nâng được ngón tay lên ấn xuống.

Một y tá chạy vào, thấy anh đã tỉnh bèn kích động nói: “Bệnh nhân hôn mê nằm giường mười tỉnh rồi.”

“Á, cái người hôn mê nửa tháng đó tỉnh rồi hả?”

“Mau lên, gọi bác sĩ nhanh.”

Tô Hồi cảm giác mình đang xem một bộ phim, anh thờ ơ ngắm nhìn những chuyện xảy ra quanh mình.

Như có thứ gì che đậy trước mắt anh, anh chỉ có thể nhìn thế giới bên ngoài qua một khe hẹp.

Vụ nổ hình thành những vết sẹo xấu xí trên người anh, cũng để lại những di chứng không thể thay đổi.

Có lẽ lúc bom nổ đã tổn thương đến não Tô Hồi, anh thường xuyên đau đầu chóng mặt, vụ nổ khiến anh gãy xương sườn, xương đâm vào phổi, phải cắt bỏ một phần lá phổi. Dù đã hôn mê nửa tháng nhưng vết thương vẫn chưa thể lành hẳn, mỗi khi hít thở sâu vẫn khiến lồng ngực anh đau như dao cắt. Anh thường xuyên thấy khó thở, lúc nào cũng ho, thỉnh thoảng còn nôn ra máu.

Tô Hồi thấy Đào Lý Chi vào phòng, anh không thấy rõ mặt cô, chỉ có thể nghe tiếng rồi đoán.

Đào Lý Chi ngồi xuống chiếc ghế đầu giường, thở dài thườn thượt rồi nói: “Tô Hồi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi…”

Tô Hồi cảm ơn cô, hỏi lại: “Tôi hôn mê bao lâu rồi.” Anh nghe tiếng mình sao thật xa lạ.

“Giờ đã là nửa tháng sau khi vụ nổ đó xảy ra rồi, sau vụ đó, cục trưởng Đàm đề xuất bảo vệ anh, xóa tên anh khỏi danh sách, sau đó đưa anh đến phòng chăm sóc đặc biệt ở đây điều trị…”

“Giải Thu đâu?” Tô Hồi lại hỏi.

Đào Lý Chi nói: “Ông ta chết rồi. Đầu ông ta bị thương do vụ nổ, cấp cứu không thành công, chết rồi, đội trưởng Thường cũng hi sinh rồi…”

“Điện thoại của tôi đâu…” Tô Hồi hỏi, lúc này anh vẫn rất mơ hồ, anh cảm giác có chuyện gì đó không bình thường, bố mẹ anh đâu? Tại sao họ đều không ở cạnh anh?

“Hiện trường vụ nổ quá hỗn loạn, điện thoại của anh mất rồi… Còn một tin không tốt lắm tôi cần nói với anh nữa…” Đào Lý Chi cúi đầu nói: “Thương tích của anh từng có chuyển biến xấu, hôm đó… bố mẹ anh đang trên đường tới đây thì gặp tai nạn…”

Bố mẹ anh, mất hết rồi sao?

Bàn tay dưới chăn của Tô Hồi siết chặt ga giường, đâu chỉ có hoang mang, anh cảm giác như mình đã rơi xuống đáy vực, xương cốt máu thịt trên người đều nát bấy, tựa như một tấm kính vỡ tan.

Nỗi đau như đã đến cùng cực, trái anh lại không thể khóc được.

Tô Hồi ngây người ngồi trên giường, tựa vào đầu giường, sau lưng là chiếc gối rất mềm. Bây giờ là cuối hạ, không mở điều hòa nhưng anh lại cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến mức hàm răng va vào nhau lập cập, cơ thể run rẩy.

Anh trơ mắt nhìn đống hoang tàn còn lại trong thế giới của mình bị thiêu rụi, sụp đổ từng chút rồi vỡ tan, cuối cùng chỉ còn lại tro bụi.

Những tình cảm chân thực dần biến mất như để bảo vệ anh khỏi tổn thương, sự lạnh lùng bao trùm quanh anh.

Những hạnh phúc, vinh quang, những người quan trọng, chuyện quan trọng trong cuộc đời cũng bắt đầu rời khỏi anh, từng khuôn mặt dần trở nên mơ hồ.

Tô Hồi không biết mình bị hủy diệt trong vụ nổ đó hay khi nghe thấy thông tin này.

Dù là di chứng sau sự cố hay chứng giải thể nhân cách, anh cảm giác mình đang bị những thứ đó vây chặt lấy…

Anh liều mình muốn thoát ra khỏi đó, lại như đắm mình trong biển sâu.

Không, không đúng, Tô Hồi choàng tỉnh.

Dường như anh đã rơi vào một giấc mộng khác.

Thời gian, không gian rối loạn, xen kẽ lẫn nhau.

Anh như đang ở một mê cung khổng lồ, không tìm thấy lối ra.

Quá khứ như sợi dây leo vươn mình quấn lấy anh, khiến anh hãm sâu trong những ký ức vụn vỡ.

Đây hẳn là lúc Tô Hồi tỉnh lại sau vụ nổ, dù chỉ là nhớ lại, anh vẫn thấy đau đớn và chân thực như trước, tựa như đang cạy mở từng vết thương cũ nhưng những chuyện này đều đã qua rồi.

Tình hình của anh lúc này không phải vậy, anh biết rõ.

Anh nghe họ nói chuyện, nhìn cảnh tượng trước mắt, anh có thể cảm nhận được trái tim đang nảy lên trong lồng ngực. Nếu anh có thể quay ngược thời gian, anh muốn nhắc mình của hai năm trước, “Lục Tuấn Trì thì sao, sao anh có thể quên cậu ấy?”

Tô Hồi cố gắng để mình bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng.

Bây giờ mình đã là cố vấn tổ trọng án, họ đang điều tra một vụ án, đến nhà của một người phụ nữ thần bí tên là Trần Tuyết Hiền.

Sự cố xảy ra trên đường quốc lộ ven núi, Lục Tuấn Trì lái xe, họ gặp tai nạn giao thông, cuối cùng, Lục Tuấn Trì ôm anh, anh còn cảm nhận được giọt máu ấm nóng bắn lên mặt, lên người mình…

Lục Tuấn Trì đâu? Cậu ấy sao rồi, cậu ấy đang ở đâu?

Cậu ấy có bị thương nặng không, vẫn còn sống chứ?

Anh nhớ cậu ấy từng nói, cậu ấy thích anh…

Tô Hồi mở mắt, há miệng thở dốc rồi ho sặc sụa.

Anh cố gắng giúp mình khôi phục ý thức, lại không điều khiển được mình.

Như đã qua rất lâu, cũng có thể chỉ là một khoảnh khắc chớp nhoáng, cuối cùng thế giới cũng bình lặng lại giữa hỗn loạn.

Tô Hồi loạng choạng ngồi dậy, anh bịt miệng ho mấy hồi, mùi máu sặc lên trong họng.

Cuối cùng anh cũng nhìn rõ, đây là một phòng bệnh tạm thời, cuối cùng mọi thứ cũng không còn mờ mịt. Dù thị lực của anh không được tốt như trước nhưng cảm giác hoàn toàn không giống trong mơ, dường như anh đã quay lại cơ thể này, về với thời gian thực tại.

Tim Tô Hồi chợt nảy lên rất nhanh, đây không phải mơ, cuối cùng anh cũng thoát khỏi giấc mơ rồi!

Anh nhận ra, hóa ra chính mình đã phủ bụi cho những ký ức hạnh phúc vui vẻ, bao gồm cả người kia…

Hai năm qua, anh không thể cảm nhận chút cảm xúc nào như mình không liên quan đến thế giới này.

Vì anh không muốn chịu đựng nỗi đau đó lần nào nữa.

Nhưng lúc này tất cả đã qua rồi, lớp băng tan chảy khiến cho thứ gì đó trong cơ thể anh như được hồi sinh.

Tô Hồi nghiêng người ngồi dậy, anh không bị thương, hình như chỉ trẹo chân, lúc bước xuống có hơi đau, may sao vẫn chịu được. Ngoài chóng mặt, cổ chân hơi đau, hơi khó thở ra thì không có chỗ nào khó chịu.

Lúc trước anh để ba-toong trên xe, không biết bây giờ đang ở đâu rồi.

Một y tá chạy qua đỡ anh, “Này, anh ơi, anh cẩn thận chút…”

Tô Hồi ho vài tiếng, vội hỏi: “Người vào đây cùng tôi đâu? Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”

Cô y tá cũng không biết chuyện, bèn quay sang hỏi y tá trưởng, “Là người trong phòng cấp cứu ạ?”

“Ai cơ…” Những y tá này đều được phân công nhiệm vụ bất chợt, không ai biết tình hình cụ thể.

“Hình như vừa rồi có người không qua khỏi, không phải là…” Có người lên tiếng.

Chút thính lực còn sót lại đủ để Tô Hồi nghe thấy câu này, anh trợn tròn mắt, loạng choạng chạy ra ngoài. Hành lang bệnh viện chật kín những bác sĩ và bệnh nhân, anh chạy thẳng đến phòng cấp cứu, nóng lòng chứng minh.

Anh không tin, không tin mình lại đợi được kết cục này, anh cố chấp muốn thấy tận mắt, không muốn từ bỏ chút hy vọng nào.

Cửa phòng cấp cứu đang đóng, anh không biết mình muốn đi đâu, phải đi đâu để tìm người đó, cũng không biết hỏi ai.

Anh bỗng sợ hãi, sợ những lời cô y tá kia nói là sự thật.

Tô Hồi đứng giữa hành lang ồn ã, cảm giác tự trách khi thất hứa nhấn chìm anh, khiến anh lạc lối.

“Đi nhờ, cho đi nhờ nào…” Có người đẩy một chiếc giường qua, người chết nằm trên đó được phủ vải trắng, chuẩn bị đưa xuống nhà xác, còn có vài vết máu thấm lên tấm vải.

Chân Tô Hồi run rẩy, một tay anh vịn tường, tay còn lại che miệng họ sù sụ.

Mùi máu khiến anh sợ hãi, căng thẳng đến buồn nôn.

Nếu Lục Tuấn Trì chết…

Thậm chí anh còn không dám nghĩ, anh không còn sức kéo tấm vải trắng kia ra. Tô Hồi chợt nhận ra, có lẽ mình sẽ quay về với lạnh lẽo.

Bỗng Tô Hồi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên đâu đó, người ấy vội vàng nói: “Tôi không gọi được cho bạn tôi, cô xác nhận giúp tôi một chuyện được không…”

“Không, không được, bây giờ anh vẫn chưa được đi lại, vừa mới khâu vết thương trên đầu mà…”

Tô Hồi quay đầu lại, cách một đám người, anh nhìn thấy Lục Tuấn Trì.

Lục Tuấn Trì cũng ngẩng đầu nhìn anh.

Bốn mắt chạm nhau, trái tim như bị bóp nghẹt, không sao thở được.

Tô Hồi cảm nhận đau đớn như trái tim bị xé rách nhưng anh biết, đây là niềm vui khi sự sống đâm chồi từ máu thịt.

Tốt quá.

Tốt quá!

Cậu ấy vẫn sống.

Nhìn bóng người trong phòng quan sát hậu phẫu suốt năm giây, Tô Hồi mới bừng tỉnh. Anh run rẩy đi về phía hắn, tựa như bước qua cả sống chết, vượt qua khoảng thời gian hai năm.

Anh thấy mắt mình ươn ướt, vành mắt đỏ ửng, không kìm lòng muốn khóc.

Lục Tuấn Trì vừa phẫu thuật xong, chủ yếu bị thương ở đầu và vai.

Hắn kéo Tô Hồi vào phòng quan sát tạm thời, cô y tá trẻ biết ý kéo rèm lại, cho hai người không gian riêng.

“Tôi không sao, anh đừng lo…” Lục Tuấn Trì nhìn gương mặt trắng bệch của anh, hỏi: “Anh không bị thương chứ…”

Nghe thấy giọng nói trong giấc mơ vang lên bên tai, Tô Hồi bật khóc, anh lại gần chủ động ôm Lục Tuấn Trì.

Lục Tuấn Trì không biết Tô Hồi có chuyện gì, từ trước đến giờ dù đau buồn thế nào dường như anh cũng chưa từng khóc, càng không có chuyện khóc đến nhói lòng thế này, hắn cũng vòng tay ôm lại anh.

Lục Tuấn Trì cảm nhận được cơ thể Tô Hồi run rẩy, yếu ớt như chỉ cần chạm nhẹ cũng vỡ tan, khiến hắn không dám dùng sức.

Được người mình yêu ôm vào lòng, Tô Hồi bỗng nhớ đến lúc ở trên xe, thân xe rung mạnh, Lục Tuấn Trì ôm chặt lấy anh. Hắn nói, Tô Hồi, tôi thích anh.

Dòng máu ấm áp chảy dọc khuôn mặt Lục Tuấn Trì, rơi xuống nốt ruồi nơi đuôi mắt anh.

Tô Hồi từng nghe nói, người có nốt ruồi ở đuôi mắt kiếp trước từng nợ người khác một giọt nước mắt, kiếp này phải trả lại.

Nước mắt chảy xuôi từ khóe mắt, Tô Hồi nhắm mắt lại, vùi đầu cọ bên cổ Lục Tuấn Trì, anh run rẩy nói: “Lục Tuấn Trì, em không sao là tốt rồi.” Anh nghẹn ngào nói: “Anh cũng thích em…”

Khoảnh khắc ấy, giọng nói khàn đặc này như hòa chung với tiếng tỏ tình trong trẻo trong ký ức.

Lục Tuấn Trì chợt run lên, hắn bất giác nhớ lại ngọn núi ngoài cửa sổ hôm ấy, cùng bầy chim bị lời tỏ tình ấy dọa bay.

Người trong ký ức nói, Lục Tuấn Trì, hình như tôi hơi thích cậu rồi.

Vẫn giọng điệu ấy, vượt qua hai năm đằng đẵng.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng chắc chắn, người trước mắt mình là Nhà Thơ.

Khi Tô Hồi được Lục Tuấn Trì ôm vào lòng, anh mới nhớ ra, mình cũng đã từng nói lời yêu này rồi.

Hôm đó gia đình giục anh kết hôn, bố mẹ anh bảo tìm bạn gái, lải nhải cả tràng dài. Anh nghe cũng thấy phiền, bèn vô thức gọi điện kêu ca với Lục Tuấn Trì, anh nói không muốn sống với người không có tiếng nói chung, nói mình biết đi đâu để tìm một người hợp ý anh cả ngoại hình lẫn tính cách đây, còn nói muốn tìm một người đảm đang giỏi nấu ăn nữa lại càng khó…

Quan trọng nhất là, anh thích đàn ông, không muốn lỡ dở cuộc đời của một cô gái.

Nói đến nửa chừng, anh bỗng sững lại.

Lúc đó Lục Tuấn Trì luôn nói rất ít, trong mỗi cuộc trò chuyện của hai người, Lục Tuấn Trì luôn sắm vai người lắng nghe.

Lúc đó Lục Tuấn Trì chỉ dịu dàng “ừ” một tiếng, yên lặng nghe anh kêu ca, anh vừa dừng lại, cả thế giới như im lặng trong phút chốc, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Anh cầm điện thoại chớp mắt, Tô Hồi chợt nghĩ nếu Lục Tuấn Trì ở bên mình cả đời cũng rất tuyệt vời.

Một người đàn ông có vẻ ngoài hợp ý, tính cách hợp rơ, tam quan thống nhất, có thể bù trừ cho nhau trong công việc, anh rất thích hắn, lại còn đảm đang, nấu ăn siêu giỏi, biết dỗ cho anh vui.

Vậy nên anh đã tỏ tình với Lục Tuấn Trì đầy bất ngờ như vậy, sau đó dù hai người họ hẹn hò, lại chưa từng gặp mặt nhưng mỗi khi nói chuyện với Lục Tuấn Trì qua mạng, anh đều thấy hạnh phúc.

Anh cũng từng mong mỏi đến ngày gặp mặt.

Đợi chờ tương lai dài rộng của họ.

…Nhưng anh đã đến muộn.

Lục Tuấn Trì ôm Tô Hồi, anh cảm giác cánh tay hắn đang dần siết chặt.

Khoảng cách giữa họ quá gần, đủ để anh nghe tiếng tim Lục Tuấn Trì đập thình thịch, “Xin lỗi, bắt em phải chờ tận hai năm.”

Tô Hồi cảm giác bàn tay sau lưng mình khẽ run, giọng nói vang lên bên tai cũng run lên nhè nhẹ, “Không sao, em đợi được rồi.”

Hai năm thất hẹn, cuối cùng là quên mình bảo vệ, cùng với tương lai dài rộng.

Một bức tường vô hình trong tim anh cũng rầm rầm sụp đổ, sự tê dại, thờ ơ lạnh lẽo dần rời xa, tựa như có ngọn lửa nung chảy lớp băng dày, chồi non vươn mình phá đất.

Đến lúc này, Tô Hồi mới nhận ra khép kín bản thân không thể khiến vết thương trong anh lành lặn, thật ra anh vẫn luôn khao khát được quan tâm, được yêu thương.

Chính Lục Tuấn Trì đã mang đến anh sự ấm áp nóng cháy, dần dần kéo anh về thế giới này.

Hai người ôm nhau hồi lâu, không ai chịu buông đối phương.

Cuối cùng Tô Hồi cũng cảm nhận được cảm xúc trong lòng, sự chết lặng dần dần biến mất, anh không còn lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ. Anh có thể cảm nhận thấy sự kích động, cảm giác hạnh phúc căng tràn trong tim mình, sự quyến luyến khi mất đi rồi lại có được, là hạnh phúc nằm ngay trong tầm tay mình.

Cuối cùng… anh đã chạm vào thế giới ồn ào và chân thực này.

Hồi lâu sau, Tô Hồi mới buông ra, anh hỏi Lục Tuấn Trì: “Có đau không?

Lục Tuấn Trì lắc đầu, “Không bị vào xương với nội tạng.”

Khi xe đụng vào gốc cây, hắn quay người chắn cho Tô Hồi, lúc đó cành cây đã xuyên vào buồng lái, đâm vào đầu hắn, phải khâu mấy mũi.

Nhưng cũng chính động tác ấy đã bất ngờ cứu hắn. Nếu khi đó hắn không làm vậy, có lẽ ngực cũng bị cành cây đâm thủng.

Lục Tuấn Trì lau nước mắt giúp Tô Hồi, ngón tay lướt qua nốt ruồi cạnh mắt anh, tựa như nâng niu thứ báu vật hiếm có mình vừa tìm về. Thấy anh lành lặn ngồi bên mình, dù bản thân có bị thương cũng rất đáng giá.