*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Hạo Sơ nghĩ dù có bị vạch trần thì ít ra cũng phải chống đỡ được mấy phút, không ngờ… lại bị chọc thủng trong vài giây.
Cậu vội nói: “Hóa ra là không phải… Không sao, không sao, vậy em tìm tiếp.”
Lục Tuấn Trì ra vẻ bình tĩnh, nhận con mèo qua xem thử, “Trông giống thật đấy… Tôi nhìn thoáng ra cũng không nhận ra. Lục Hạo Sơ, nhờ các em tìm tiếp vậy.”
Diễn xuất tự nhiên đến chạm nóc như thể hắn vừa mới biết thật.
Mèo con bị bế qua, vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Meo~.”
Lục Hạo Sơ bèn đứng ra dàn xếp, “Yên tâm, yên tâm. Cứ giao cho em.”
Tô Hồi chủ động nói: “Cậu tìm mèo suốt cả ngày rồi đúng không? Hôm nay cũng muộn rồi, ở lại đây ăn đi.”
Lục Tuấn Trì lập tức hùa theo, “Thầy Tô đã nói vậy rồi, tôi đi làm vài món nhé.”
Lục Hạo Sơ chỉ chờ mỗi câu này thôi, cậu tức tốc cởi cặp, “Em ăn đồ trong căn tin chán lắm rồi, anh, anh xào rau thôi cũng ngon lắm lắm. Đúng rồi, chiên cho em quả trứng nữa.”
Lục Tuấn Trì vào bếp nấu ăn, Lục Hạo Sơ bèn nói chuyện với Tô Hồi ngoài phòng khách. Lục Hạo Sơ nói về mấy bộ xếp hình, Tô Hồi giới thiệu cho cậu mấy loại, anh chỉ vào bức tranh ghép trước mắt, nói: “Bức này tên là The Accident.”
Lục Hạo Sơ hiểu ý, đáp: “Sự cố sao…” Cậu xoa tay, “Từ này em quen lắm, bởi vì hồi nhỏ bố mẹ em có nói sự có mặt của em là sự cố ngoài ý muốn. Ban đầu bố mẹ em không định sinh con thứ hai nhưng em vẫn cho mọi người một sự bất ngờ như vậy đó.”
Lục Hạo Sơ ngó vào trong bếp, chắc chắn Lục Tuấn Trì không nghe thấy mới nói tiếp: “Thầy nhìn anh em đi, nhân tài tiêu chuẩn, có thể nói là chuyện gì cũng làm được. Hồi còn nhỏ anh ấy đúng kiểu con nhà người ta, trước một người giỏi giang như vậy, em rất khó hơn anh ấy chuyện gì. So với anh ấy, em bừa bộn, không thích dọn dẹp, thành tích học tập không tốt, thường xuyên bị ốm, còn ham chơi, hồi nhỏ em còn đi lạc hai lần…”
Tô Hồi “ừ” một tiếng, có mấy chuyện Lục Tuấn Trì từng kể với anh.
“Sinh nhật mười tuổi, em hỏi mẹ nếu em là sự cố ngoài ý muốn, có phải bố mẹ không yêu em không? Khi đó mẹ em nói, không có chuyện đó đâu, sống trên đời làm gì có chuyện không có sự cố nào. Mặc dù con gây thêm rất nhiều phiền phức cho nhà chúng ta nhưng lại mang đến nhiều niềm vui hơn thế. Có con, những chuyện bình thường cũng trở nên thú vị đầy biến số, khi hồi tưởng lại cũng sẽ thấy có rất nhiều kỷ niệm, nói chuyện về con cũng có rất nhiều chủ đề. Hồi trước nuôi anh con, lúc nào cũng yên bình suôn sẻ, không thử thách gì hết.”
“Mẹ nói vậy đã an ủi em rất nhiều, khiến em thấy cuộc đời mình cũng rất có ý nghĩa.” Nói tới đây, Lục Hạo Sơ nhìn bức tranh ghép, “Vậy nên em nghĩ, có những lúc chắc chắn sẽ có sự cố xảy ra nhưng chúng ta không thể biết chắc kết quả cuối cùng là tốt hay xấu.”
Những gì cậu nói Tô Hồi đều hiểu, Tô Hồi cũng biết Lục Hạo Sơ cố tình nói vậy để anh vui vẻ hơn, đúng là những lời này đã xoa dịu anh ít nhiều.
Trong lúc hai người nói chuyện, chú mèo nhỏ kia đã bị Lục Hạo Sơ bỏ lại vào cặp, nó nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cũng không biết sợ, chui ra ngoài tự tìm đến bát thức ăn. Sau đó bắt đầu lẳng lặng ăn say sưa, chỉ một lát sau đã ăn hết nửa bát thức ăn mèo.
Một chú mèo nho nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên bằng đôi mắt long lanh nước, cực kỳ đáng thương, lại ham ăn như vậy…
Tô Hồi bỗng nhớ đến một chiếc meme: Bé nhỏ, đáng thương, nhưng ăn nhiều.
*Nó đây:
Lục Hạo Sơ cũng nhìn thấy, cậu nghiêng đầu nói: “Ô, nhóc con này cũng biết ăn chùa đấy nhỉ.”
“Chắc là ở ngoài không được ăn no…” Tô Hồi nói xong lại lo lắng hỏi: “Chỗ các cậu có chỗ ở cho con mèo này không?”
Lục Hạo Sơ nói: “Có rồi ạ, ký túc xá nữ trong trường rất thoải mái, được nuôi mèo, có mấy bạn nữ đang xếp hàng chờ nhận đây.”
Tô Hồi nghe vậy mới yên tâm, gật đầu.
Con mèo này trông gần giống Aristoteles nhưng tính cách lại khác hẳn, tiếng kêu cực kỳ mềm mại, nghe như bông mềm, khiến người ta phải thương nó. Nó như nghe thấy có người đang nói về mình, bèn meo meo vài tiếng.
Lục Hạo Sơ ngọt miệng, lại nói nhiều. Trong lúc Lục Tuấn Trì vắng mặt, đầu tiên cậu bán đứt anh trai mình, kể biết bao chuyện thú vị của Lục Tuấn Trì hồi nhỏ.
“Bố mẹ em đều tin anh trai lắm, bình thường ở nhà anh ấy làm chủ đó. Đúng rồi, anh đừng thấy anh em quân tử chính trực, trông lạnh lùng vậy thôi, cứ tiếp xúc rồi mới thấy anh ấy ấm áp lắm, vừa lên phòng khách vừa xuống bếp được, thật ra anh ấy vừa ngoài lạnh trong nóng vừa tiêu chuẩn kéo lại còn xấu tính nữa cơ… Anh ấy đánh nhau đỉnh lắm, hồi nhỏ gần nhà em có mấy đứa bé xấu tính, mà chúng đều không dám chọc anh trai em.”
“Còn lúc em nhận ra anh em xấu tính, là có một lần hồi còn nhỏ, hôm đó mấy đứa quỷ nhà bác em đến nhà bọn em chơi, anh em đã tốt bụng chu đáo chăm mấy đứa nó lắm rồi, vậy mà đứa bé đó còn làm hỏng đồ chơi của em. Anh em bảo em nhịn nhưng đứa bé kia lại càng quậy hơn, gần như phá hết toàn bộ đồ chơi của em. Lúc nhà bác chuẩn bị đi, em khóc lóc mách bố mẹ. Bố mẹ em còn hào phóng nói đồ chơi không tốn nhiều tiền, em đừng nhỏ nhen như vậy.”
Tô Hồi nghe cậu kể, đây là chuyện từng xảy ra ở hầu hết mọi nhà, cách xử lý của bố mẹ như vậy cũng rất thường tình.
Lục Hạo Sơ nói tiếp: “Không ngờ anh em đã ủ mưu sẵn rồi, anh ấy lấy một danh sách ra, cả hóa đơn mua mấy món đồ chơi kia, cùng với đống đồ chơi đã hỏng, đặt hết chúng lên bàn. Sau đó anh ấy cực kỳ nghiêm túc thanh toán lại một lượt, mấy món đồ hỏng kia tổng cộng hơn năm trăm lận. Sau đó anh ấy còn nói, bác gái, từ nhỏ bố mẹ cháu đã dạy, làm hỏng đồ của người khác phải bồi thường. Con bác còn nhỏ không hiểu chuyện nhưng cháu thấy bác cũng nhiều tuổi rồi, người lớn nên làm gương cho trẻ con chứ.”
“Anh ấy vừa có lý vừa có bằng chứng, bố mẹ em cũng không cản được. Lúc đó mặt bác em xám ngoét lại rồi đền tiền, sau đó anh trai em đưa em đi mua đồ chơi mới. Lúc đó em đã nghĩ, có anh trai tốt quá.”
Tô Hồi nghe tới đây, cúi đầu cười. Nghe thôi cũng biết đây là chuyện Lục Tuấn Trì có thể làm ra, anh cảm thấy Lục Tuấn Trì làm rất đúng, muốn vỗ tay hoan hô hắn.
Ở tổng cục cũng vậy, mọi người đều biết tổ trưởng Lục tốt tính nhưng không bao giờ chịu thiệt.
“Anh em mà không thích ai thì không chịu nói câu nào đâu, cực kỳ lạnh lùng. Nhưng nếu anh ấy đã mở lòng với thầy rồi, đến chai nước còn muốn mở sẵn cho thầy cơ… Thầy Tô, em có thể nhận ra anh em coi thầy là người bạn tốt nhất.”
“Anh ấy thích sạch sẽ, lúc nào cũng dọn dẹp phòng gọn gàng, quần áo mặc trên người không có nếp nhăn. Anh ấy kiểm soát mình đến biến thái, ở trước mặt người khác, anh ấy rất dễ ngại, có lần em đùa với anh ấy, anh ấy chỉ cúi đầu cười thôi nhưng lúc về đến nhà thì anh ấy nói mấy câu đã dồn em vào đường cùng rồi…”
Bỗng nhiên biết được một mặt khác của Lục Tuấn Trì cũng rất thú vị.
Tô Hồi chủ động hỏi: “Vậy tổ trưởng Lục từng yêu đương chưa?”
“Con gái theo đuổi anh ấy thì không ít nhưng anh ấy từ chối dứt khoát lắm, không nể nang chút nào. Đã vậy còn nói rất đường hoàng, bảo là không muốn lỡ dở người ta…”
Lục Hạo Sơ nói: “Theo em biết thì anh ấy chỉ từng yêu qua mạng hồi em học lớp mười hai thôi… Lúc đó em cũng thấy khó tin lắm, người như anh em mà cũng yêu qua mạng. Nhưng lúc nào anh ấy cũng cười ngu với cái điện thoại, không giấu nổi…”
Cậu nghĩ một lát, bổ sung thêm một chi tiết: “Đúng rồi, mặc dù hồi ở nước ngoài anh em biết nấu ăn nhưng chỉ là biết thôi. Lúc yêu đương qua mạng đó, ngày nào anh ấy cũng tập nấu ăn, còn lên mạng tìm sách dạy nấu ăn các thứ, vậy nên tay nghề mới lên nhanh như vậy. Thầy Tô, thầy tưởng tượng được không, anh em còn mang mấy món như canh gà cho người ta cơ. Cái này gọi là người trước trồng cây người sau hưởng mát đó, vậy nên giờ anh em mới nấu ăn giỏi vậy nè.”
Lục Hạo Sơ bóc hết tình sử của anh trai mình nhưng nghĩ xem, thầy Tô không phải con gái, cũng không phải người xa lạ, thế là cậu biết gì đều tuôn ra bằng hết.
Tô Hồi nghe vậy, không hiểu sao lại thấy chua xót, “Không ngờ anh cậu lại mở lòng như vậy…” Trong mắt anh, Lục Tuấn Trì là người khá nghiêm túc, không ngờ lại yêu qua mạng.
Lục Hạo Sơ nói nhỏ: “Hồi đó bố mẹ ở trong nước một thời gian vì em chuẩn bị thi đại học, bèn hối anh em đưa về nhà gặp bố mẹ. Nhưng cuối cùng không hiểu sao lại chia tay, vậy nên anh ấy không cho em nhắc đến nữa. Nhưng đó đã là chuyện hai năm trước rồi, thầy Tô cứ coi như không biết đi, đừng nói là em nói đó.”
Tô Hồi “Ừm” một tiếng.
Lục Tuấn Trì đứng trong bếp bỗng thấy ngứa mũi, hắn rút khăn giấy, hắt xì mấy lần liền.
Lục Hạo Sơ bán sạch anh mình xong, lại nói sang những chuyện thú vị ở trường.
Cậu nói học kỳ này chủ nhiệm Liêu đã nhận lớp tự chọn của Tô Hồi, ngày đầu tiên lên lớp đã có học sinh hỏi thầy Tô đâu; rồi lại nói đến chuyện có hôm hiệu trưởng Vương nghiêm túc lên kéo cờ bị bay mất tóc giả, lúc này mọi người mới biết thầy đã trọc hẳn rồi; còn nói gần đây trong trường có một trò tabletop mới rất nổi, liên quan đến Cthulhu[1], lúc khác sẽ dạy Tô Hồi cách chơi.
[1] Cthulhu là một thực thể vũ trụ được sáng tạo bởi nhà văn H. P. Lovecraft và xuất hiện lần đầu trong truyện ngắn “Tiếng gọi Cthulhu”.
Cậu kể chuyện không khác nào tấu nói, chọc Tô Hồi cười đến hai mắt cong cong.
Không lâu sau Lục Tuấn Trì đã nấu xong ba món mặn một món canh, bưng lên bàn.
Nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh, hắn làm một đĩa cánh gà coca, một đĩa cà tím xào khoai sợi, thêm món tôm nõn xào trứng gà, canh là canh bí thịt viên.
Mấy món ăn đều thơm ngon, giản dị nhưng không đạm bạc, ba người ăn thoáng chốc đã xong.
Thu dọn bát đũa xong, Lục Hạo Sơ đến ăn chùa chủ động rửa bát, xong xuôi, cậu bế mèo đặt vào balo, chuẩn bị về trường.
Lục Tuấn Trì thấy cậu đứng dậy, bèn nói: “Anh đưa em xuống, tiện thể đi quanh sân tìm mèo luôn.”
Tô Hồi cũng nói: “Tôi cũng muốn xuống tìm.”
Ba người cùng xuống tầng, vừa tiễn Lục Hạo Sơ vừa tìm theo con đường Aristoteles đi mất hôm qua,
Lục Tuấn Trì và Lục Hạo Sơ đi phía trước, Lục Tuấn Trì hỏi: “Vừa nãy hai người nói gì thế? Anh đứng trong bếp thấy hai người nói rất sôi nổi.”
Lục Hạo Sơ cực kỳ chột dạ, nhìn anh trai mình, “Chuyện ở trường thôi, ha ha ha ha…”
Họ đi qua một khu vứt rác, Tô Hồi bỗng nói: “Hình như tôi nghe tiếng mèo kêu.”
Lục Hạo Sơ và Lục Tuấn Trì nhìn nhau, con mèo trong cặp Lục Hạo Sơ không kêu, họ cũng không nghe thấy tiếng gì khác.
Nhưng Tô Hồi nói vậy, Lục Tuấn Trì vẫn đi qua. Hắn phát hiện giữa đống rác có một chiếc hộp giấy, hắn chợt nhớ ra trò Aristoteles thích nhất là chui vào hộp, chắc chắn chiếc hộp này thu hút nó hơn ổ mèo trong nhà nhiều.
Mở hộp giấy ra, hắn thấy ngay Aristoteles đang ngồi trong hộp giấy, vừa bẩn vừa đói…
Chú mèo này vẫn biết đường về, nó đi từ ngoài sân vào, không biết chui vào đây từ lúc nào, tựa như đứa trẻ bỏ nhà đi lại không dám về nhà, trốn trong chiếc hộp giấy cách nhà mấy chục mét. Biểu cảm ấm ức của Aristoteles như coi chiếc hộp này là pháo đài của nó, quyết tâm bảo vệ chỗ này.
Dù Aristoteles vừa bẩn vừa xấu, Lục Tuấn Trì vẫn bế nó lên, “Trước đây mày trốn đi đâu thế, làm bọn tao tìm bao lâu.”
Tô Hồi nói: “Tôi đã nói tôi nghe thấy tiếng mèo kêu mà.”
Aristoteles được Lục Tuấn Trì ôm trong lòng khẽ kêu, chú mèo trong balo Lục Hạo Sơ cũng đáp lại. Bỗng chốc hai con mèo bắt đầu “nói chuyện”.
Thấy vậy, Lục Hạo Sơ thở phào, “Tìm được là tốt rồi, nhiệm vụ hoàn thành, em về trường đây.”
Tô Hồi bỗng nói: “Đợi đã.” Anh vươn tay sờ lông mèo lọt ra ngoài balo, chú mèo nhỏ cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Tô Hồi hỏi Lục Hạo Sơ: “Tôi có thể nhận nuôi nó không?”
Đây cũng là một con mèo hoang, là mèo mướp, thoạt trông hơi giống Aristoteles nhưng lại gầy và nhỏ hơn nhiều, Tô Hồi đấu tranh một hồi, vẫn muốn nuôi thêm một con.
Lục Hạo Sơ sửng sốt, đáp: “Dạ, được chứ. Trường bọn em nhiều mèo hoang lắm, em tìm một con khác cho bạn nữ kia là được.”
Tô Hồi lại hỏi Lục Tuấn Trì: “Anh có để bụng nếu nuôi thêm một con không?” Rất nhiều chuyện trong nhà đều do một tay Lục Tuấn Trì làm, anh nghĩ không thể quyết định một mình được.
Nghe Tô Hồi hỏi ý kiến hắn, Lục Tuấn Trì ôm Aristoteles, dịu giọng trả lời: “Được, một con cũng là nuôi, hai con cũng là nuôi.”
Đến tối, Lục Tuấn Trì và Tô Hồi bế hai con mèo đến cửa hàng thú cưng trước cửa khu nhà tẩy giun, tiêm vắc xin, tắm sạch sẽ, cắt tỉa móng rồi bế về nhà.
Chú mèo nhỏ kia rất thích vờn quanh Aristoteles, thỉnh thoảng còn dựa vào nó, cọ nó hoặc bỗng nhiên liếm nó. Sau đó lại tròn mắt nhìn nó.
Đến khi Aristoteles giơ vuốt cảnh cáo, nó mới quay người chạy tuốt ra xa.
Nhưng một lát sau, nó lại dần dần nhích về phía Aristoteles…
Tô Hồi ôm Aristoteles một lát.
Sau đó anh bế con mèo nhỏ lên ôm một hồi, mèo nhỏ không hề cự nự, lông nó rất dài, sờ rất thích, còn thích thú kêu mấy tiếng mềm nhũn.
Lục Tuấn Trì nói: “Anh đặt tên cho nó đi.”
Tô Hồi nghĩ một lát, nói: “Hemingway nói, một con mèo sẽ dẫn một con mèo khác đến, gọi nó là Hemingway đi.”