Trách nhiệm của nhà thơ không phải viết lại những gì đã xảy ra, mà là mô tả những chuyện có thể xảy ra. – Aristoteles.
Ngủ một giấc, Lục Tuấn Trì thức dậy, chạy hai vòng quanh khu nhà như mọi ngày.
Khi về nhà tắm, hắn nghĩ mình hơi căng thẳng quá, đó chỉ là một ngôi sao giấy, loại giấy giống như vậy rất dễ mua, có một thời gian loại sao này rất phổ biến, thường thấy như một nghìn con hạc giấy vậy.
Hắn chỉ tìm thấy một ngôi sao, ngôi sao này lẫn trong những thứ đồ linh tinh, có lẽ chỉ là tình cờ bỏ vào.
Hắn không thể xác nhận điều gì qua ngôi sao này.
Hơn nữa, hắn không biết nên mở miệng hỏi Tô Hồi thế nào, hỏi xong rồi, hắn sẽ nghe thấy đáp án nào…
Lục Tuấn Trì nghĩ mình nghĩ quá nhiều.
Qua rồi thì để nó qua.
Nhà Thơ đã chết rồi.
Hắn không thể bị những chuyện này giữ lại quá khứ mãi, cuộc sống là tiến về phía trước, khó khăn lắm mới được yên bình như bây giờ, hắn không muốn phá vỡ sự cân bằng này.
Nếu cứ nhớ mãi những chuyện và người trong quá khứ, vậy thì không công bằng với người ở hiện tại và tương lai.
Hôm nay là chủ nhật, hiếm lắm mới được một ngày nghỉ không bận rộn. Tô Hồi ngủ một giấc đến trưa mới dậy, ăn trưa xong, anh đọc sách một lát, đến chiều lại vào phòng ngủ, đến khi dậy đã là giờ ăn tối.
Gần đây anh cực kỳ ham ngủ, vào ngày nghỉ, trung bình một ngày anh ngủ từ mười hai đến mười bốn tiếng, dường như có ngủ thế nào cũng không đủ, không dậy được.
Lục Tuấn Trì đã giặt quần áo, quét tước lại nhà cửa một lượt, lúc này hắn đang hầm gì đó trong bếp. Thấy Tô Hồi ra khỏi phòng, hắn nói: “Bữa tối sắp xong rồi. Tôi nhận đồ cho anh rồi, chắc là bộ xếp hình mới của anh đó.”
Ban đầu Lục Tuấn Trì còn lo Tô Hồi sẽ bị ám ánh sau chuyện của An Úc Từ nhưng xem ra Tô Hồi không có gì khó chịu hết. Lúc này, Lục Tuấn Trì lại thấy may mắn vì tính cách lạnh lùng của Tô Hồi, sự thờ ơ này bao bọc lấy anh, giúp anh tránh khỏi nhiều tổn thương hơn.
Tô Hồi mở gói đồ, anh đã ghép xong bức Địa ngục thuần trắng, bộ xếp hình mới cũng đến, lần này anh mua bức The Accident của Yelldesign.
Tên của bức tranh ghép này là “Tai nạn”, toàn cảnh bức tranh là một tấm kính trong suốt bị đập vỡ.
Sau khi mở ra, những miếng ghép hoàn toàn trong suốt, từng miếng có kích cỡ khác nhau, vô cùng lộn xộn. Tô Hồi đổ miếng ghép ra bàn, thoạt trông có vẻ hơi vất vả.
Lục Tuấn Trì bưng đồ ăn ra khỏi bếp, “Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi ghép sau.”
Tô Hồi thấy hắn bận rộn, áy náy nói: “Tôi giúp anh nhé.”
Lục Tuấn Trì từ chối, “Đừng, đừng đụng vào kẻo bỏng, anh đợi ăn đi.”
Tô Hồi “ừ” một tiếng, anh nhìn hộp giấy mình bóc hồi nãy, bèn đứng dậy tô đen địa chỉ rồi mở cửa đặt ra hành lang.
Nếu là trước kia, chắc chắn Tô Hồi sẽ không làm những chuyện này, anh tiện đâu vứt đó, đến một thời điểm nhất định mới dọn lại rồi vứt một lần.
Nhưng bây giờ lúc nào Lục Tuấn Trì cũng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, anh thấy mình bừa bộn như vậy sẽ phá hoại thành quả lao động của Lục Tuấn Trì, bèn chủ động dọn dẹp một chút.
Đợi anh quay lại bàn ăn, Lục Tuấn Trì đã dọn hết đồ lên bàn.
Tô Hồi ngửi thấy mùi thơm, anh cúi đầu, phát hiện món chính hôm nay là một món canh, nước canh màu nâu, có thể thấy loáng thoáng vài thứ màu đen trong đó, anh múc lên nhìn một lát, “Đây là… canh gà đen?”
Lục Tuấn Trì ngồi cạnh anh, múc cho anh một bát canh đầy nóng hôi hổi, “Đúng vậy, gà đen ăn vào ấm người, anh uống nhiều vào cho khỏe.”
Tô Hồi cầm thìa lên thổi, uống một ngụm, canh gà đen được hầm rất thanh mát, rất vừa miệng anh.
Sau đó anh nhớ lại, tối qua mình uống canh cá trích, mấy hôm trước uống canh móng heo.
Tô Hồi bỗng có ảo giác…
Lục Tuấn Trì mới kiếm được thực đơn cho mẹ bầu ở đâu đúng không?
Ăn tối xong, Lục Tuấn Trì dọn dẹp bát đũa rồi đổ thêm thức ăn cho Aristoteles.
Khác với mọi ngày, Aristoteles không chạy ra thưởng thức bữa tối của mình, căn nhà yên tĩnh đến lạ.
Lục Tuấn Trì lấy làm lạ, bèn hỏi Tô Hồi: “Anh có thấy Aristoteles đâu không?”
Tô Hồi ngồi trên sô pha, chăm chú nhìn bức tranh ghép lộn xộn trước mặt, lúc này nghe Lục Tuấn Trì hỏi, anh mới ngẩng đầu, “Không. Hình như tôi không thấy nó một lúc rồi.”
Lục Tuấn Trì cũng không sốt ruột, không phải tìm mèo thôi sao, đây là môn học bắt buộc của mỗi một con sen, hắn cũng rất có kinh nghiệm.
Lục Tuấn Trì bắt đầu giở đống quần áo trên ghế, không có.
Ổ mèo sau ti vi, không có.
Nhà vệ sinh, không có…
Hắn mình tất cả những nơi Aristoteles hay nằm vẫn không thấy bóng dáng chú mèo kia đâu.
Tô Hồi thấy Lục Tuấn Trì đi qua đi lại trong phòng, cũng thấy hơi khác thường.
Lục Tuấn Trì tìm lại lần nữa cũng không có kết quả, bèn về phòng khách hỏi Tô Hồi: “Hình như mèo không ở nhà, vừa rồi anh có ra ngoài không?”
“Không…” Tô Hồi trả lời xong bỗng khựng lại, anh cầm miếng ghép trên tay, chợt nhớ ra gì đó, anh lại ngẩng đầu nói: “Vừa rồi tôi ra hành lang bỏ hộp đựng tranh xếp hình thôi…”
Bây giờ nghĩ lại, hình như lúc đó anh thấy có bóng đen vụt qua trước mắt, nghĩ tới đây, mặt Tô Hồi biến sắc, miếng ghép rơi khỏi tay anh, rơi xuống bàn.
Tô Hồi hoảng loạn đứng lên, lại va phải hộp xếp hình, nửa hộp đầy miếng ghép rơi ào xuống đất.
Tô Hồi không có thời gian nhặt, anh nói: “Chắc là nó chuồn đi lúc tôi mở cửa rồi…”
Lục Tuấn Trì lấy áo khoác, nói: “Anh bình tĩnh, tôi xuống dưới tìm xem.”
Tô Hồi nói: “Tôi cũng đi tìm.”
Không thấy mèo đâu, anh đứng ngồi không yên, bảo anh ở nhà đợi, anh cũng bồn chồn không thôi.
Hai con sen ra ngoài, Lục Tuấn Trì nhớ lại nội dung mình từng đọc trên mạng, nói với Tô Hồi: “Có khi nó chạy lên cầu thang rồi, tôi tìm bên trên, anh xuống dưới tìm, lát nữa gặp nhau dưới tầng.”
Tô Hồi tìm dọc theo lối thoát hiểm xuống dưới, từ tầng mười đến tầng một, cơ sở vật chất ở khu nhà này rất nghiêm, không cho người ở vứt đồ linh tinh trong lối thoát hiểm, anh đi dọc xuống dưới, không nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ nào.
Không lâu sau, Lục Tuấn Trì cũng xuống đến gara, lắc đầu với anh.
Có rất nhiều xe đang đỗ trong hầm, hai người đi tìm từng góc một.
Họ lại tìm từ lối ra gara lên mặt đất, lúc này trời đã bắt đầu tối.
Ngoài sân đỗ rất nhiều xe, còn có mấy bụi cây thâm thấp nối liền, Tô Hồi quỳ xuống đất, mở đèn pin điện thoại, soi xuống gầm xe kêu meo meo.
Lục Tuấn Trì quay đầu nhìn, bỗng thấy đau lòng.
Rõ ràng Tô Hồi đang tìm mèo nhưng chính anh lại chẳng khác nào một con mèo đi lạc, không tìm được nhà của mình.
Tô Hồi tìm dưới mấy chiếc xe, khi anh định quỳ xuống, anh đột nhiên lảo đảo.
Lục Tuấn Trì đi qua kéo Tô Hồi dậy, phủi bụi trên đầu gối giúp anh.
Tô Hồi hoang mang ngẩng đầu, nói với hắn: “Tôi làm mất Aristoteles rồi.” Giọng nói của anh không còn bình tĩnh như thường ngày, mà hơi hơi run rẩy, ánh mắt hoảng loạn khó che dấu.
Anh lo lắng nói tiếp: “Aristoteles có gặp nguy hiểm không? Nếu nó gặp người xấu thì sao? Lỡ có người ngược đãi động vật thì sao? Nó mà đói thì sao?”
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Tuấn Trì nhìn anh, một cảm giác kỳ lạ chợt xuất hiện trong tim, hắn muốn an ủi Tô Hồi nhưng lại cảm thấy mọi lời nói đều thừa thãi. Cuối cùng hắn lại gần anh, một tay vòng qua cơ thể gầy yếu của anh, tay còn tại nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh.
Đó là một cái ông hoàn toàn thuần khiết, Lục Tuấn Trì dùng chính cơ thể của mình cản toàn bộ gió lạnh bên ngoài, để Tô Hồi dựa vào lồng ngực ấm áp dễ chịu.
Cái ôm này giúp anh bình tĩnh thoát khỏi hoảng loạn.
Lục Tuấn Trì chỉ ôm anh một chốc rồi buông ngay, hắn lùi lại một bước, nói: “Tối lắm rồi, để tôi tìm cho, anh sang kia ngồi nghỉ một lát, nghĩ xem nó có thể đi đâu. Nhất định chúng ta sẽ tìm thấy nó.”
Lục Tuấn Trì hỏi bảo vệ quanh khu nhà, sau đó tìm một vòng quanh khu, ban đầu hắn còn thấy không muốn gọi, sau rồi dứt khoát mở lòng, vừa đi vừa gọi Aristoteles.
Lúc này đang là giờ ăn tối, rất nhiều người ăn sớm đã ra ngoài tản bộ, nghe cậu gọi cái tên kia đều có vẻ mặt khó hiểu.
Có mấy bạn nhỏ tò mò chạy đến hỏi: “Anh ơi, anh tìm gì thế?”
Lục Tuấn Trì cho chúng xem ảnh Aristoteles, có người tốt bụng còn đi tìm cùng hắn.
Cứ tìm như vậy suốt một tiếng, vẫn không thấy chú mèo kia.
Lục Tuấn Trì hết cách, bắt đầu dùng biện pháp trinh sát hình sự, đến phòng bảo an trích xuất camera an ninh, tìm kiếm một hồi, hắn phát hiện một bóng hình nho nhỏ trong camera, video quay được cảnh Aristoteles lẻn ra khỏi tòa nhà vào giờ cơm tối, sau đó nó biết mất khỏi ống kính.
Lục Tuấn Trì tính toán nếu Aristoteles đã ra khỏi từ lúc đó, trong khoảng thời gian này, đủ cho nó chạy mất tăm.
Hắn nhớ đến Tô Hồi, bèn quay về.
Tô Hồi ngồi trên chiếc ghế dài bên dưới, màu trời ngày càng tối, đèn đường trong khu nhà đã sáng, soi sáng một khoảng nhỏ quanh anh.
Ký ức của anh cũng dần rõ ràng.
Anh nhặt được Aristoteles ở trường, khi đó anh vừa đến sở cảnh sát báo cáo. Vẫn chưa ổn định sinh hoạt, mọi thứ đều lộn xộn.
Hôm đó trời mưa, anh lạc đường trong trường, lại không muốn hỏi đường học sinh, không biết làm sao anh lại đến khu ký túc xá trong học viện. Sau đó anh nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, là âm thanh từ khóm cây bên cạnh, xen lẫn với tiếng mèo kêu yếu ớt. Anh đi về phía âm thanh, nhìn thấy Aristoteles đang mắc kẹt trong bụi cây, chú mèo rất nhỏ, hơi run rẩy, chỉ lớn bằng một nửa bây giờ.
Nó đi theo anh về phía ánh sáng, mãi đến khi tới cạnh khu phòng học.
Tô Hồi không kìm được ngồi xuống, chú mèo chạy đến trước mặt anh, anh vươn tay ôm nó lên, một bé mèo nho nhỏ ấm áp, đang run rẩy trong lòng anh.
Khi ấy, Tô Hồi bỗng nhớ đến một câu nói: Tôi không thể níu kéo hôm qua, nhưng tôi có thể nắm lấy hôm nay.
Đây là danh ngôn của Aristoteles.
Từ đó về sau, chú mèo này đã có tên.
Trước đây có một thời gian, trí nhớ của Tô Hồi rất hỗn loạn, anh không nhớ ra chuyện này nhưng lúc này anh lại nhớ lại.
Lần trước khi Aristoteles mất tích là lúc chứng giải thể nhân cách của anh nghiêm trọng nhất, anh vô cảm với cả thế giới, khi đó, anh chỉ hơi sốt ruột, cũng không quá lo lắng.
Trong một khoảng thời gian rất dài trong quá khứ, anh dần dần chấp nhận mình là một kẻ vô tâm, vô tình, anh chặn tất cả cảm xúc, tình cảm lại bên ngoài, cảm thấy mình sống một mình cũng rất tốt.
Nhưng gần đây, chứng giải thể nhân cách của anh đỡ nhiều rồi.
Hình như lớp bảo vệ ngăn chặn cảm xúc kia đã mất tác dụng, mọi cảm xúc quay về trong cơ thể anh, anh bắt đầu cảm nhận được vui, buồn, tức giận trong nhân gian.
Khi Aritoteles mất tích, anh bắt đầu hoảng loạn, anh không thể hình dung cảm giác khó chịu này.
Anh nhớ đó là một chú mèo rất nhỏ, lông dày, có đôi mắt to tròn, nó rất thích rúc vào chăn của anh.
Có lúc anh đọc sách, Aristoteles sẽ nhảy lên, nằm trên đùi anh, cọ đầu vào tay anh.
Nếu anh làm gì đó tập trung quá mức, nó cũng sẽ ghen tị, nhất quyết thu hút sự chú của chủ nhân.
Đó là một đứa nhỏ rất quấn người, rất xinh đẹp.
Nó được nuôi trong nhà quen rồi, có thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài chứ? Liệu có bị người ta bắt không? Có khi nào sẽ bị xe đâm không? Liệu có nguy hiểm không? Nó sẽ bị chó đuổi sao?
Tô Hồi nghĩ, để mất mèo là trách nhiệm của anh, anh vô cùng tự trách.
Anh mới mua một bộ ghép hình tên “tai nạn”, kết quả lại để mất mèo.
Nếu lúc đó anh không vứt chiếc hộp kia thì tốt.
Nếu anh phát hiện ngay khi nó chạy ra ngoài thì tốt rồi.
Tô Hồi ngẩng đầu, anh nhìn thấy rất nhiều người đang đi dạo, những người đó đi thành đôi, thành nhóm, anh không nhìn rõ mặt ai hết, cũng không nghe rõ họ nói chuyện nhưng anh có thể đoán họ đang nói chuyện rất vui.
Anh phả hiện mình chẳng quen ai hết.
Một sợi dây trong đầu anh bỗng đứt đôi.
Như ngọn núi băng thình lình sụp đổ.
Hình như anh chẳng có liên hệ gì với thế giới này.
Bố mẹ anh đều đã mất, không còn thân thích gì nữa, bây giờ đến mèo cũng rời xa anh.
Có lẽ anh không tìm thấy bé con đó nữa rồi.
Một cảm giác khó nói thành lời quét qua cơ thể Tô Hồi.
Đó là sự lạnh lẽo tràn ra từ tim anh, khiến cả cơ thể anh run rẩy.
Anh biết cảm giác khó chịu này là gì rồi, hẳn đó là cô đơn…
Khi đã hiểu rõ hàm nghĩa của từ này, anh khó chịu tới muốn khóc.
Tô Hồi như một đứa trẻ mới bi bô tập nói, lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm trên đời, anh như phải trải qua một lần vĩnh biệt người thân, biết được chân tướng của sự sống.
Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người trong tầm mắt mông lung.
Tô Hồi biết, là Lục Tuấn Trì quay lại.
Khoảnh khắc ấy, anh bỗng nhớ lại cái ôm vừa rồi của Lục Tuấn Trì.
Thế giới đang sụp đổ bỗng dừng lại.
Anh thấy dễ chịu hơn một chút, dù không còn mèo, ít nhất anh vẫn còn bạn cùng phòng…
Lục Tuấn Trì thấy về, thấy Tô Hồi vẫn ngồi trên ghế dài dưới sân, khuôn mặt tuấn tú của anh không chút biểu cảm nhưng vành mắt lại đỏ bừng.
Hắn có thể cảm nhận được tầm quan trọng của Aristoteles với Tô Hồi, nó đi mất đã kích thích anh rất nhiều.
Tô Hồi ngẩng đầu, thấy hắn về tay không, anh biết Lục Tuấn Trì vẫn chưa tìm thấy mèo. Tô Hồi chớp mắt, biểu cảm hơi hụt hẫng.
Lục Tuấn Trì giải thích: “Chỗ nào tìm được đã tìm cả rồi, không biết nó chạy đi đâu rồi. Bây giờ muộn quá, chúng ta về nhà trước, thảo luận xem nên làm thế nào.”
Tô Hồi “ừ” một tiếng, cứ tìm vô tội vạ như vậy cũng không được, ngày mai là đầu tuần, còn phải đi làm nữa.
Thậm chí Tô Hồi còn hy vọng, Aristoteles biết đường về nhà, khi họ tìm kiếm nó, nói không chừng nó đã tự về đến nhà rồi.
Anh còn nghĩ, có lẽ nó vẫn luôn ở trong nhà, trong máy giặt, trong tủ bếp, khi họ về nhà, nó sẽ chạy ra từ góc nào đó, kêu meo meo lao về phía họ.
Nếu thật sự như vậy, anh sẽ giả vờ tức giận, nhất định không ôm nó ngay, phải lạnh lùng với nó một lúc mới tha thứ.
Khi thang máy mở ra, Tô Hồi nhìn cửa nhà trống không, thấy tim mình như khuyết mất một khoảng.
Căn nhà vẫn yên tĩnh như lúc họ đi, Tô Hồi không thể không nhìn thẳng vào sự thật này.
Mèo… đi mất thật rồi.
Lục Tuấn Trì vẫn bình tĩnh, hắn nói với Tô Hồi: “Tôi có ảnh của Aristoteles, lát nữa tôi sẽ in một tờ thông báo tìm mèo, dán dưới sân.”
Tô Hồi đáp “ừ”, tất nhiên phải dán thông báo rồi.
Lục Tuấn Trì nói tới đây, lại hỏi Tô Hồi: “Anh nghĩ vì sao hôm nay nó lại ra khỏi nhà?”
“Chắc là ở trong nhà lâu quá rồi? Hay là nó thấy gần đây chúng ta bận quá không để ý đến nó?” Tô Hồi ngồi cạnh bàn ăn phân tích, thấy mình và Lục Tuấn Trì chẳng khác nào hai đứa bé đi lạc.
Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Anh nghĩ nó sẽ đi đâu?”
Tô Hồi suy nghĩ, nói: “Hưởng thụ tự do? Xuống sân… tìm mấy người bạn mèo khác? Cũng có thể… nó nhớ mẹ và các anh chị em của mình? Muốn đến nơi mình từng sống?”
Anh không khỏi tái phát bệnh nghề nghiệp, nghe Lục Tuấn Trì hỏi lại bắt đầu phân tích.
Sau đó Tô Hồi ấn huyệt thái dương, đau đầu nói: “Mèo có phải người đâu, hơn nữa nó là một con mèo lương thiện, ngay thẳng, không phải mèo sát nhân ác độc, không dùng khắc họa tâm lý tội phạm với nó được…”
Lục Tuấn Trì an ủi: “Đừng sốt ruột, hiện giờ chúng ta chỉ suy đoán những nơi nó có thể đến qua hành động của nó thôi, chuyện này thì người và mèo giống nhau. 72 tiếng là thời gian vàng để tìm mèo, anh kể cho tôi nghe chuyện lần trước nó đi mất đi.” Hắn từng nghe Tô Hồi nói trước đây Aristoteles từng bỏ đi một lần, nhưng anh không nói cụ thể.
Tô Hồi cúi đầu nhớ lại, “Lần trước nó đi mất hơn một ngày, ngày hôm sau là học sinh ở trường cảnh sát mang về cho tôi.”
Lục Tuấn Trì nghe tới đây, nghiêm túc suy luận, “Vậy chứng tỏ nó biết đường đến trường đúng không?”
“Tôi nhặt nó từ trường về, đó là nhà của nó, chắc là từng sống ở đó một thời gian rồi. Không phải nó nhớ nhà chứ?”
Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Hành vi của nó có đặc điểm gì không?”
Tô Hồi hồi tưởng lại, nói: “Aristoteles thích những góc nhỏ hẹp, thích hộp, có lẽ nó thấy tôi vứt cái hộp kia, tưởng là vứt đó nó thích nên mới theo ra ngoài.”
Tô Hồi nói tới đây lại thấy lo lắng, “Hay là tối nay chúng ta không đóng cửa xem sao? Nếu không nhỡ nó về nhà lại không vào được.”
Lục Tuấn Trì tiếp tục an ủi anh, “Anh yên tâm, đôi lúc mèo thích ứng giỏi hơn người mà… Có ai muôi mèo mà chưa từng gặp chuyện để lạc đâu? Hầu hết mèo sẽ bình yên về nhà thôi.”
Tô Hồi nghe hắn an ủi, cúi đầu cười khổ, “Anh nói đúng, trước đây lúc nó không có tôi, nó vẫn sống rất tốt. Thay vì nói nó cần tôi, không bằng nói là tôi cần nó…”
Một khoảng thời gian rất dài trong quá khứ, chú mèo này là nơi anh gửi gắm tinh thần, là liên hệ duy nhất của anh với thế giới này.
Vậy nên khi nó đi mất, Tô Hồi vẫn luôn bình tĩnh mới mất kiểm soát như vậy.
Dù Lục Tuấn Trì cũng rất lo lắng nhưng hắn biết mình không thể vội vàng, cũng không thể hoang mang.
An ủi Tô Hồi xong, hắn nhanh nhẹn in một tờ thông báo tìm mèo, trên đó có ảnh chụp chính diện và sau lưng Aristoteles, viết rõ kích cỡ, độ tuổi và đặc điểm lông.
Hắn hâm cho Tô Hồi một cốc sữa bò, sau đó đưa thông báo tìm mèo cho anh xem, “Còn cần thêm gì nữa không?”
Lúc này Tô Hồi thấy mình thôi mất hồn mất vía, anh đọc kỹ thông báo, “Không còn gì nữa, anh viết kỹ lắm rồi.”
Lục Tuấn Trì ngồi xuống đối diện anh, “Chuyện mấy đồ từ nhỏ đến lớn tôi gặp nhiều lắm rồi, không nói con chó nhà tôi cứ đôi ba bữa lại chạy ra ngoài, đến em trai tôi cũng lạc mất hai lần rồi, cuối cùng lần nào cũng an toàn về nhà hết. Là chủ nhân, anh phải vững tin nhất định nó sẽ về. Đây là quá trình hiện thực và hy vọng đấu tranh, chỉ cần anh hy vọng thì sẽ tìm được.”
Tô Hồi uống sữa, anh khẽ “ừm” một tiếng rồi nói: “Cảm ơn anh, tôi hơi hoảng loạn, nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.”
Ánh mắt của anh khiến tim Lục Tuấn Trì mềm nhũn, hắn nói: “Tôi lên mạng tra vài cách tìm mèo rồi. Còn có phương pháp cái kéo[1] nữa, lát nữa tôi sẽ thử.”
[1] Một phương pháp tìm mèo lạc được truyền nhau ở bên Trung, cách làm là đặt một cái kéo lên bát nước rồi kê lên giữa bếp ga, kéo phải chỉnh cho đúng với cửa hoặc cửa sổ, sau đó gọi tên mèo, nếu mèo chưa về thì không được dịch chuyển, nếu không sẽ mất tín hiệu. Có người tin rằng làm vậy mèo sẽ nhận được tín hiệu rồi về nhà.
Là một cảnh sát, hắn vốn không tin những thứ huyền học này nhưng khi chuyện đã xảy ra rồi, hắn phát hiện, người ta làm những chuyện này không phải cho ông trời hay cho con mèo thấy.
Chỉ cần cố gắng đã là sự an ủi rất lớn với chủ nhân rồi.
Lục Tuấn Trì nghiêng đầu, hắn phát hiện mặt Tô Hồi dính chút bụi, có lẽ vừa rồi đi tìm mèo, anh sơ ý quệt vào.
Hắn bất giác đưa tay lên lau giúp anh.
Tô Hồi ngẩng đầu nhìn hắn, ngón tay khẽ cọ qua mặt, anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay Lục Tuấn Trì.
Hơi ấm này xua tan sự lúng túng của anh khi mất mèo.
Lục Tuấn Trì gửi thông báo tìm mèo lên nhóm chung của tòa nhà, sau đó lại lên mạng gọi Lục Hạo Sơ.
“Em từng thấy Aristoteles nhà thầy Tô rồi đúng không?”
Lục Hạo Sơ lập tức trả lời, “Thấy rồi, sao vậy ạ? Nó lại chạy mất à?”
Lục Tuấn Trì gửi thông báo tìm mèo cho cậu, “Gửi cho mọi người giúp anh, tìm được có thưởng.”
Lục Hạo Sơ nói: “Yên tâm, nuôi em ngàn ngày, dùng em một giờ, em sẽ cung cúc tận tụy, không chết không bỏ!”