Sổ Tay Hình Sự

Quyển 3 - Chương 73




Hôm sau là cuối tuần, sau khi về nhà, Tô Hồi ngủ trọn một ngày một đêm, đến khi tỉnh dậy thì Lục Tuấn Trì đã nấu xong cơm.

Bữa tối, trên bàn có một đĩa tôm nhồi tỏi đã được bóc sẵn, Tô Hồi vừa thấy đã bắt đầu thèm ăn, anh cầm đũa gắp một miếng ăn thử, cực kỳ đưa miệng.

Đến lúc này, Lục Tuấn Trì càng lúc càng hiểu rõ tính cách Tô Hồi. Món Tô Hồi thích nhất là tôm, chỉ cần là tôm anh đều thích ăn, tôm phải tươi, dù là tôm nõn xào Long Tỉnh, tôm sú om dầu hay tôm sông, thậm chí là tôm hùm đất anh cũng thích.

Có điều nếu để anh bóc vỏ, anh cùng lắm chỉ bóc ba con, sau đó lười không ăn nữa. Nhưng nếu hắn bóc sẵn cho Tô Hồi, anh có thể ăn hết cả một mâm.

Sau này, Lục Tuấn Trì quả quyết bóc luôn cho anh, đỡ mất công đang ăn còn phải đụng tay vào.

Những món ăn trên bàn còn nóng hôi hổi, tỏa ra mùi thơm tươi ngon của đồ ăn, hoàn toàn khác những món ăn nhanh khác.

Chẳng mấy chốc Tô Hồi đã ăn hết một đĩa tôm lớn, cũng phá lệ ăn hết một bát cơm to, lúc này anh cũng thấy ngại, chủ động nói: “Lát nữa tôi rửa bát giúp anh.”

Lục Tuấn Trì nói: “Không sao, rửa bát cũng nhanh. Anh ăn xong rồi nghỉ đi.”

Hắn nhớ khi mình mới đến đây, Tô Hồi cực kỳ gầy, gầy đến mức xương quai hàm và xương quai xanh đều nhô ra, hai gò má cũng không có thịt, lúc này cuối cùng hai bên mặt Tô Hồi đã phồng lên một chút, dưới ánh đèn, thoạt trông như loại bạch ngọc thượng hạng.

Lục Tuấn Trì vừa rửa bát vừa nghĩ, nếu ngày nào đó hắn nuôi được Tô Hồi béo thêm chút nữa, chắc chắn hắn sẽ thấy rất thành công.

Giống như Aristoteles mới mập thêm một ký, lông cũng bóng mượt hơn hẳn.

Cuối cùng vụ án trước cũng kết thúc, khoảng thời gian này họ nhàn rỗi hiếm có.

Hai người ăn ý không nhắc đến vụ án vừa kết thúc, thậm chí không vội vàng tổng kết lại.

Vết thương cần khép lại, đối mặt với chuyện này, thời gian là phương thuốc tốt nhất.

Ăn tối xong, Lục Tuấn Trì lắp chiếc ghế xoay mới mua trên mạng, đó là một chiếc ghế xoay nhỏ, có thể đặt cạnh bàn ăn.

Việc lắp đặt không có gì khó khăn, có điều mấy cái bánh lăn thật sự phải nhét rất mạnh mới vào được.

Tô Hồi từng tự lắp một chiếc ghế gần giống vậy, sáu chiếc bánh xe hành anh cả buổi tối, cuối cùng vẫn phải chờ đến hôm sau sinh viên qua lắp giúp nhưng lúc này nhìn Lục Tuấn Trì lắp ráp, hắn chỉ khẽ đẩy, rồi vặn một cái là bánh xe đã vào vị trí.

Chẳng lẽ cái này dễ lắp hơn sao?

Tô Hồi rục rịch muốn thử, anh muốn rửa nỗi nhục xưa, bèn mở miệng hỏi: “Tôi thử được không?”

Lục Tuấn Trì đứng sang bên cạnh cho anh thử, Tô Hồi cầm bánh xe nhét vào trong, không hề nhúc nhích…

Dốc sức nhét thêm lần nữa, vẫn không nhúc nhích chút nào…

Thấy anh nhét mãi không vào, Lục Tuần Trì nói: “Để tôi làm cho.” Sau đó hắn nhận bánh xe, nhẹ nhàng đẩy vào.

Tô Hồi từ bỏ, ôm mèo ngồi bên cạnh nhìn hắn làm việc.

Không bao lâu đã lắp xong chiếc ghế, có thêm một chiếc ghế trong phòng, bàn ăn cũng thành một chỗ làm việc khá nghiêm chỉnh.

Tô Hồi về chỗ đọc sách một lát, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Trì ngồi trên ghế xoay, đeo tai nghe lướt điện thoại.

Vị trí của hai người gần giống như ở văn phòng tổ trọng án, có điều trong văn phòng Lục Tuấn Trì ngồi bàn chính, Tô Hồi ngồi bên cạnh. Còn khi ở nhà, Tô Hồi ngồi trước bàn làm việc lớn, Lục Tuấn Trì ngồi tại bàn ăn bên cạnh.

Tô Hồi thấy Lục Tuấn Trì xem rất chăm chú, vẻ mặt cũng không nghiêm túc như mọi khi.

Anh tò mò, vào bếp lấy nước tiện thể hỏi Lục Tuấn Trì: “Anh xem gì thế?”

Lục Tuấn Trì lập tức tháo tai nghe, nói: “Một bộ phim Nhật mới ra gần đây, thời lượng không dài, mỗi tập chỉ hai mươi phút, là phim hài thể loại trinh thám, cũng thú vị lắm.”

Tô Hồi chớp mắt uống nước, “Không ngờ anh lại thích phim kiểu này đó.”

Lục Tuấn Trì nói: “Kiều Trạch đề cử cho tôi, xem cũng giảm stress lắm.” Công việc bận rộn, chỉ lúc rảnh hắn mới có thời gian xem phim, hầu hết là những bộ phim con trai đều thích xem, không phải phim hành động trinh thám cũng là phim chính trị, bộ trinh thám này có thêm yếu tố gây cười, lại đúng sở thích của hắn nên Kiều Trạch mới bảo hắn xem, “Tôi có mấy đoạn phim ngắn, anh xem thử không?”

Tô Hồi bèn đáp: “Được chứ.”

Mắt anh không rõ, đọc sách hoặc xem video quá lâu sẽ rất khó chịu nhưng anh rất tò mò, muốn biết Lục Tuấn Trì thích xem phim thế nào.

Tô Hồi còn tưởng Lục Tuấn Trì sẽ gửi liên kết cho anh, không ngờ hắn lại sáp lại, đưa một bên tai nghe cho Tô Hồi.

Lại còn là bên phải.

Tô Hồi nhận tai nghe rồi đeo lên, anh cúi đầu xem, sau đó anh loang thoáng trông thấy, Lục Tuấn Trì vừa xem phim vừa nhìn anh, biểu cảm như sợ anh không thích.

Xem được nửa phút, Lục Tuấn Trì lại quay sang nhìn anh, dường như phản ứng của anh còn quan trọng hơn nội dung phim.

Tô Hồi xem phim, trước đây anh thích yên tĩnh, luôn ở một mình, dù xem thích cũng thích loại phim nghệ thuật, rất ít khi xem phim thể loại này. Nhân vật trong phim quá phức tạp, lại rất ồn ào, anh nhìn không rõ, chỉ có thể phân biệt dựa trên âm thanh nhưng anh bỗng cảm thấy hình như bộ phim này cũng rất hay.

Đến một vài phân đoạn, anh còn bất giác cười thành tiếng.

Tô Hồi không hay cười nhưng mỗi khi anh cười, đôi mắt cong cong, cảm giác xa cách như giảm bớt vài phần, chỉ cần khẽ cười, anh lại như được hồi sinh, tràn đầy sức sống.

Thấy anh thích, Lục Tuấn Trì thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì, dường như thấy Tô Hồi vui vẻ, hắn cũng sẽ vui vẻ.

Xem hết đoạn phim, Lục Tuấn Trì mới lấy lại tai nghe, “Tôi gửi chỗ xem cho anh, lúc nào rảnh có thể xem.”

Tô Hồi “ừ” một tiếng, anh lại chuyển sang chăm chú nhìn bức tranh ghép, sau một thời gian cố gắng, chỉ còn mấy miếng ghép nữa thôi anh sẽ hoàn thành bức Địa ngục thuần trắng này.

Khi ghép đến miếng cuối cùng, Tô Hồi bỗng phát hiện miếng ghép cuối cùng dính chút máu.

Tô Hồi nhíu mày nhìn ngón tay, anh nhíu mày nhìn hồi lâu mới phát hiện ngón tay mình đã xước từ lúc nào, vậy nên miếng ghép mới dính vết máu.

Lục Tuấn Trì cũng nhận ra Tô Hồi khác thường, hắn nghiêng đầu, nhíu mày hỏi: “Ngón tay anh sao thế?”

Trước đó Tô Hồi không hề thấy đau đớn, anh nhớ lại rồi nói: “Chắc là vừa rồi lúc lắp ghế sơ ý.”

Nói tới đây, anh mím môi, thấy mình đúng là vô dụng, chỉ thử lắp có một chút đã rách ngón tay rồi.

Lục Tuấn Trì lấy cồn I-ốt và bông băng ra sát trùng cho anh, hắn hỏi: “Nhà anh có băng cá nhân không?”

Tô Hồi nói: “Có, chắc là trong thùng đựng đồ cạnh tủ ti vi.”

Trước đây Lục Tuấn Trì đã dọn dẹp lại cả căn nhà một lần, riêng đồ trong thùng đựng này thì chưa sờ vào, bên trong chất đầy những hộp và hộp thiếc, chồng chất lộn xộn lên nhau.

Lục Tuấn Trì tưởng rằng băng cá nhân trong hộp thiếc, bèn mở ra xem nhưng chiếc hộp trống rỗng.

Sau đó hắn mở thêm một hộp khác, chiếc hộp này có đồ, trên cùng là một tấm thẻ cảnh sát và mấy chiếc huy hiệu, bên dưới là vài thứ linh tinh nhưng không có băng cá nhân.

Lục Tuấn Trì đặt lại hộp, lật thêm mấy lần nữa, cuối cùng hắn tìm thấy mấy chiếc băng cá nhân bên dưới chiếc hộp. Hắn sắp xếp lại đồ đạc, đúng lúc này, chiếc hộp thứ hai chưa đóng kín bỗng rơi xuống, đồ đạc bên trong rơi tứ tung, trong đó có cả tấm thẻ cảnh sát kia.

Lục Tuấn Trì cúi xuống nhặt, hắn sơ ý nhìn thoáng qua, bỗng giật mình, người trên tấm thẻ cảnh sát là Tô Hồi vào năm năm trước.

Tô Hồi ngồi phía sau hỏi: “Tìm thấy chưa? Chắc là bị đè xuống dưới rồi…”

Lục Tuấn Trì vội đáp: “Thấy rồi.”

Hắn vừa định đi qua lại phát hiện, còn có một ngôi sao nhỏ rơi ra từ chiếc hộp thiếc kia, ngôi sao đó được gấp thủ công bằng giấy màu vàng nhạt.

Lục Tuấn Trì khựng lại, hắn đặt ngôi sao kia vào lòng bàn tay, sau đó cất hộp đựng lên tủ ti vi.

Hắn cầm băng cá nhân đến cạnh Tô Hồi, bóc một góc rồi dán giúp anh, “Đừng để dính nước, chắc hai ngày là khỏi.”

Tô Hồi ngọ nguậy ngón tay, không để ý lắm, anh “ừ” một tiếng rồi nói: “Tôi muốn đóng khung cho bức tranh ghép này.”

Lần đầu tiên anh ghép một bức tranh khó như vậy, cảm thấy mình có một thành tựu cực kỳ to lớn.

Lục Tuấn Trì gật đầu, “Được, tôi lồng khung giúp anh.”

Chấm máu nho nhỏ kia trông không hề chói mắt, trái lại như tô điểm thêm linh hồn cho địa ngục trắng xóa.

Khi hắn lồng khung xong đã không còn sớm nữa, Tô Hồi ngồi trước bàn làm việc một lát, sau đó về phòng.

Thấy anh đi ngủ, Lục Tuấn Trì cũng về phòng, hắn lấy một chiếc hộp ở đầu giường ra, là một hộp đựng đầy những ngôi sao giống nhau, hắn có tất cả chín mươi chín ngôi sao.

Lục Tuấn Trì đặt ngôi sao mình vừa nhặt được trong hộp của Tô Hồi lên bàn, so sánh với những ngôi sao khác.

Cách gấp sao rất phổ biến, thứ đặc biệt là loại giấy gấp này.

Lục Tuấn Trì tắt đèn, mấy ngôi sao lập tức phát sáng, đây là giấy huỳnh quang, thoạt trông sẽ chỉ thấy là màu vàng bình thường nhưng khi đặt vào chỗ tối chúng sẽ lập tức phát ra sáng dìu dịu.

Hóa ra đã lâu vậy rồi.

Lục Tuấn Trì còn nhớ, ngôi sao đầu tiên hắn nhận được là vào bốn năm trước.

Đó là hơn một năm sau khi Vu Yên chết, còn hắn mới vào tổng cục chưa đến một năm, thời gian thành lập tổ phân tích hành vi và thời gian hắn nhậm chức không khác là bao.

Năm đó hắn hai mươi ba tuổi, vẫn rất ngây ngô, là một cảnh sát trẻ chẳng biết chuyện gì.

Nhờ lập công trong nhiệm vụ bảo vệ, lại thêm từng đi du học, cục trưởng Đàm mới nâng anh lên thành đội phó đội hình sự số bốn. Ban đầu Lục Tuấn Trì cũng rất lúng túng, quy trình xử lý vụ án trong nước và ở nước ngoài khác hẳn nhau, hắn còn trẻ, cũng không trấn áp được những người cảnh sát đã có thâm niên kia.

Cũng may còn có đội trưởng trên hắn, chú La đã ngoài năm mươi, là một cảnh sát già đời có kinh nghiệm, kinh nghiệm của ông phong phú, luôn dẫn dắt Lục Tuấn Trì như con ruột.

Rất nhiều kinh nghiệm trinh sát hình sự của Lục Tuấn Trì là được ông dạy, dần dần hắn cũng quen, mấy cảnh sát già trong đội cũng tôn trọng hắn, chỉ thỉnh thoảng vẫn đùa, gọi hắn là đội phó nhỏ.

Một trong những công việc thường ngày của Lục Tuấn Trì là sắp xếp những vụ án cần phân tích, sau đó nộp lên, đợi hồ sơ phân tích của tổ phân tích hành vi.

Cơ bản mỗi ngày đi làm, Lục Tuấn Trì đều mở hệ thống OA của sở cảnh sát ra. Thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ người kia, công việc cả ngày hôm đó đều tràn trề nhiệt huyết.

Khi đó, Nhà Thơ gần như là thần tượng của tất cả những cô gái trẻ tuổi trong cục, có một nhân vật truyền kỳ như vậy bên cạnh, thu hút hơn xem phim nhiều.

Thậm chí còn có nữ cảnh sát cố ý đến tổng cục Hoa Đô làm việc vì anh.

Người có độ nổi tiếng gần với Nhà Thơ nhất, là Ánh Trăng.

Nhà Tiên Tri và Chim Cổ Đỏ cũng có xuất hiện nhưng tần suất được nhắc tới ít hơn hai người kia nhiều.

Vì chính sách bảo vệ, tất cả mọi người đều không biết danh tính thật sự của các thành viên tổ phân tích hành vi, hơn nữa còn có lời đồn, đến họ cũng không biết thân phận của đối phương.

Lục Tuấn Trì biết, trong hàng nghìn nhân viên tại tổng cục, một khu vực lớn như vậy, Nhà Thơ chỉ là một người trong số đó.

Cảm giác này rất kỳ diệu, rõ ràng người đó ở ngay bên cạnh, rất có thể anh ta từng đi lướt qua bạn, cũng có thể hai người từng ngồi cạnh nhau trong nhà ăn nhưng bạn lại không biết anh ta là ai.

Khi đó, rất nhiều người đoán hẳn Nhà Thơ đã ngoài ba mươi, mấy nữ cảnh sát kia nói chuyện với anh đều gọi “tiền bối”.

Lục Tuấn Trì nghĩ mình là người mới, cũng gọi tiền bối theo họ.

Có lần Nhà Thơ phân tích hành vi rồi khắc họa tội phạm cho họ, cầm bảng phân tích trên tay, các thành viên trong đội chia thành hai phe, một phe nghĩ suy đoán này không đáng tin, bên còn lại cho rằng nên lên kế hoạch theo bản phân tích này.

Lục Tuấn Trì nói: “Bản phân tích khắc họa này là của Nhà Thơ, có phải chúng ta nên hỏi anh ấy trước không?”

“Hỏi Nhà Thơ?”

Mọi người trong đội lắc đầu.

“Đại thần như Nhà Thơ ấy, nhờ làm phân tích đã phiền người ta lắm rồi.”

“Cậu không biết Nhà Thơ bận thế nào đâu.”

“Đúng đấy, tôi nghe nói tổ bên cạnh hỏi anh ta một câu lâu lắm rồi, anh ta cũng không trả lời, chắc là không dễ gần đâu.”

Lục Tuấn Trì không tin, hắn lấy dũng khí gửi lời nhắn qua hệ thống: Tiền bối, tôi hiểu suy đoán của anh rồi nhưng lại không rõ nguyên nhân vì sao. Tiền bối có thể giải thích cho tôi không?

Hắn hỏi rất dè dặt, còn dùng kính ngữ, thậm chí không mong chờ Nhà Thơ sẽ trả lời mình.

Không ngờ đến chiều hắn đã nhận được tin nhắn của Nhà Thơ, cùng với lời giải thích rất chi tiết.

Nhà Thơ hỏi hắn: “Hiểu không?”

Lục Tuấn Trì không nén được kích động, “Tôi hiểu rồi.”

Câu cuối cùng của Nhà Thơ là: “Về chuyện này, chỉ cần làm theo lời tôi là được.”

Lục Tuấn Trì không thấy anh kiêu ngạo, chỉ nghĩ cách giải thích của anh rất thần kỳ.

Hắn lập tức chuyển lời Nhà Thơ cho đội trưởng La, đội trưởng La suy nghĩ một lát, sau đó sửa lại kế hoạch.

Ba ngày sau, họ bắt được hung thủ.

Lục Tuấn Trì vừa hoàn thành nhiệm vụ về, lập tức lên mạng nhắn tin.

Nhà Thơ, phân tích của anh rất chính xác, cảm ơn anh.

Hình như từ lần đó, Lục Tuấn Trì không còn quá dè dặt khi nói chuyện với Nhà Thơ nữa.

Thỉnh thoảng gặp chuyện gì không chắc chắn, hắn cũng hỏi Nhà Thơ, có lần có lẽ Nhà Thơ đang bận, trả lời muộn, sau đó Nhà Thơ nói với hắn: “Chỗ cậu có bộ đàm không?”

Lục Tuấn Trì sửng sốt, lục ngăn bàn lấy bộ đàm ra rồi trả lời: “Có.”

Nhà Thơ nói: “Gõ chữ phiền quá. Tôi cho cậu một kênh đã mã hóa, cậu gọi qua đây, tôi nói chuyện với cậu.”

Lục Tuấn Trì cầm bộ đàm ra hành lang, thấp thỏm gọi qua. Hắn nghe thấy một giọng nói rất êm tai vang lên bên kia, “A lô?”

Lục Tuấn Trì vô cùng căng thẳng, “Chào… chào tiền bối, tôi là Lục Tuấn Trì.”

“Cậu căng thẳng vậy làm gì, tôi có ăn thịt cậu đâu.” Bộ đàm bóp méo giọng của họ, thường còn xen kẽ tiếng dòng điện. Nhưng Lục Tuấn Trì vẫn nhận ra, hình như đối phương không lớn tuổi.

Nhưng hắn gọi tiền bối đã quen, không sửa ngay được.

“Cậu muốn hỏi vụ án đó đúng không…” Nhà Thơ phân tích lại vụ án một lần.

Tư duy của anh rõ ràng rành mạch, hơn nữa còn có vẻ tự tin không cho người khác nghi ngờ, như thể những gì anh nói ra là chính xác, đó là sự thật, là chuyện từng xảy ra.

Lục Tuấn Trì liên tục hưởng ứng, lắng nghe rất nghiêm túc, phục anh sát đất.

Cuối cùng Nhà Thơ nói: “Cậu gọi kênh này là có thể liên lạc với tôi, nhưng cậu phải giữ bí mật giúp tôi, ngoài lãnh đạo và mấy người trong phòng chúng tôi, chỉ có mình cậu biết thôi.”

Lục Tuấn Trì nghe vậy, vô cùng ngạc nhiên.

Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai. Lục Tuấn Trì bắt đầu mong muốn những lúc nói chuyện với Nhà Thơ về vụ án.

Hắn không thể nói rõ mình có cảm giác gì với Nhà Thơ. Khi họ nói chuyện, hắn thường xuyên cảm giác như cậu mình vẫn còn sống, giọng nói này, thái độ thản nhiên và tự tin này, tựa như cậu hắn vượt qua thời không để nói chuyện với hắn.

Có lúc hắn còn thảo luận vụ án với Nhà Thơ, hắn nhớ đó là một vụ phân thây bé trai, họ bắt được hung thủ rất nhanh nhưng Nhà Thơ lại nói, vụ án này vẫn còn đáng ngờ.

“…Từ góc độ tâm lý học tội phạm, người như vậy không thể thực hiện hành động phân thây trong tình huống đó, trừ phi hung thủ là người khác, cách phân thây của người này vô cùng lộn xộn, có thể là gây án dưới sự chi phối của ma túy hoặc cồn… Bao gồm dấu vết, rượu và nước hoa tại hiện trường đều rất đắt tiền, có thể đối phương là người giàu có…”

Nói tới đây, Nhà Thơ bỗng khựng lại, khẽ “ưm” một tiếng rất nhỏ.

Lục Tuấn Trì thót tim, “Tiền bối, anh không khỏe à?”

Một lát sau, đối phương mới nói: “Không sao, hơi đau dạ dày thôi.”

Lục Tuấn Trì nhớ trước đây mình từng chuẩn bị sẵn một ít thuốc thường dùng tại văn phòng, trong đó có thuốc đau dạ dày, hắn vội nói: “Chỗ tôi có thuốc dạ dày, tôi mang sang cho anh nhé?”

Đối phương dừng lại một lát, hổn hển nói: “Thôi, không cần phiền cậu…”

Lúc này Lục Tuấn Trì mới nhớ ra thành viên tổ phân tích hành vi không thể lộ danh tính, bèn sửa lại: “Nếu tôi không tiện qua, vậy tôi đặt thuốc ở chỗ nào đó nhé…” Hắn suy nghĩ một lát, quay sang nhìn máy bán hàng tự động ngoài hành lang, “Có máy bán hàng tự động nào gần chỗ anh không?”

Đối phương do dự một lát, nói: “Cậu biết máy bán hàng tự động tầng một tòa cảnh vụ số ba chứ, cái máy đó hơi khuất, ít người qua lại.”

“Được, tôi để thuốc ở chỗ lấy đồ của máy, anh ra lấy nhé? Khoảng mười phút nữa là tôi để xong rời đi.”

Đối phương nói: “Được.”

Lục Tuấn Trì lập tức chạy về văn phòng, lục tung tủ đồ tìm thuốc dạ dày, sau đó chạy ra ngoài.

Đội trưởng La thấy cậu vội vàng, cười hỏi: “Tìm cho bạn gái à?”

Lục Tuấn Trì sững sờ, “À, không ạ, là bạn thôi.”

“Bạn bè bình thường còn lâu em mới cuống lên thế này.” Đội trưởng La ra vẻ từng trải, kéo ngăn bàn mình ra, “Nào, để thầy dạy em một chiêu.”

Đội trưởng La lấy một viên kẹo chanh trong ngăn kéo, đưa Lục Tuấn Trì, “Muốn theo đuổi con gái phải đầu tư vào, ví dụ như đưa thuốc thì phải kèm kẹo. Đừng để cô ấy nhớ vị đắng của thuốc, phải để người ta nhớ vị ngọt của em chứ.”

Lục Tuấn Trì nhận viên kẹo, cảm ơn ông, mặt hắn nóng lên, hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm trong vụ này.

Đội trưởng La xua tay, “Đi nhanh đi, còn bắt người ta đợi à?”

Lục Tuấn Trì chạy thẳng sang tòa số ba, bên đó không có người, hắn bèn đặt thuốc vào cửa lấy đồ.

Sau đó hắn chạy về, nói với Nhà Thơ, “Tiền bối, tôi đã đặt ở đó rồi.”

Một lát sau, đối phương trả lời: “Tôi lấy rồi, tôi cũng để cho cậu một thứ ở đó.”

Lục Tuấn Trì nhảy nhót tưng bừng, lại chạy thẳng xuống tầng, kẹo và thuốc trong máy bán hàng đều đã biến mất, thay vào đó là một ngôi sao nho nhỏ.

Lục Tuấn Trì cầm ngôi sao về, nhắn lại: “Cảm ơn ngôi sao của tiền bối, anh uống thuốc chưa, đỡ hơn không?”

Nhà Thơ: Cảm ơn, đã uống rồi nhưng viên kẹo đó… chua quá.

Lục Tuấn Trì:…

Từ hôm ấy, máy bán hàng tự động đó đã thành công cụ truyền tin của hai người, cũng là bí mật của riêng hai người.

Lần thứ hai là khi trời mưa, Lục Tuấn Trì đặt một chiếc ô vào chiếc máy đó. Đến hôm sau anh lại trả ô, kèm theo một ngôi sao nhỏ.

Lần thứ ba là anh cần chuyển tài liệu, Nhà Thơ mượn USB của hắn. Vẫn như cũ, khi trả lại, anh lại tặng thêm một ngôi sao.

Ngôi sao đó thành một sự ăn ý, một giao hẹn của họ.

Dần đà, hắn và Nhà Thơ càng lúc càng thân, hắn cũng gom được một hộp nhỏ đựng sao.

Ký ức dừng lại, Lục Tuấn Trì cầm ngôi sao trên bàn lên, hắn vốn nghĩ mình sẽ không đợi được ngôi sao thứ một trăm.

Hắn phỏng đoán, liệu ngôi sao này và những ngôi sao của hắn có cùng một người gấp không.

Những ngôi sao của hắn là Nhà Thơ cho hắn.

Vậy ngôi sao này của Tô Hồi đến từ đâu?