Sổ Tay Hình Sự

Quyển 3 - Chương 70




Buổi chiều, trong tổng cục Hoa Đô, Lục Tuấn Trì ra khỏi phòng thẩm vấn.

Sau một buổi chiều thẩm vấn, cuối cùng Liễu Mộng Oánh cũng chịu nhận tội, lúc này hắn mới như trút được gánh nặng.

Phía bệnh viện gửi tin đến, sau cấp cứu, Tần Chi Hoa đã thoát khỏi nguy hiểm, khôi phục ý thức.

Kiều Trạch đi qua báo cáo tình hình: “Cốc Nhược Nhược đã khai rồi, cô ấy nói đã bắt tay với Tần Chi Hoa hại chết Bàng Thanh Hoa, cũng đã khai chuyện mình giúp An Úc Từ hạ độc giết Trương Phú Dân. Cô ấy nói… mình bị người khác dụ dỗ.”

Bởi vì đột quỵ nên có lẽ sau này Trương Phú Dân sẽ phải đối mặt với khó khăn khi vận động.

Nhắc đến vụ án này, Lục Tuấn Trì cảm thán rất nhiều, hắn quay lại nhìn Liêu Thanh Hà và Phương Giai Duyệt đứng trên hành lang.

Họ cũng vừa được lấy lời khai, Hạ Minh Tích đứng bên cạnh, Tô Hồi thì ngồi xổm xuống an ủi cô gái, viền mắt Phương Giai Duyệt đỏ bừng, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Liêu Thanh Hà nói: “Bác sĩ này đúng là bị thần kinh, sao lại nhúng tay vào chuyện nhà chúng tôi thế? Anh ta nghĩ gì mà lại làm chuyện này vậy, chẳng lẽ muốn con bé ám ảnh cả đời vì suýt giết chết bố dượng sao?”

Phương Giai Duyệt ngẩng đầu, nói: “Mẹ đừng nói bác sĩ An như vậy, dù bác sĩ An đã làm sai, nhưng anh ấy làm vậy chỉ vì giúp con thôi, hôm đó suýt nữa Trương Phú Dân đã…”

Liêu Thanh Hà cúi đầu, nhíu mày nói với Phương Giai Duyệt: “Con đừng không biết tốt, xấu như vậy, anh ta hại bố dượng con vào viện, suýt nữa con cũng vào tù. Lỡ như con nghe lời anh ta giết người thật thì con hỏng cả đời rồi. Con bé này, sao bị người ta bán còn đếm tiền giúp người ta thế?”

Phương Giai Duyệt cúi đầu, lí nhí: “Con gọi nhờ anh ấy giúp mà…”

Liêu Thanh hà nói: “Ô hay, nếu bác sĩ đó là người tốt thì chúng ta qua đây lấy lời khai làm gì, bác sĩ của phòng khám có vấn đề, ít nhiều gì cũng phải bồi thường tổn hại tâm lý chứ. Còn nữa, tôi nghe nói phòng khám đó toàn cảnh sát mấy người đến khám, sao không ra gì hết vậy…”

Thái độ của Liêu Thanh Hà lúc này khác hẳn ngày đến đây tìm con gái.

Bà cũng không nhắc đến chuyện trước đây thấy phòng khám tư vấn miễn phí mới đưa con đến, nghe vẻ bà ta nóng lòng muốn đòi bồi thường, thậm chí những lời này còn có ý trách móc tổng cục.

Bà vừa dứt lời, hành lang bỗng im lặng.

Lục Tuấn Trì vừa định giải thích vài câu, Tô Hồi đã đứng dậy, nói: “Trước khi điều tra ra hung thủ, cảnh sát chúng tôi cũng không biết trước được. Nhưng chị yên tâm, có người vi phạm pháp luật sẽ phải đợi pháp luật phán xử, trả giá tương ứng. Còn vấn đề tâm lý của Phương Giai Duyệt, phòng khám Vũ Tình rất xin lỗi, sẽ đổi bác sĩ khác cho cô bé, điều trị và phục hồi tổn thương tâm lý, cũng sẽ miễn phí tiền thuốc sau này. Nếu chị vẫn thấy xử lý thế này không ổn, có thể trao đổi với họ tiếp, thậm chí kiện phòng khám, yêu cầu bồi thường.”

Nghe vậy, Liêu Thanh Hà bắt đầu rục rịch, bà còn tính nói gì đó nhưng đã bị Tô Hồi ngắt lời, thay đổi cách nói: “Nhưng Trương Phú Dân nhận kết cục hôm nay, không thể bỏ qua nguyên nhân chính ông ta đã sai được. Ông ta phạm tội chưa thành, không có chứng cứ, pháp luật không thể trừng trị ông ta, không có nghĩa là ông ta không sai. Hơn nữa chuyện đến nước này, chị là mẹ, là vợ, chẳng lẽ không thấy áy náy sao?”

Liêu Thanh Hà là kẻ chỉ biết bắt nạt người yếu, nghe anh nói vậy, mặt bà ta tái mét, không nói được gì nữa.

Tô Hồi nói xong, anh lạnh lùng nhìn sang phòng quan sát. Lần đầu tiên Lục Tuấn Trì thấy Tô Hồi bộc lộ cảm xúc như vậy, hắn sờ mũi, nói: “Vừa rồi anh nói đúng lắm.”

Khi Tô Hồi nói những lời đó, hắn bất giác nhớ đến một người…

Tô Hồi ho mấy tiếng, trở lại vẻ hờ hững, “Tôi chỉ không thích bà ấy không biết phải trái như vậy.”

Sau đó anh quay sang hỏi Lục Tuấn Trì: “Liễu Mộng Oánh đã khai chưa?”

Lục Tuấn Trì nói: “Bắt đầu khai rồi, lão Khúc đang lấy cung.”

Lời khai của các nhân chứng dần hoàn thiện, cộng thêm lời khai của Tần Chi Hoa sau khi được cứu, dựa trên những thứ đó cùng vật chứng, hành vi phạm tội của An Úc Từ đã vô cùng xác đáng, có thể ban lệnh truy nã.

“Căn cứ vào điều tra trong thời gian qua của tổ trọng án và lời khai của các nghi phạm liên quan, đã xác định hành vi phạm tội của của kẻ chủ mưu vụ án giết người liên hoàn Người Ngủ Say, An Úc Từ và có bằng chứng xác thực. Hiện, chúng tôi công bố truy nã treo thưởng, tiếp nhận manh mối từ nhân dân.”

“Tổng cục Hoa Đô sẽ thành lập tổ hành động đặc biệt cho vụ án này, tiến hành bắt thủ phạm. Tổ hành động đặc biệt tạm thời sẽ bao gồm đội hình sự số ba và tổ trọng án. Tổ trưởng tổ trọng án Lục Tuấn Trì và đội trưởng đội ba Khâu Diệp Lâm phụ trách hành động cụ thể.”

“Hiện giờ, kẻ chủ mưu An Úc Từ vẫn đang lẩn trốn, dựa trên những thông tin hiện có, có thể sẽ có một vài nghi phạm đi theo anh ta, các đồng chí cảnh sát nhất định phải chú ý an toàn khi tham gia truy bắt.”

Thông báo nội bộ tổng cục được gửi đi liên tục, các thành viên tổ trọng án đều rất căng thẳng.

Đến nước này, vụ án đã kéo dài gần một năm rưỡi, cảnh sát đã tìm ra toàn bộ mười vụ án liên quan, chân tướng sự thật cũng càng thêm rõ ràng.

An Úc Từ giết chết Trang Tuyết Y, đồng thời dụ dỗ Liễu Mộng Oánh cùng điều hành diễn đàn Người Ngủ Say.

Thông qua diễn đàn Người Ngủ Say, họ liên lạc với những bệnh nhân trầm cảm phù hợp yêu cầu của mình, đội lốt cứu giúp thu hút thêm đồng lõa, giết người liên tục.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của tổ trọng án, khi sợi dây này móc nối đến Phương Giai Duyệt đã bị cảnh sát cắt đứt.

Khi những lời nói dối được thêu dệt từng lớp kia bị chọc thủng, người được cứu rỗi sẽ phát hiện mình chỉ là quân cờ nằm trong tay người khác, có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Tô Hồi im lặng nằm trên sô pha trong tổ trọng án, chăm chú đọc hồ sơ về An Úc Từ.

Đám đông qua lại xung quanh như không tồn tại, cả thế giới yên tĩnh, chỉ còn mấy tờ giấy trước mặt anh. Tô Hồi cố gắng muốn nhìn xuyên qua những tờ giấy kia, nhìn rõ cuộc đời An Úc Từ.

Bố mẹ An Úc Từ mất sớm, anh ta và chị gái sống nhờ nhà người khác, từng tá túc trong nhà rất nhiều người. Chị gái nuôi nấng anh ta, vừa đi làm vừa phải cho anh ta đi học. Nhưng sau này, chị gái anh ta bệnh nặng vì vấn đề tâm lý, cô đắm chìm trong nỗi buồn đến khi qua đời.

Sau đó, An Úc Từ đã quyết tâm trở thành một bác sĩ tâm lý…

Tô Hồi thử tìm hiểu tâm lý anh ta, tâm lý người này rất mâu thuẫn.

Anh ta khác những sát thủ liên hoàn anh từng tiếp xúc trong quá khứ, ngay từ đầu những kẻ thủ ác kia đều có mục đích phạm tội nhưng An Úc Từ làm việc ác vì thiện niệm trong lòng anh ta.

Hầu hết sát nhân liên hoàn có sự thấu cảm rất thấp, thậm chí là bằng không nhưng An Úc Từ lại là một người có khả năng thấu cảm cực cao. Sự thấu cảm của anh ta cao hơn người bình thường rất nhiều.

Anh nhớ lại hai lần An Úc Từ thảo luận với anh, anh ta muốn giúp đỡ những bệnh nhân kia.

Cứu rỗi và giết chóc vốn là hai tâm lý mâu thuẫn nhưng hai tâm lý này lại méo mó kết hợp cùng nhau trong tâm lý An Úc Từ.

Trong tâm lý học, một phần trạng thái tâm lý của anh ta được gọi là “Hội chứng người cứu rỗi”, anh ta muốn giúp những người hãm sâu trong vũng bùn và cảm nhận sự thỏa mãn từ đó.

Ban đầu, An Úc Từ chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường nhưng hơn một năm trở lại đây, hành vi của anh ta bắt đầu đi ngược lại ý tốt của mình.

Điều gì đã thôi thúc sự thay đổi này?

Có lẽ là cái chết của cô gái tên Dư Điềm này, quá khứ của cô gần giống những gì chị gái An Úc Từ đã trải qua năm đó… Điều trị tâm lý cũng không thể cứu vãn sinh mệnh của cô, lúc này An Úc Từ nhận ra chỉ tư vấn tâm lý thôi thì chưa đủ để cứu giúp người bệnh, bệnh nhân không thể tự khỏi được, anh ta cần thay đổi cuộc sống của họ.

Tô Hồi đặt mấy tờ giấy xuống, ngẩn người.

Văn phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài anh ra, chỉ có Kiều Trạch ở lại tăng ca và Lục Tuấn Trì vừa báo cáo với lãnh đạo về.

“Tổ trưởng, em mới nhận được manh mối từ một chi cục.” Kiều Trạch nói: “Họ tìm thấy một người nghi là An Úc Từ trong camera bên ngoài một ga tàu Hoa Đô.”

Lục Tuấn Trì cúi người nhìn, hắn nhìn thấy một người đeo kính râm trong màn hình, rất giống An Úc Từ.

Họ đã gửi lệnh truy nã khắp nội bộ cục cảnh sát, các ga tàu, sân bay lớn tại Hoa Đô đều tăng cường bảo an. Trước khi qua cửa kiểm tra, An Úc Từ nhìn cảnh sát tuần tra khắp xung quanh, vội vàng quay đầu rời đi.

Hành động của anh ta rất nhanh, cảnh sát tại đó không kịp ngăn cản để khám người nhưng hành động này của anh ta lại được camera ghi lại.

Lục Tuấn Trì nói: “An Úc Từ rất cảnh giác, hẳn anh ta vẫn chưa thể rời khỏi đây. Bảo đội trưởng Khâu và lão Khúc chú ý, tăng cường lục soát trong thành phố.”

An Úc Từ có thể đi đâu đây? Nhà anh ta đã bị cảnh sát theo dõi, cũng không thể ở lại các khách sạn, chẳng lẽ anh ta trốn trong nhà bạn bè hoặc bệnh nhân? Còn nơi nào họ chưa điều tra nữa?”

Từng giây từng phút trôi qua, đến mười giờ tối.

Kiều Trạch nói: “Tổ trưởng, chúng ta mới nhận được báo cáo, có người phát hiện An Úc Từ gần một phòng khám tâm lý đã đóng cửa ở ngoại ô Hoa Đô. Đội lão Khúc đã qua đó trước rồi, hiện giờ vẫn chưa biết có bao nhiêu người đang ở cùng An Úc Từ, có con tin hay không.”

Lục Tuấn Trì vội nói: “Kiều Trạch, em qua đó với anh. Tô Hồi, tôi tìm người đưa anh về…”

“Đợi đã…” Tô Hồi ngồi dậy, nói: “Tôi đi cùng các anh.” Anh vịn ba-toong, bước nhanh về phía Lục Tuấn Trì.

“Có thể nơi đó rất nguy hiểm. Tô Hồi, anh đừng qua thì hơn.”  Lục Tuấn Trì kiên quyết nói.

“An Úc Từ hiểu biết tâm lý học, biết thôi miên, bên cạnh anh ta còn có người đi theo, nếu có nguy hiểm, có tôi ở đó, các anh có thể hóa giải những nguy hiểm đó dễ dàng hơn.” Tô Hồi nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Trì, “Hơn nữa… Không phải tôi không đến đó thì nguy hiểm sẽ không tồn tại, tôi không muốn mình đứng ngoài nhìn các anh đối mặt với nguy hiểm.”

Sau một thời gian ở chung, anh rất khó hình dung cảm giác mình dành cho Lục Tuấn Trì, nó tựa như bạn bè nhưng lại thân mật, tin tưởng hơn bạn bè. Hắn như một chiến hữu anh có thể kề vai chiến đấu, yên tâm đưa lưng về phía hắn.

Lục Tuấn Trì dừng một lát, nói: “Đối phương chỉ là một bác sĩ và vài người bệnh thôi, hẳn không có vấn đề gì lớn đâu…”

Tô Hồi nói: “Nếu vậy, anh càng không nên đẩy tôi ra khỏi lần hành động này rồi, với tôi mà nói, nơi không có anh mới càng nguy hiểm.”

Lục Tuấn Trì bỗng cảm nhận được chút ý tứ khác biệt trong câu nói này, hắn nhấm nháp nó, rồi bỗng ma xui quỷ khiến, hắn gật đầu.

Tô Hồi thấy vậy, lập tức nhanh nhẹn xuống tầng cùng họ, chủ động lên xe cài dây an toàn.