Sổ Tay Hình Sự

Quyển 3 - Chương 54




Đến khi Lục Tuấn Trì xuống tới nơi, Tô Hồi đã đang ngồi ngẩn người bên bồn hoa dưới sân.

Cần cổ thon dài, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn tú vẫn không có biểu cảm như thường ngày, anh tựa như mỹ nhân được tạo nên từ băng tuyết, đứng cách mấy mét vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người anh.

Thấy Lục Tuấn Trì đi tới, Tô Hồi mới như được hồi sinh, anh ngước mắt nhìn, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lục Tuấn Trì nhìn Tô Hồi, thấy mặt anh hơi xanh xao, có vẻ mệt mỏi, bèn hỏi anh: “Anh vẫn ổn chứ?”

Tô Hồi “ừ” một tiếng rồi đứng dậy. Trước đây anh phải mất một khoảng thời gian mới có thể thoát khỏi trạng thái khiến người ta nghẹt thở này, giờ đây anh đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.

Lục Tuấn Trì đoán rằng, có thể trạng thái của Tô Hồi lúc này là do điều trị tâm lý. Mổ xẻ bản thân với người khác suốt một tiếng, dù hắn chưa từng điều trị tâm lý nhưng có thể tưởng tượng đây hẳn là một quá trình rất vất vả.

Sau khi lên xe, Lục Tuấn Trì lấy một viên kẹo ra, hỏi Tô Hồi: “Ăn không?”

Tô Hồi nhận viên kẹo, cúi đầu đáp: “Cảm ơn.”

Anh ăn kẹo, dần dần thả lỏng suy nghĩ của mình, cuối cùng cảm giác này cũng qua đi, anh từ từ trở lại trạng thái bình thường.

Ra khỏi bệnh viện, hai người đến thẳng tổ trọng án.

Vừa vào tới nơi, họ đã nhận được tin dữ.

Tên họa sĩ biến thái Phó Vân Sơ trong vụ án trước đó vẫn luôn điều trị tại An Thành vì bị thương, tối hôm qua, người này bỗng dưng mất tích khỏi bệnh viện một cách bí ẩn.

Lục Tuấn Trì nhíu mày hỏi Khúc Minh: “Thời gian mất tích cụ thể của Phó Vân Sơ là lúc nào?”

Khúc Minh đáp: “Nghe nói là hơn mười giờ tối qua, khi đó cảnh sát canh phòng đổi ca, Phó Vân Sơ bỗng nhiên mất tích. Sau đó họ đã trích xuất camera an ninh, có lẽ do góc chết của camera nên không quay được hắn ta. Cảnh sát An Thành tự biết họ đuối lý nên mất bò mới lo làm chuồng, không báo cho chúng ta ngay mà tự tìm kiếm trước nhưng tìm cả đêm vẫn không thấy đâu.”

Lục Tuấn Trì cũng không nghĩ rằng cảnh sát An Thành không canh giữ tử tế. Theo hắn biết, nơi Phó Vân Sơ điều trị là bệnh viện giam giữ đặc biệt, từ đầu đến cuốn luôn có nhân viên các phòng ban giám sát. Vết thương của Phó Vân Sơ đã gần khỏi hẳn, vốn dĩ họ định sẽ chuyển hắn ta đến Hoa Đô vào ba ngày sau, không ngờ lại xảy ra chuyện vào khoảng thời gian cuối cùng này.

Thoạt nghe chuyện này không hề đơn giản, chắc chắn còn điều gì đó ẩn sâu bên trong.

Nghi phạm quan trọng chạy trốn trong quá trình điều trị, dù thế nào đây cũng là sai sót nghiêm trọng của cảnh sát An Thành. Là người chịu trách nhiệm, e là ben An Thành còn đang căng thẳng hơn bọn họ, chắc chắn họ cũng đang dốc hết sức tìm kiếm.

Khúc Minh nói: “Sáng nay đội trưởng phụ trách ở bên kia gọi tới, họ nói muốn chúng ta nới cho họ chút thời gian, chắc chắn họ sẽ cho chúng ta một câu trả lời.”

Lục Tuấn Trì khoanh tay, “Mong rằng họ có thể nhanh chóng bắt người lại, đừng để người bị hại mới xuất hiện.”

Hạ Minh Tích oán trách: “Bên An Thanh làm sao thế? Đúng là không phải tội phạm của mình thì không thèm để ý.”

Kiều Trạch nhíu mày lẩm bẩm: “Muốn trốn thoát khỏi bệnh viện kia cũng không phải chuyện dễ dàng gì, sao hắn ta lại trốn được?”

Một tên tội phạm mang trên mình trọng án thoát khỏi sự khống chế của cảnh sát, chẳng khác nào thả một con hổ hung hãn vào thành phố, mọi người đều thấy lo lắng.

Tô Hồi ngồi trên sô pha, nghe tới đây, anh bỗng lên tiếng: “Tôi… có một cảm giác rất lạ.”

Nghe anh nói vậy, mọi người đồng loạt quay sang nhìn anh.

Tô Hồi nghiêng đầu, nhớ lại những gì trước đây Đàm Vĩnh Thần từng nói với mình, anh khẽ ho vài tiếng rồi nói: “Tôi nghĩ nếu chỉ có một mình, Phó Vân Sơ không thể thoát được, dường như có người đang âm thầm giúp đỡ những kẻ giết người liên hoàn này.”

Các thành viên tổ trọng án lập tức im phăng phắc.

Tô Hồi nghĩ lại, anh bỗng thấy cách nói của mình quá dựa vào trực giác.

Anh vẫn luôn hy vọng mình không hướng về những thứ không thực, cố gắng để mình trở thành một người thuộc phái thực chứng tội phạm học, “Khi tôi nghe thấy mọi người nói Phó Vân Sơ đột nhiên mất tích mới nghĩ đến chuyện này, rất có thể suy nghĩ này không chính xác…”

Lục Tuấn Trì híp mắt nhìn Tô Hồi, có Tô Hồi nhắc nhở, hắn bỗng nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói: “Tôi vẫn nhớ trong vụ án lần trước, có một chỗ rất lạ.”

Lục Tuấn Trì vừa nói, vừa tìm lại hồ sơ vụ án trước đó. Theo yêu cầu, cuối cùng khi cảnh sát sắp xếp lại hồ sơ vụ án để đóng thành hồ sơ riêng, thông tin họ có được vô cùng toàn diện, trong đó có cả tình hình tài chính của nghi phạm trong vài năm gần đây.

Hắn lật vài trang, tìm thấy lịch sử thu chi tài khoản ngân hàng của Đàm Vĩnh Thần.

Chẳng mấy chốc Lục Tuấn Trì đã tìm thấy điểm đáng ngờ trong đó, “Năm đó khi Đàm Vĩnh Thần nằm viện, tính cả khoảng thời gian sau khi hắn ta xuất hiện, có người vẫn luôn chuyển tiền cho hắn ta. Ban đầu tôi còn nghĩ là tài khoản của một vài người hoặc tiền quyên góp từ cộng đồng nhưng sau đó tôi lại phát hiện là không phải. Nguồn tiền của những khoản tiền đó không rõ ràng, thậm chí có những khoản được gửi từ tài khoản nước ngoài.”

Trước đây khi đọc những tài liệu này, Lục Tuấn Trì chỉ thấy hơi hơi kỳ lạ. Lúc này Tô Hồi nói vậy, hắn bỗng cảm thấy có lẽ có những manh mối mà họ vẫn chưa nắm được.

Ban đầu khi họ điều tra, Đàm Vĩnh Thần sa sút tinh thần, bị mọi người xa lánh nhưng tình hình tài chính thế này rõ ràng không tương xứng với hắn ta.

“Hơn nữa khi hắn ta quyết định ngừng điều trị để xuất hiện, trong thẻ hắn ta vẫn còn khoản tiền hơn năm mươi nghìn.” Lục Tuấn Trì đưa ra một giả thiết: “Có thể Đàm Vĩnh Thần từ bỏ điều trị không phải vì không có tiền, mà là hắn ta chủ động dừng việc điều trị để đi tìm bạn gái.”

Sau đó họ giết người, cướp của, cũng không hoàn toàn là vì tiền.

Nghe hắn nói vậy, Kiều Trạch cũng nhớ ra một chuyện, “Em còn nhớ trong lời khai của Mễ Thư, cô ấy nói bọn họ cùng nhau lựa chọn gia đình bị hại, những thành phố nơi họ đến lại do Đàm Vĩnh Thần chọn. Toàn bộ số tiền họ đều rút ra chuyển thành tiền mặt nhưng lần cuối cùng, không biết Đàm Vĩnh Thần mang phần lớn số tiền đấy đi đâu để lấy quả HG85 kia về. Trước khi đến Hoa Đô, họ đã xác định đây là trạm dừng cuối cùng. Hắn ta không tiết lộ kế hoạch sau Hoa Đô.”

Tại sao Đàm Vĩnh Thần lại chọn trạm dừng cuối cùng là Hoa Đô?

Ai là người cho hắn ta vũ khí?

Những lời họ nói ra như càng thêm chứng thực cho suy luận của Tô Hồi.

Sự thật này khiến các thành viên của tổ trọng án đều không biết nói gì. Lúc này nghĩ lại, có thể Đàm Vĩnh Thần hoàn toàn không chỉ có một mình, hắn ta và Mễ Thư, cả Trương Tiểu Tài đều là diễn viên trên sân khấu, mà rất có thể vẫn còn một người đứng sau lưng họ.

Vậy thì người hoặc đám người đó cũng là kẻ đã cứu Phó Vân Sơ sao?

Tô Hồi nằm ngửa trên sô pha tập trung suy nghĩ, lông mi anh khẽ chớp, khi ánh nhắm mắt, trước mắt anh là bóng tối trải dài, khi anh mở mắt, ánh sáng rọi vào trong mắt, thế giới tựa như đang thay đổi giữa trắng và đen.

Những con số, lý luận, suy đoán, quan niệm đó đang lần lượt lướt qua trong đầu anh.

Sau đó, anh nhớ lại câu nói cuối cùng Đàm Vĩnh Thần nói với anh, bạn cũ của anh là ai đây?

Tô Hồi bỗng nhỏ giọng nói: “Tôi bỗng nhớ đến một luận về vĩnh cửu. Giết người liên hoàn là bẩm sinh, hay dần dần hình thành….”

Lục Tuấn Trì hỏi: “Vậy quan điểm của anh thế nào?”

Tô Hồi nhìn hắn, trả lời: “Tôi cho rằng không thể tạo ra kẻ giết người liên hoàn nhưng có thể dẫn lối.”

Hầu hết lý luận và nghiên cứu hiện giờ đều cho rằng không thể tạo ra một kẻ sát nhân liên hoàn. Khi một người bị chèn ép, có thể người đó sẽ tấn công người khác, có thể sẽ gây ra hành vi phạm tội nhưng tội phạm bình thường và tội phạm giết người liên hoàn cách nhau một ranh giới không thể vượt qua.

Dù những người bình thường kia có giết hại bao nhiêu người, chắc chắn họ cũng không thể cảm nhận được sự thích thú từ đó, trở thành một sát nhân liên hoàn.

Chỉ có những kẻ có khiếm khuyết bẩm sinh, từng bị tổn thương thời thơ ấu, có thiên tính giết chóc mới có thể dần dần lún sâu.

Nhưng phải làm thế nào thì một người bình thường mới có thể trở thành tội phạm giết người hàng loạt?

Không ai có thể đưa ra đáp án tiêu chuẩn cho câu hỏi này.

Tâm lý học là một môn ngành đặc biệt, cũng là một môn ngành vô cùng quan trọng, nó có quan hệ chặt chẽ với cuộc sống của mỗi người chúng ta. Đối tượng nghiên cứu của tâm lý học là mỗi người sống trên đời. Trực giác, nhận thức, hành vi, suy nghĩ, cảm xúc, tính cách của con người, quan hệ xã hội, quan hệ giữa người với người…. rất nhiều vấn đề và nguyên nhân cần được suy xét và nghiên cứu sâu hơn.

Nhưng tâm lý học khác hẳn với rất nhiều ngành học tự nhiên khác.

Mặc dù tâm lý học bao gồm cả tính lý luận và ứng dụng, lại không thể kết luận trên thí nghiệm và suy luận.

Để thăm dò bí ẩn trong tâm lý con người, mở ra cánh cửa chưa ai biết đến, các nhà tâm lý học từng thử rất nhiều biện pháp, cũng từng làm rất nhiều thí nghiệm.

Nhất là trong quá khứ, khi pháp luật và tư tưởng đạo đức vẫn chưa hoàn chỉnh như bây giờ, có rất nhiều thí nghiệm tâm lý học cực kỳ tàn nhẫn, dấy lên nhiều tranh luận.

Với những thí nghiệm khá nổi tiếng như thí nghiệm về sự phục tùng của Milgram[1], thí nghiệm song sinh của Gesell[2], cùng với thí nghiệm nhà tù Stanford[3] chịu nhiều tranh luận và chất vấn, còn có cả thí nghiệm về nhận thức giới tính của John Money[4].

[1] Thí nghiệm về sự phục tùng của Milgram.

[2] Thí nghiệm song sinh của Gesell.

[3] Thí nghiệm nhà tù Stanford.

[4] Thí nghiệm về nhận thức giới tính của John Money.

Từ ảnh hưởng cực đoan mà những thí nghiệm đó gây ra, rất nhiều người tham gia thí nghiệm phải chịu ảnh hưởng cả cuộc đời, thậm chí có nhiều thí nghiệm kết thúc trong bi kịch. Vậy nên, dần dần mọi người đã hô hào dừng việc thí nghiệm tâm lý con người.

Với phương hướng tâm lý tội phạm, những người nghiên cứu lại càng không thể thí nghiệm, chỉ có thể nghiên cứu, thảo luận và tổng kết từ những vụ án đã xảy ra.

Nhiều năm trước, Tô Hồi từng đăng tải một bài luận văn phân tích nguyên nhân hình thành tội phạm giết người liên hoàn hiện đại. Anh cho rằng sự xuất hiện của một sát thủ liên hoàn có quan hệ chặt chẽ với hoàn cảnh xung quanh.

Trong bài luận văn, Tô Hồi trình bày và phân tích tỷ lệ hung thủ giết người liên hoàn trong tổng số vụ án mạng, trích dẫn vụ án từ các nước, giải thích về sự dẫn dắt của một vài nhân vật quan trọng sẽ gây ra ảnh hưởng với tội phạm giết người liên hoàn.

Trong những nhân vật quan trọng đó, có nhiều trường hợp là thầy cô, nhiều khi là cha mẹ, cũng có thể là bạn bè, bạn đời của những kẻ giết người liên hoàn đó. Những người có quan hệ gần gũi này không chỉ không ngăn cản sự “trưởng thành” của kẻ giết người hàng loạt, ngược lại còn dung túng, cổ vũ, làm gương, dẫn dắt, chửi rủa, thúc đẩy sự phát triển của sát thủ liên hoàn.

Ví dụ như anh trai của kẻ sát nhân tôn thờ quỷ dữ Richard[5], anh ta thường xuyên cho Richard xem hình ảnh trên chiến trường, thậm chí còn giết chết người vợ mới cưới của mình ngay trước mặt Richard; mẹ của kẻ giết người số một Lucas[6] quan hệ với khách làng chơi ngay trước mặt con trai, còn có lần nổ súng bắn trúng đối phương; mẹ của Edmund[7] với những tràng chửi rùa không ngừng, còn nhốt Edmund dưới tầng hầm…

[5] “Kẻ săn đêm” Richard Ramirez.

[6] “Gã đao phủ” Henry Lee Lucas.

[7] Kẻ sát nhân hàng loạt Edmund Kemper.

Cuối bài luận văn, anh đã chỉ ra trong xã hội hiện đại thiếu ổn định, áp lực sinh hoạt khổng lồ và mạng internet liên thông đã biến mọi người thành một tấm lưới.

Trước đây, những kẻ sát nhân liên hoàn đó chỉ là những cá thể riêng biệt.

Nhưng hiện tại, những người có khiếm khuyết tâm lý, những kẻ nguy hiểm bẩm sinh, đám người ngược đãi động vật liên tục xuất hiện, những kẻ điên không hề sợ sát nhân liên hoàn, còn cảm thấy tôn sùng, hâm mộ họ…

Mạng internet cung cấp môi trường phù hợp cho đám sát thủ liên hoàn tiềm năng này, thậm chí còn kết nối những quái vật đó qua mạng.

Trong bài luận văn, Tô Hồi đã hô hào mọi người phải theo dõi, truy vết, thậm chí dẫn dắt những tội phạm tiềm ẩn trên mạng theo hướng tích cực, đề phòng có người lợi dụng điều này.

Lúc này, anh bỗng nhớ lại bài luận văn kia.

Có khi nào có một người đang chú ý, tìm kiếm những tội phạm, những kẻ có thiên tính bạo lực qua internet và các kênh mạng khác?

Hắn ta chọn lọc trong số tội phạm tiềm năng đó, xây dựng quan hệ, sau đó âm thầm liên lạc với những kẻ giết người đó, hay thậm chí là thao túng họ.

Nếu như chọn một kẻ có khả năng phát triển thành tội phạm giết người liên hoàn làm mục tiêu, hỗ trợ kinh tế cho người đó, dẫn dắt, cổ vũ hành vi của hắn ta, đẩy nhanh quá trình phát triển, tăng tốc tiến trình trở thành tội phạm giết người hàng loạt của hắn ta, liệu có thể làm vậy không?…

Ví dụ như Đàm Vĩnh Thần, hiện tượng rối loạn nhân cách chống đối xã hội đã xuất hiện trong hành vi và lời nói của hắn ta từ trước. Liệu có thể nhúng tay vào dẫn dắt, thúc đẩy sự phát triển của hắn ta không?

Nếu trường hợp này thật sự tồn tại, vậy thì người kia tham gia vào chuyện này từ lúc nào?

Trước khi khuynh hướng phản xã hội của hắn ta xuất hiện?

Hay những cảm xúc này đều là kết quả xuất hiện sau khi bị dẫn dắt?

Tô Hồi suy nghĩ sâu hơn, anh cảm giác như suy nghĩ của mình bị bụi gai cản lối, đầu anh bỗng cảm thấy đau nhức, cơn đau xuất phát từ trung tâm não bộ. Tô Hồi không dám suy nghĩ những vấn đề đó nữa, anh cố gắng kìm lại, kéo mình ra khỏi đó, “Có lẽ tôi nghĩ nhiều quá rồi.”

Có thể phương hướng điều tra này hoàn toàn sai lầm.

Lúc này họ không có đủ chứng cứ để chứng thực giả thiết của anh nhưng cũng không đủ chứng cứ để bác bỏ kết luận này.

Thật sự là do anh nghĩ nhiều sao? Lục Tuấn Trì nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Hồi, hắn lần nữa kìm nén lại bản năng của mình.

Lục Tuấn Trì nhìn sang Tô Hồi, sau đó quay lại tổng kết: “Về phía nhân chứng, Mễ Thư và Trương Tiểu Tài đều nói không biết gì về người giật dây họ, hiện giờ những chứng cứ chúng ta có vẫn chưa đủ để chứng minh một người như vậy có thật sự tồn tại không. Sau này khi điều tra mọi người phải chú ý nhiều hơn.”

Vụ án này coi như đã kết thúc, chẳng mấy chốc họ sẽ nhận được vụ án mới.

Họ chỉ có thể đặt những vấn đề này thành điểm khả nghi, đánh dấu lại rồi nhập vào hồ sơ vụ án. Đến khi có thêm nhiều manh mối xuất hiện mới tiếp tục điều tra và xử lý.

Mọi người trao đổi tới đây, Kiều Trạch mới nhìn xuống máy tính của mình, “Tổ trưởng, bên tổ kiểm duyệt bảo chúng ta qua đó lấy hồ sơ vụ án mới…”

Vừa rồi Lục Tuấn Trì còn nghĩ không biết khi nào họ sẽ nhận được vụ án mới, vậy mà giờ đã có thông tin. Tổ kiểm duyệt ở ngay tòa bên cạnh, hắn bèn bảo Kiều Trạch: “Vậy em qua đó lấy đi.”

Kiều Trạch lại khó xử ngoảnh lại: “Chị Đào nói gọi thêm người tới…”

Gọi thêm vài người tới? Dù có là vụ án quan trọng cũng chỉ cần một thùng hồ sơ là đủ chứa rồi, cậu vừa nói vậy, mấy thành viên trong tổ trọng án đều ngây người.

Chẳng lẽ đây là một vụ án lớn động trời sao?

Lục Tuấn Trì đành phải gọi thêm hai cấp dưới đi, “Trịnh Bách cao to, với Khúc Minh, hai người cùng đi đi.”

Kiều Trạch với hai đồng nghiệp cùng chạy xuống, vừa đến tổ kiểm duyệt bên cạnh họ đã cảm thấy bầu không khí khác thường. Mọi người trong phòng đều đang bận rộn, hồ sơ dày cộp đặt trên bàn.

Kiều Trạch cười toe tới trước bàn làm việc của Đào Lý Chi: “Chị Đào, bọn em đến lấy hồ sơ.”

Đào Lý Chi dừng bút, chỉ sang bên nói: “Ba cái thùng dưới đất đó, các cậu mang đi đi.”

Ba người nhìn thấy ba thùng hồ sơ này đều ngẩn ngơ. Hàng chồng hồ sơ chất đống trong đó.

Khúc Minh ngồi xổm xuống, “Tổ trưởng Đào, vụ án gì thế? Tổng cục muốn tổ trọng án chúng tôi điều tra hết các án ở các chi cục gần đây à?”

“Không phải.” Lúc này Đào Lý Chi mới ngẩng đầu lên khỏi đống hồ sơ. Cô làm việc văn phòng, không cần ra ngoài làm việc, là một trong ít cô gái để tóc dài trong cục thành phố nhưng mái tóc dài cũng không thể che khuất khí chất tháo vát của cô.

Đào Lý Chi giải thích với họ: “Đây là toàn bộ các vụ án tử vong ngoài ý muốn và tử vong do tự sát tại Hoa Đô từ tháng sáu năm ngoái đến tháng sáu năm nay mà chúng tôi mới kiểm kê. Trong một năm này, tỷ lệ tử vong của các vụ như trên tăng lên 1%, nhiều hơn năm kia 157 người.”

Đào Lý Chi vốn là người nói năng lý trí và cẩn trọng, cô là kiểu người đã nhìn là nhớ, mở miệng là có thể nói nhanh những con số đó.

Khuôn mặt nhỏ của Kiều Trạch nhăn tít lại, “Ôi, cái thời đại không yên bình này, tỷ lệ tử vong năm nào cũng tăng hết…”

Đào Lý Chi gật đầu, “Cục trưởng Đàm đã mở họp và nghiên cứu với các chuyên gia trong ngành, còn đối chiếu với dữ liệu của các thành phố khác, loại trừ các nhân tố kinh tế, nhân tố xã hội, tỷ lệ tăng bất thường có lẽ vào khoảng 0,1%. Ước chừng từ xác suất đó, hẳn là trong này còn lẫn cả một vài vụ án còn tồn đọng nhiều nghi vấn. Vậy nên cục trưởng Đàm mới bảo bọn chị lấy hết hồ sơ vụ án ở Hoa Đô một năm qua ra kiểm tra lại một lượt.”

Mà với hung thủ, ngụy trang thành chết ngoài ý muốn hoặc tự tử là phương phức trực tiếp nhất để thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật.

Nghe tới đây, mọi người mới hiểu. Đào Lý Chi chỉ vào đống hồ sơ chồng chất như núi phía cuối văn phòng, nói: “Bọn chị đã lọc một lần, loạt hết những vụ án hoàn toàn không có gì đáng ngờ rồi, còn lại 41 vụ án có điểm nghi vấn, tốt nhất là tổ trọng án mấy cậu lọc lại lần nữa. Có điều chị cũng không dám bảo đảm chắc chắn những vụ án này đều có vấn đề đâu.”

“Phải rồi.” Nói tới đây, Đào Lý Chi xoay ghế, đối mặt với bọn họ, “Nghe nói tổ trọng án mấy cậu có cố vấn mới tới.”

Kiều Trạch đáp: “Vâng ạ, là cố vấn Tô. Anh ấy là giáo sư tội phạm học ở đại học Cảnh sát Hoa Đô.”

“Chúc mừng tổ trưởng Lục các cậu, cuối cùng cũng tìm được cố vấn vừa ý rồi.” Nói xong, Đào Lý Chi tiếp tục cúi đầu đọc hồ sơ trong tay.