”Cô phải nói ngay là cô đang mô phỏng lại hiện trường vụ án chứ...” Hạ Đồ
thở dốc, ngồi phịch xuống mép giường. Cô ấy đang chéo hai tay vào nhau,
lắc lắc cổ tay, “Thật sự nhìn không ra, gầy gò thế kia mà khỏe quá
thể!“.
Diệp Nam Sênh cũng đang thở hồng hộc. Cô ngồi bệt dưới nền nhà, dựa lưng vào tường, sắc mặt trắng nhợt tạo cảm giác quái dị cho
Cung Khắc y như đêm hôm trước. Cô còn mất nhiều thời gian lấy lại sức
hơn Hạ Đồ, rất lâu sau mới cất giọng ồm ồm: ''Bà Mục nói, trước khi tử
vong, tim và hệ thống thần kinh của người chưa biết mình sẽ chết và
người đã biết mình sẽ chết cho hai kết quả phản xạ hoàn toàn khác nhau
trên cơ thể, phản ứng trên thi thể cũng có sự khác biệt tương ứng. Nếu
tìm được quy luật bên trong thì có thể suy đoán được nạn nhân chết bất
ngờ hay bị giết hại, thậm chí còn có thể đưa ra những căn cứ mang tính
tham khảo quan trọng về việc hung thủ có phải người quen của nạn nhân
hay không...“.
”Thần kỳ vậy sao! Qủa nhiên là ngôi sao sáng.” Hạ
Đồ huýt sáo một tiếng, nhưng không quên dạy dỗ Diệp Nam Sênh, “Kể cả vậy cô cũng không nên đích thân thử nghiệm chứ. Cô không nhìn được ánh mắt
của cô lúc đó đâu, giống hệt như tay của người thứ ba đang cầm dao chém
cô vậy“.
Nghĩ tới một Diệp Nam Sênh không khác gì thế thân, Hạ Đồ cố gắng kiềm chế cơn run rẩy.
”Dao đâu?” Diệp Nam Sênh làm như không nghe thấy lời Hạ Đồ nói, tự cúi đầu
tìm con dao phay. Ánh mắt cô mơ màng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi
mượn dưới bếp đấy, còn phải trả lại“.
Hạ Đồ ngao ngán, đang suy
nghĩ xem lát nữa có cần lên mạng tra cứu không. Phải chăng tất cả học
trò của “ngôi sao sáng” đều có điểm tập trung thần kỳ như vậy?
Họ dường như hoàn toàn không chú ý tới việc trong phòng còn có người thứ ba đang đứng.
Tuy vậy, đúng như đánh giá của Quan Sở, một giây phút nào đó, cảm giác về
sự tồn tại của Cung Khắc cực kỳ thấp. Anh giống như một loài sinh vật
không thuộc thế giới con người, chỉ vào một khoảnh khắc mới phát ra chút ánh sáng khiến người ta không thể xem nhẹ, còn hầu như mọi lúc anh chỉ
là như một nhân vật bình thường tới không thể bình thường hơn. Có thể
giống một nhân viên sửa ống nước, mặc bộ quần áo màu xanh lam với ống
tay áo bạc phếch; hay một người buôn rau nào đó ngoài chợ, mang theo
chất giọng khàn khàn rất nghề nghiệp.
Tóm lại, chỉ là một thành viên giữa biển người mênh mông, chẳng thể khiến người khác chú ý.
Giống như bây giờ.
Nếu anh cứ tiếp tục giữ im lặng, thật không biết phải tới khi nào hai người họ mới chú ý tới sự tồn tại của anh.
”Nghịch dao rất nguy hiểm.” Ra khỏi phòng vội vàng, cổ áo của Cung Khắc vẫn còn để mở, tay áo được xắn lên một đoạn tới khuỷu, chỗ ấy cũng nhợt nhạt
như mu bàn tay. Qúa trình giành giật ban nãy khiến trán anh túa ra một
lớp mồ hôi mỏng, con dao phay đang được anh giữ bên bàn tay phải rõ ràng không phù hợp với gương mặt mang hình tượng nghiêm nghị, ít nói cười.
Không biết vì tạo hình kiểu “giết gà” của Cung Khắc quá khôi hài, hay vì anh
rõ ràng không giỏi trong việc giáo dục bằng lời nói. Tóm lại, Hạ Đồ đã
cười phá lên, ngay cả khóe miệng của Diệp Nam Sênh cũng hơi cong cong.
Anh quả thật không giỏi giao tiếp với mọi người, nhất là phụ nữ. Thế là
Cung Khắc thẳng thừng quay người đi ra cửa, “Tôi mang dao đi trả“.
Chưa tới bảy giờ, ánh nắng trải lên hành lang nhà khách một sắc màu tĩnh
mịch. Những nơi có bước chân qua vang lên những tiếng cộc cộc của một
nền nhà với chất gỗ đã nhiều năm tuổi.
Nhà bếp nằm ở vị trí tận
cùng phía Đông tầng một. Cung Khắc đi qua đại sảnh sáng sủa, bước vào
hành lang. Lúc đó, trong đại sảnh đang có mấy người ngồi bên bàn uống
nước trò chuyện, tiếng cười nhát gừng bám riết phía sau.
Nhà
khách được thiết kế kiểu nằm ngang, hành lang rất dài, phải khoảng mười
lăm mét. Cung Khắc đi được vài bước thì trên đỉnh đầu bỗng vang lên một
tiếng “rẹt”, ngay sau đó xung quanh chìm vào bóng tối.
Dường như
có thể nghe được những câu trấn an khách hàng của nhân viên lễ tân và
tiếng người đi kiểm tra cầu dao. Nhưng tất cả những âm thanh ấy đều
không che lấp được tiếng cộc cộc nện xuống nền nhà ngay sau lưng.
Một bàn tay đặt lên vai Cung Khắc.
''Làm sao anh biết tên tôi?” Một chất giọng nhỏ nhẹ, luôn mang theo chút cảm xúc khác với tình hình hiện tại. Là Diệp Nam Sênh.
”Nhảy lầu rất nguy hiểm.” Cung Khắc không suy nghĩ, trả lời ngay.
Phía sau là một sự trầm mặc dài lâu song hành cùng bóng tối. Giọng nói với
vẻ không chắc chắn sau khi đã cố gắng suy đoán một lần nữa vang lên,“Anh sống ở nhà 902?“.
”Chúc mừng cậu đã trả lời chính xác”, Cung Khắc nhớ Quan Sở hay thích nói câu này, nó khiến anh ít nhiều cảm
thấy được an ủi. Một người dù không quan tâm đến cảm giác tồn tại của
mình đến đâu cũng không muốn mãi mãi bị coi là một tấm bảng trắng đung
đưa qua lại trước mặt người khác.
Anh gật đầu, sau đó nhớ ra cô không nhìn được, lại “ừm” một tiếng.
”Chủ nhà 902 chẳng phải là một bà cụ ư? Hay là một gia đình ba người có đứa
con bảy tuổi nhỉ? Nếu không cũng là tên nhóc miệng còn hơi sữa hay thích làm mấy trò nghệ thuật?” Diệp Nam Sênh tỉ mỉ đếm lại những người hàng
xóm của mình qua từng ngón tay. Nhưng dù là ai, cô cũng cảm thấy không
thể là Cung Khắc.
Cung Khắc không muốn giải thích với Diệp Nam
Sênh đó đều là những người hàng xóm từ một năm về trước, thậm chí còn
lâu hơn thế. Hơn nữa, nghe nói thời gian họ ở hầu như chỉ khoảng một
tháng.
”Chết đuối rất nguy hiểm.” Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Nam Sênh ở hiện trường vụ án, Cung Khắc đã vẽ một dấu bằng giữa cô gái này
và người tên “Nam Thanh” được viết trong cuốn tạp chí Chân tướng. Có thể nhận ra, cô đầy tâm huyết với sự nghiệp pháp y, thậm chí là
nhiệt tình một cách điên cuồng. Suy nghĩ cho sự an toàn của cô, anh lên
tiếng nhắc nhở.
”Năm ngoái tôi thử trò đó rồi.” Câu trả lời vẫn mang phong cách súc tích.
”Trói chặt rồi siết cổ cũng nguy hiểm.”
”Tháng trước tôi từng siết cổ.”
Mỗi người một câu, ung dung đứng trong bóng tối.
”Đừng có thử trò giật điện...”
”Ờ... Cái này thì đúng là chưa thử, lúc nào về tôi sẽ ghi lên lịch trình.”
...
Đường dây điện nhanh chóng được nối lại. Hạ Đồ chạy xuống hành lang tầng một, nhìn thấy dưới khoảng ánh sáng có một người cao một người lùn, một nam
một nữ, một người nét mặt vô cảm càng lúc càng nghiêm nghị, một người
phấn khích tới độ thể hiện ra ngoài bằng cả lời nói... Chủ đề cả hai
đang thảo luận: Những cách thức tử vong.
Mọi người trong nhà khách đi ngang qua, đến thì từ tốn, đi thì cuống quýt, biểu cảm khiếp sợ.
Hạ Đồ cảm thấy kiếp trước Cung Khắc và Diệp Nam Sênh nhất định là kiểu bạn bè rất thân thiết với nhau, nếu không sao kiếp này có được kiểu đối đáp gần như đồng thanh đồng tiếng, cực kỳ tâm đầu ý hợp như vậy: “Quay lại
đây!“.
Đề nghị của Hạ Đồ là: “Ăn cơm xong em sẽ đưa hai người tới quan sát hiện trường vứt xác“.
Diệp Nam Sênh đánh mắt nhìn Cung Khắc rồi nói: “902, anh cũng yêu nghề lắm đấy“.
Cung Khắc cảm thấy mí mắt mình vừa giật giật hai cái.
902? Gọi anh ư?
Bầu không khí thoải mái kết thúc vào lúc bảy giờ đúng.
Quận Du Hoài, con đường phía Đông miếu Tam Am.
Đầu thu, tiết trời se lạnh, trên đường bóng người thưa thớt.
Phía xa xa, có ngọn đèn đường tù mù đang lập lòe, giống như có thể hỏng bất
cứ lúc nào vậy. Cung Khắc nheo mắt lại, miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ
dòng chữ viết dưới ngọn đèn, bên trên tấm biển quảng cáo ở bến xe buýt: Trạm cuối - trường tiểu học miếu Tam Am.
Phía dưới dòng chữ Hán là con số 11 viết bằng kiểu chữ Latin to đoành. Ghế
xe dài gần hai mét, bộ phận chính là bức tường quảng cáo che kính, khung mép, một tờ poster tuyên truyền răng trắng sạch bị đè dưới tấm kính.
Phần đỉnh dư ra một mái hiên khoảng nửa mét, dùng để che mưa gió. Mới
khoảng bảy giờ mà ở bến không có một ai đợi xe. Gió chợt nổi lên, hàm
răng lớn trắng lóa trên tấm biển quảng cáo như một con quái thú định ăn
thịt người, âm u rùng rợn.
Đỗ xe xong, ngẫm nghĩ thế nào, Hạ Đồ
lại quay trở về xe, bật đèn trước. Bỗng nhiên, cả một khoảng trống phía
trước được rọi thành hai đường thẳng song song. Giẫm lên một trong hai
đường, bóng Hạ Đồ phất phơ đi tới bên cạnh Cung Khắc. “Đó, kia chính là
nơi hai lần phát hiện được mảnh xác vụn. Sau ngày 21 tháng 9, các tổng
trạm trên đường 11 đều đã được chuyển tới nơi khác. Lần trước bọn em tới lấy chứng cứ, ông lão trông cửa của Tổng bộ đường 11 nói không còn ai
lai vãng tới chỗ này nữa, cả chim cũng chẳng thấy con nào bay ngang.”
Khi nói tới câu cuối cùng, giọng điệu của Hạ Đồ rõ ràng mang chút tự giễu,
phản ứng bình thường của một người mang danh Cảnh sát nhân dân mà không
phá án được.
Nhìn theo hướng tay Hạ Đồ chỉ, một bức tường cũ có
phong cách gần như hoàn toàn không phù hợp với thành phố Lâm Thủy đang
trên đà hiện đại hóa đập vào tầm mắt Cung Khắc. Ánh đèn xe rọi đúng vào
một góc nứt toác dưới chân tường, một khe rãnh rất lớn, nhưng lại không
giống vết nứt tự nhiên.
”Kiến trúc thời những năm bảy mươi, rồi
lại thường xuyên bị nước tiểu ăn mòn, cộng thêm thời tiết lúc khô lúc
lụt của Lâm Thủy đã tạo thành kiểu nứt trông không mấy tự nhiên này.”
Người nói là Diệp Nam Sênh. Cung Khắc thậm chí còn không kịp chú ý xem
cô đã đi tới trước mặt mình từ khi nào.
Diệp Nam Sênh lúc này
không biết đã moi từ đâu ra một cây đèn pin, soi vào một cục đất bùn vón rồi đưa lên mũi ngửi, “Ai nói không có người tới đây, mùi khai của nước tiểu vẫn còn mới!“. Diệp Nam Sênh bắn lớp đất ở đầu ngón tay đi với vẻ
ghê gớm. Thấy còn chưa đủ, cô tiếp tục rút một tờ giấy ra, lau đi lau
lại mấy lần mới cam tâm.
Đối với Cung Khắc, Diệp Nam Sênh mặc dù
không thể hiện ra ngoài nhưng anh vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng cảm xúc sau đây của cô: Dựa vào đâu mà đàn ông thích tiểu tiện chỗ nào thì
tiểu tiện, thích đại tiện chỗ nào thì đại tiện, xong việc rồi là kéo
quần lên bỏ đi? Tại sao đàn bà con gái lại không được làm thế?
Ở
bất kỳ tình huống nào, điều kiện nào cũng yêu cầu nam nữ bình quyền một
cách vô điều kiện, loại người điển hình cho chủ nghĩa nữ quyền. Đây
chính là ấn tượng mới mà Diệp Nam Sênh để lại cho Cung Khắc sau một quá
trình tiếp xúc.
Cô còn thú vị hơn cả tưởng tượng.
Cung
Khắc ngồi xuống, cũng vón một cục đất ở chân Diệp Nam Sênh. Đầu tiên,
anh lấy tay vân vê, có cảm giác ươn ướt, sau khi đưa lên mũi ngửi thì
đích thực là mùi chua của nước tiểu. Kết hợp với tình hình thời tiết hôm đó của Lâm Thủy, Cung Khắc nói với Hạ Đồ: “Liên lạc với đội lấy mẫu vật của phía pháp y, mang về làm hóa nghiệm“.
”Thầy Cung, thầy thật
sự coi thường các đồng chí nữ sao ạ? Nam Sênh chẳng phải là pháp y ư?”
Hạ Đồ cũng lấy ra hai cây đèn pin, cây đang bật sáng được khua một vòng
phía sau lưng Cung Khắc.
Cung Khắc quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Nam Sênh đã thu thập xong chứng cứ bỏ vào túi, nhướng mày nhìn anh.
Anh rất coi trọng chủ nghĩa đàn ông.
Không phải... Có lẽ chỉ một chút thôi.
Hai ánh mắt nhìn nhau qua lại, Cung Khắc đầu hàng trước. Anh đón lấy cây
đèn pin Hạ Đồ đưa, soi bốn phía bên trong như đang tìm kiếm thứ gì.
”Thầy Cung, thầy tìm tỉ mỉ như vậy là nghi ngờ hung thủ từng quay lại hiện trường ư? Chẳng lẽ hắn lại lớn mật đến thế?”
”Không phải không có khả năng này. Một số sát thủ biến thái trong thời kỳ chờ
đợi vẫn thích đi qua nơi cũ để tìm lại sự kích thích và khoái cảm.”
Năm 1956, tại Anh xảy ra hàng loạt các vụ đột nhập vào nhà cướp của giết
người, tổng cộng có bảy nạn nhân. Ba trong sống đó, phía cảnh sát phát
hiện được dấu vết hung thủ đột nhập một lần nữa.
Vụ thảm án xảy ra năm 1984 tại Yokohama Nhật Bản, trước sau hung thủ đã đột nhập trở
lại hiện trường vụ án tới ba lần. Hai lần sau, cảnh sát đều tìm được
giấy vệ sinh có dính chất dịch của hung thủ để lại gần đó sau khi tự
tìm khoái cảm.
Cung Khắc đã nghiên cứu tâm lý tội phạm nhiều
năm, nhận thức được sâu sắc nhất là, từ góc độ của kẻ phạm tội, càng là
hành vi không nên xảy ra trong mắt người bình thường, chúng càng cho là
hợp lý nhất.
Ánh trăng như một dòng nước lạnh lẽo chảy tràn xuống mặt đất. Nó vẫn ở tít trên cao, dường như vĩnh viễn chẳng thể thấu hiểu những nỗi đau khổ nơi trần thế.
Cung Khắc đã kiểm tra xung quanh gần xong, đang chuẩn bị đứng dậy gọi Hạ Đồ chở họ tới địa điểm kế tiếp. Bỗng nhiên, sống lưng lạnh toát, cảm giác bị ai đó nhìn lén khiến anh
lập tức quay người, đồng thời giơ đèn pin lên.
Chính là khe rãnh
nứt toác đó, bây giờ nó bị ánh đèn rọi qua, bốn phía xung quanh bức
tường nhợt nhạt yếu ớt như dương mặt một người già khắc khổ.
Hạ Đồ nhận ra sự khác thường bèn chạy tới, “Thầy Cung, có phát hiện gì mới phải không ạ?“.
Sắc mặt Cung Khắc bình thản tới mức tựa hồ vĩnh viễn không có biểu cảm,
nhưng lời nói của anh lại khiến một nữ cảnh sát hình sự đã có hai năm
trong nghề như Hạ Đồ rợn người.
Cung Khắc chỉ vào vết nứt, nói: “Chỗ đó, ban nãy có một con mắt“.