Lâm Mộng nói: "Cô bé là trợ lý của TK."
Tống Ni Na bắt chẹt thất bại, không còn gì để chỉ trích, chỉ có thể ra vẻ cao ngạo rời đi.
Lâm Mộng nói với Lạc Tử Tinh: "Không cần lo lắng về cô ấy, chỉ là một cô gái được chiều sinh hư thôi, nếu cô ấy tới làm phiền cháu, không cần khách khí, cứ phản ứng lại là được."
"Dạ thưa dì, vậy cháu sẽ không khách khí." Đôi mắt to của Lạc Tử Tinh hơi hơi nheo lại, giống như một chú mèo giảo hoạt.
"Sự ăn ý của các cậu vẫn cần phải luyện tập thêm, tương lai nếu có cuộc thi tuyển nào, tôi sẽ để các cậu tham gia." Lâm Mộng cổ vũ bọn họ nói, "Công ty đặt kỳ vọng rất cao vào các cậu, hi vọng tôi có thể nhanh chóng bồi dưỡng các cậu. Quá vài ngày nữa sẽ có thầy dạy vũ đạo đến đây dạy vũ đạo cho các cậu, còn có các khóa học thể hình nữa, tôi sẽ giao chương trình học cho Tiểu Tinh, để con bé thông báo cho các cậu."
"Dạ, dì Mộng."
"Được, Lâm đại mỹ nhân."
"Hiện tại thời gian còn sớm, các cậu có thể tiếp tục luyện tập thêm một chút. Nếu muốn học tập, cũng có thể tìm Tiểu Tinh, nó xếp hạng nhất trong trường trung học Thánh Anh." Lâm Na vỗ vỗ bả vai Lạc Tử Tinh, sau khi bàn giao xong lại vội vàng rời đi.
An Triệt nhìn Lạc Tử Tinh nháy mắt: "Tiểu Tinh thật là lợi hại, thế mà lại xếp hạng nhất của trường, vậy có thể dạy mình học tiếng Anh không?"
"Không thành vấn đề... Hả?" Lạc Tử Tinh còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm xách cậu ta đi, chỉ để lại một câu "Vết thương của cô ấy còn chưa khỏi hẳn, mấy ngày nay đừng làm phiền cô ấy".
Úy Trì An Minh khẽ cười ra tiếng, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: "Nhiễm hình như thật sự rất chiếu cố cậu, trước kia cậu ấy cũng không như vậy, đối đãi với nữ sinh cực kỳ lạnh lùng đấy."
Lạc Tử Tinh lắc lắc đầu: "Có lẽ mình tương đối đặc biệt?"
"Đừng tự mình đa tình nữa." Diệp Hiên Nhiễm phụng phịu lấy chiếc ghế duy nhất đến trước mặt Lạc Tử Tinh, "Vẫn đứng sao, cô muốn cái chân của cô bị tàn phế à, ngu ngốc."
"Này, cậu đừng có dùng cái miệng độc địa của cậu nói tôi." Lạc Tử Tinh cười gian tà, "Anh trai xinh đẹp."
"Cô!"
Cuối cùng bọn họ quyết định tiếp tục luyện tập, lúc này đây, bọn họ lựa chọn một bài hát có cùng hòa âm, chỉ có tiếng đàn điện tử của An Triệt đệm theo.
Lạc Tử Tinh ngồi trên ghế, cảm thấy lỗ tai mình thật sự rất hạnh phúc.
Ở trên mặt bọn họ, Lạc Tử Tinh có thể nhìn thấy tình yêu thương và khát vọng theo đuổi với âm nhạc, điều này làm cho cô cũng cảm thấy trong thân thể có thêm một loại sức mạnh, mặc dù bản thân cô không thể thực hiện giấc mộng âm nhạc, nhưng cô lại hi vọng bọn họ có thể luôn luôn giương cánh bay cao.
An Triệt đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: "Không bằng chúng ta cải trang sau đó đến quán bar biểu diễn, như thế nào? Lên đài biểu diễn thử một chút? Tớ có bạn mở một quán bar, có thể nói với bọn họ một chút."
"Có thể." Úy Trì An Minh đáp ứng.
Nhưng Diệp Hiên Nhiễm lại có chút nghi ngờ: "Có sớm quá không?"
"Các cậu muốn quyết định làm cái gì, không hỏi dì trước sao?"
"Còn phải hỏi sao, kết quả khẳng định là không thể, cho nên còn phải làm phiền trợ lý của chúng tôi giữ bí mật giúp." An Triệt ôm cổ Lạc Tử Tinh, quán tính làm cho Lạc Tử Tinh đâm đầu vào cái ôm của cậu ta, hơi thở sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái cỏ cây của thiếu niên đánh úp lại, mặt Lạc Tử Tinh có chút hồng, vội vàng đẩy cậu ta ra, nhưng làm thế nào cũng không chuyển động.
Lúc này Diệp Hiên Nhiễm giải cứu cô ra: "Không sao đâu Lạc Tử Tinh, chúng tôi sẽ cẩn thận."
Thực ra Lạc Tử Tinh cũng biết, người không an phận chỉ có An Triệt mà thôi, Diệp Hiên Nhiễm và Úy Trì An Minh đều chững chạc hơn nhiều, bởi vậy do dự một chút, cũng đồng ý.
Luyện tập liên tục cho đến buổi tối, bọn họ đã luyện tập một ca khúc vô cùng thuần thục, quyết định đêm nay lần đầu tiên lên đài biểu diễn bài này, Lạc Tử Tinh nhìn thời gian, hoảng sợ hô lên một tiếng nói phải rời đi, hôm nay là ngày Thước Nguyệt tỏ tình, cô phải đến đó trợ giúp.
An Triệt hỏi tên quán bar kia, sau khi Lạc Tử Tinh nói, An Triệt tỏ vẻ thật khéo, là quán mà bạn anh mở.
Vì thế một hàng bốn người sau khi ăn cơm xong, đến chỗ bạn của An Triệt, một quán bar tên là “Gặp”.