Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 3: Phải làm trợ lý




Lạc Tử Tinh cũng không lừa anh, nhà cô quả thật ở ngay gần đây, chẳng qua là không phải là ở hai bên đường của khu nhà cao cấp mà là đi vào trong một con phố cũ, tro bụi bị nước mưa cọ rửa cũng biến thành màu đen. Bọn họ cũng đã từng ở trong tiểu khu xa hoa, có thang máy, bởi vì cha bị liệt sau một vụ tai nạn, mẹ lại bỏ đi, vì trị liệu, hai cha con phải bán nhà, đến nơi này.

Nhưng mà Lạc Tử Tinh cũng không cảm thấy bất hạnh, cũng không cảm thấy vừa học vừa làm là vất vả, cô cảm thấy bản thân mình rất may mắn, bởi vì cô còn có cha, cô còn có thể đọc sách, còn có vài người theo đuổi.

Khi đi đến trước cửa nhà, điện thoại của Lạc Tử Tinh đột nhiên vang lên, là dì của cô.

Từ khi mẹ bỏ đi, dì cũng thường xuyên giúp đỡ cô. Lạc Tử Tinh nhận điện thoại, trên mặt là nụ cười khá thoải mái: “Dì, có chuyện gì ạ?”

“Tiểu Tinh.” Lâm Lâm nói, “Là như thế này, gần đây, dì muốn đào tạo một nhóm, là ba nam sinh bằng tuổi cháu. Nhưng bởi vì bọn họ đều là thực tập sinh, chưa ra mắt, tạm thời dì cũng không cần vội, nhưng bọn họ vẫn cần một trợ lý, trước kia cháu cũng đã giúp dì làm rất nhiều chuyện, cũng quen thuộc với chuyện này. Cháu có muốn đến làm trợ lý cho bọn họ không? Còn nữa, trong nhóm họ có một tên học tập không tốt lắm, cháu có thể thuận tiện phụ đạo cho cậu ta một chút, dù sao khi làm thần tượng, toàn bộ đều cần phải ưu tú, phí phụ đạo sẽ tính riêng cho cháu.”

Dì Lâm Lâm là người đại diện, tuyển chọn tài năng, đã tạo ra vô số siêu sao, có thể được cô chọn làm ban nhạc, nhất định là vô cùng có năng lực. Mà vì sao lại tìm Lạc Tử Tinh, là vì dì vẫn cảm thấy áy náy. Dì muốn giúp đỡ bọn họ, lại bị cha cô từ chối, thế nên thay đổi phương pháp, nếu có việc gì làm để tăng thêm khoản thu nhập cho họ, dì sẽ tìm đến cô đầu tiên.

Lạc Tử Tinh hỏi thời gian làm việc, biết được bọn họ cũng là học sinh cấp ba, thời gian luyện tập vừa đúng trùng với thời gian nghỉ ngơi của cô, vì vậy cô lập tức đồng ý.

“Cứ quyết định như vậy nhé. Ngày mai dì sẽ hẹn họ gặp mặt cháu, quen biết nhau một chút trước, tuần sau là có thể đi làm rồi.”

“Dạ vâng, cảm ơn dì.”

“Ngoan, chờ điện thoại của dì.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lạc Tử Tinh có chút kích động nho nhỏ, bởi vì trước sau cô đều thích nơi náo nhiệt, chẳng qua hiện tại cô còn học cấp ba, tuy rằng không lo lắng chuyện học tập, nhưng nếu như có thời gian, cô vẫn cố gắng ôn tập tốt hơn, nhiều hơn một chút, cho nên việc trong hội học sinh cô có thể từ chối hết.

Vừa nghĩ, cô vừa trở về nhà.

Chẳng qua trong nháy mắt xoay người, khóe mắt hình như còn nhìn thấy một người đứng cách đó không xa, bóng dáng có chút quen thuộc, nhưng Lạc Tử Tinhcũng không nghĩ nhiều, vỗ vỗ mặt, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Lạc Văn Viễn đã làm xong cơm rang đang đợi cô, nhìn thấy Lạc Tử Tinhtrở về, lập tức đẩy xe lăn đi lại: “Tiểu Tinh, tại sao bây giờ mới về, gặp chuyện gì sao?”

“Không có ạ.” Lạc Tử Tinh treo túi sách lên trên giá áo, đổi giày, đi về phòng thay quần trước, miễn cho bị cha phát hiện mà lo lắng, sau đó mới đi ra ngoài nói tiếp, “Là vì sau khi tan học thầy giáo lại dạy quá giờ cho nên mới về nhà muộn, cha không cần lo lắng đâu ạ.”

Bởi vì thành tích của Lạc Tử Tinh nổi trội xuất sắc, dường như là cả năm đứng thứ nhất, trường học lại biết hoàn cảnh của cô bởi vậy mới thoải mái phê chuẩn đề nghị xin phép làm thêm của cô. Buổi chiều, Lạc Tử Tinhcó thể chỉ cần học hai tiết sau đó đi làm gia sư.

Nhưng cô cũng không nói cho Lạc Văn Viễn nghe, sợ ông lo lắng tự trách, bởi vậy luôn luôn lấy cớ là thầy giáo dạy thêm giờ này.

“Là vì thầy giáo muốn tốt cho các con thôi, con đừng cảm thấy phiền chán.” Lạc Văn Viễn được Lạc Tử Tinh đẩy đến gần bàn ăn, có chút đắc ý nói: “Hôm nay cha bán được một bài hát, chúng ta đã có doanh thu, ngày mai con đi ra ngoài mua một chiếc váy đẹp đi.”

Lạc Tử Tinh xoay người đến phòng bếp cầm đũa, ánh mắt đau xót, cố nén nước mắt, quay đầu đã cười ngọt ngào: “Cha, đúng là cha đối với con tốt nhất rồi. Nhưng mà mấy ngày trước con mới mua quần áo, không cần mua nữa, để con mua cho cha.”

“Cha cũng không cần, dù sao cũng không có ai nhìn.” Lạc Văn Viễn cười, “Tiểu Tinh, hiện tại đúng là thời gian đẹp nhất của con, phải ăn mặc cho bản thân thật đẹp, cha thích nhất là con được ăn mặc xinh xắn, đẹp đẽ.”

“Được ạ.” Lạc Tử Tinh không đành lòng cự tuyệt, đồng ý.

Từ khi học năm nhất cô đã bắt đầu làm công, đến bây giờ cũng đã tích lũy được không ít, học đại học cũng dư dả, hơn nữa sau khi lên đại học cô càng có nhiều thời gian đi làm thêm, cho nên không cần quá tiết kiệm như vậy. Lại phải làm trợ lý, nếu dáng vẻ quá quê mùa sẽ bị bắt nạt.

Trên thế giới này chính là như vậy, người khác nhìn bạn chính là nhìn qua vẻ bề ngoài, trừ bỏ người thật sự quan tâm đến bạn, ai sẽ nguyện ý lãng phí thời gian tìm hiểu bạn?