"Tôi không có ý gì hết, chỉ là tôi rất thích tác phong của Tinh Nghệ." Lạc Tử Tinh ra vẻ vô tội, "Nếu cô muốn làm một số chuyện gian lận, chắc là không cần đâu, bị phát hiện sẽ rất thê thảm đó, nghe nói sẽ bị trừng trị rất nghiêm khắc, đừng trách là tôi không nhắc nhở cô trước."
Nói xong, Lạc Tử Tinh liền thừa dịp lúc Tống Nina chưa kịp phản ứng, lặng lẽ trốn đi.
Ra đến bên ngoài Lạc Tử Tinh vẫn còn cảm thấy bản thân rất oách, có thể chọc cô ta nổi giận, liền vui vẻ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Hiên Nhiễm: "Có chuyện gì vui sao?"
"Nhiễm?" Lạc Tử Tinh nghi hoặc "Tại sao cậu lại tới đây?"
"Không có việc gì thì đi thôi." Diệp Hiên Nhiễm sẽ không thừa nhận, cậu vừa mới nhìn thấy Tống Nina đi ngang qua chỗ bọn họ tập luyện, sợ Lạc Tử Tinh bị ăn hiếp nên đứng đây chờ.
Đương nhiên cậu không nghĩ tới, Lạc Tử Tinh nào dễ bị ức hiếp như vậy.
Phần đầu của cuộc tuyển chọn lần này là hình thức ghi âm để phát sóng, sau là đến vòng bán kết và cuối cùng chung kết sẽ sẽ được phát sóng trực tiếp, mà quy định tính điểm trước được đưa ra do 11 giáo viên âm nhạc chuyên nghiệp, quyết định thăng cấp hoặc là giữ nguyên hoặc là đào thải.
Nếu giám khảo ra phán quyết giữ nguyên, cũng đồng nghĩa với việc là đấu PK (*), nếu PK thành công thì được thăng cấp, PK thất bại sẽ bị đào thải.
(*)PK: thuật ngữ này hay có trong các game online như Võ Lâm Truyền Kỳ, LOL,… ở đây ý tác giả là khi 2 nhóm thực tập sinh ở mức giữ nguyên thì sẽ phải đấu đối kháng với nhau ai thua thì bị loại luôn.
Lúc diễn ra chung kết, sẽ để cho khán giả bình chọn cho người mình yêu thích, mỗi tuyển thủ hoặc nhóm nhận được bao nhiêu bình chọn của khán sẽ được hiện thị trên trang web, sau đó quy ra thành điểm để tính toán.
Việc này cần có một chút thao tác, chẳng hạn như mua phiếu bầu để bình chọn..., nhưng vì uy tín của lần tuyển chọn này cũng như tính chất của trận đấu, khiến cho khán giả tự nguyện mua phiếu bình chọn rất ít, hơn nữa công tác thống kê của phần mềm máy tính của công ty cũng rất hiện đại, có thể phân biệt đâu là phiếu bình chọn thật sự.
TK vốn dĩ tham gia vì tính chất của cuộc thi, mặc dù vì tầm quan trọng của trận đấu làm cho thành tích của họ cũng không quá tốt, nhưng bọn họ vẫn không cảm thấy lo lắng, cũng tuyệt đối sẽ không làm những việc mua chuộc phiếu bầu.
Mà ngày kỷ niêm thành lập Trường Trung học Hoa Anh ước chừng còn một tháng nữa, vào thời điểm đó có lẽ là trước khi bắt đầu trận chung kết, đến lúc đó, bọn họ có thể nhờ vào lần trình diễn này tranh thủ sự ủng hộ của biết bao nhiêu học sinh.
Lạc Tử Tinh sắp xếp kế hoạch xong xuôi, sau đó cùng bọn họ luyện tập, những việc cô làm có lẽ không nhiều, chỉ là càng sắp xếp nhiều thời gian nghỉ ngoi cho bọn họ hơn, nấu cơm cho bọn họ ăn —— vì trận đấu, nên Lâm Mộng yêu cầu bọn họ phải giữ gìn cổ họng thật tốt, nhất định phải giảm bớt số lần ăn cơm ở ngoài, cũng như phụ đạo vấn đề học tập cho bọn họ —— bọ họ đã dành nửa tháng cho việc huấn luyện, Diệp Hiên Nhiễm và Úy Trì An Minh vẫn học tốt, không có gì cần lo lắng, chỉ có An Triệt, khả năng nhiều lắm cũng chỉ có chơi, làm cho việc học bị giảm sút một chút, nhưng cậu rất thông minh, Lạc Tử Tinh có ý bắt cậu học bù, do vậy mặc dù An Triệt thi điểm không được cao, nhưng con đường học vấn, có lẽ hoàn toàn không có vấn đề.
Thời gian của Lạc Tử Tinh diễn ra đâu vào đấy, chậm rãi trôi qua, đợi cho đến lúc cuộc thi bắt đầu, thế nhưng Lạc Tử Tinh cảm thấy thời gian vẫn có chút chậm.
Lĩnh vực ghi chép và phát sóng đầu tiên đã trở thành bộ phận bầu chọn hàng đầu lúc bấy giờ, khi đủ 100 người thì bắt đầu trận đầu của cuộc thi.
Mà thực tập sinh của Tinh Nghệ được trộn lẫn trong phương diện này, TK là cái tên thứ 10 trong bảng A.
Ở phía sau khấu, Lạc Tử Tinh đang xem chuyên viên trang điểm hóa trang cho cả ba.
Úy Trì An Minh cười từ chối ý tốt của chuyên viên trang điểm, hóa trang cho bọn họ bằng trang sức của con gái, dịu dàng nói: "Sư phụ, tuy rằng đề nghị của người rất thích hợp, nhưng chúng tôi không nghĩ là lại hóa trang cầu kì như vậy, sẽ cảm thấy không quen, thật có lỗi khi không thể nhận ý tốt của người, có thể hóa trang đơn giản một chút được không?"
Úy Trì An Minh là nhất khoản này, kỳ thật là cả năm đều thích, chuyên viên trang điểm vốn có chút tức giận vì bọn họ không nhận ý tốt của mình, nhưng nghe cách nói của cậu dịu dàng như vậy, liền bình thường trở lại, cười mắng: "Các cậu ấy, có vài thứ đúng là chẳng biết tốt xấu, nhưng trời sinh các cậu đã có khí chất như vậy thì chỉ cần làm sơ là được, động quá thì chết sao?" (kiểu là đang mắng yêu đấy nhé ^^)
"Không có." Vẫn là Úy Trì An Minh trả lời.
Chuyên viên trang điểm cũng không nói gì nữa, quyết định cho bọn họ dùng trang sức nhã nhặn.
Nói là hoá trang, thực ra là phủ ít phấn lên mặt, trang điểm qua loa, khiến cho ngũ quan của bọn họ thoạt nhìn dưới ánh đèn càng thêm góc cạnh một chút, tóc làm tạo hình rồi phủ một ít phấn. (chắc là phủ một ít phấn nhuộm tóc)
An Triệt một đầu tóc rối chạy tới hỏi lạc tử Tinh có đẹp hay không, Lạc Tử Tinh sửng sốt, mới đưa tầm mắt nhìn Diệp Hiên Nhiễm ở bên kia chuyển tới mặt của An Triệt.
Khuôn mặt An Triệt không phải loại rất xuất sắc, cậu là loại hình đáng yêu, ngũ quan vaaxn chưa hoàn toàn phát triển hết, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, đúng là kiểu mà dì thích.
Ngẫm lại TK quả thực muốn đem phụ nữa từ mười tám đến tám mươi một lưới bắt hết, ba chàng trai này, mỗi người xinh đẹp một kiểu.
"Rất đẹp, rất có khí chất, An Triệt." Lạc Tử Tinh tự đáy lòng ca ngợi.
Úy Trì An Minh cũng đã đi tới, đưa tay về phía Lạc Tử Tinh, Lạc Tử Tinh lập tức đưa một cái chăn qua cho cậu: "An Minh, bệnh cảm của cậu đã đỡ hơn chưa, có ảnh hưởng đến việc biểu diễn không?"
"Sẽ không đâu." Úy Trì An Minh uống một ngụm nước ấm, mỉm cười trả lời.
"An Minh hôm nay cũng rất đẹp trai, giống như quân tử thời cổ đại, đoan chính, dịu dàng như Ngọc." Lạc tử Tinh thấy cậu uống xong nước vẫn chưa đi, liền cười khích lệ.
Không nghĩ tới Úy Trì An Minh thật sự bắt chước như quân tử cổ đại, chắp tay hành lễ: "Cô nương quá khen."
"Ha ha ha, An Minh cậu như vậy rất buồn cười." Cậu vẫn còn đang mặc quần áo trình diễn, là mẫu quần áo thời thượng nhất, không phải là quần áo cổ trang a.
Úy Trì An Minh bất đắc dĩ, chần chờ một chút, sau đó đột nhiên đưa tay ôm lấy Lạc Tử Tinh.
Lạc Tử Tinh liền ngây ngẩn cả người, theo phản xạ định giãy dụa, lại bị Úy Trì An Minh ôm chặt phía sau lưng, Lạc Tử Tinh nghe được giọng nói của cậu vàn lên bên tai: "Mình có chút lo lắng, Tiểu Tinh, cho mình ôm cậu một chút."
"Ra là như thế, còn tùy tiện ôm người khác." Lạc Tử Tinh hoàn toàn tin, nhất thời bình tĩnh lại, thậm chí cánh tay còn quay về ôm lấy Úy Trì An Minh, "Cố lên, các cậu là giỏi nhất!"
Úy Trì An Minh bị An Triệt kéo ra, cơ thể Lạc Tử Tinh khẽ động, tiếp theo lại là một cái ôm khác, An Triệt giống như con gấu vồ tới, ôm Lạc Tử Tinh vào người: "Mình cũng muốn ôm Tiểu Tinh nói không chừng sẽ gặp vận may."
"Này, các cậu xem mình là sao may mắn sao?" Lạc Tử Tinh không nói gì.
"Nói không chừng a." Thế mà giọng nói của An Triệt lại rất nghiêm túc, "Tiểu Tinh vẫn luôn là ngôi sao may mắn của chúng ta."
Lạc tử Tinh nhịn không được cười, nhưng vẫn quay về ôm lấy An Triệt.
Sau khi An Triệt buông ra, Lạc Tử lần nữa lại nhìn về phía Diệp Hiên Nhiễm.
Từ lúc bắt đầu cậu vẫn luôn ngồi im lặng một chỗ, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Lạc Tử Tinh.
Lạc tử Tinh lấy hết dũng khí, đứng lên đi đến bên cạnh Diệp Hiên Nhiễm, cúi đầu nhìn cậu ngồi, trên gương mặt đáng yêu cười nghịch ngợm: "Nhiễm, cậu không cần ôm sao?"
Diệp Hiên Nhiễm ngước mắt nhìn cô, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của Diệp Hiên Nhiễm đúng là đẹp đến mức khó tin, xinh đẹp đến rung động lòng người, Lạc Tử Tinh nhịn không được nuốt nước bọt (trời trời chị nhà mê trai mà lộ liễu quá:v), định quay người trở lại chỗ cũ.
"Được." Diệp hiên nhiễm đứng lên, thân hình thon dài dễ dàng che hết người Lạc Tử Tinh, cậu đưa tay, chậm rãi ôm Lạc Tử Tinh vào lòng.
Lạc Tử Tinh vùi mặt vào ngực cậu, mím môi cười ngây ngô, tay đặt trên lưng cậu, cúi đầu nói: "Cố lên."
"Được."
"An Triệt nói mình là sao may mắn, tuy rằng mình không biết có đem lại may mắn cho các cậu không, nhưng tâm nguyện của mình chính là mong các cậu có thể thực hiện được giấc mộng của mình."
"Cậu là..."
"A, cậu cũng nói như vậy." Mặt Lạc Tử Tinh có chút ửng hồng.
Mấy ngày liên cường độ tập luyện rất cao thực sự khiến bọn họ rất mệt, nhưng vì giấc mộng, phấn đấu một phen, ý niệm trong đầu lại làm cho bọn họ có thêm nghị lực, bọn họ được sắp xếp thi đấu trước, bởi vậy rất nhanh, nhân viên hậu cần cứ tới đây thông báo cho bọn họ, đến phía sau sân khấu đợi trình diễn.
Lạc Tử Tinh trong lòng luôn tự nhắc nhở, lo lắng đến hai tay đầy mồ hôi.
Lâm Mộng dáng vẻ của Lạc Tử Tinh, buồn cười nói: "Chẳng lẽ con còn chưa tin tưởng bọn họ sao?"
"Đương nhiên là có." Lạc Tử Tinh như phản xạ có điều kiện trả lời, lập tức uể oải nói, "Nhưng không biết vì sao, vẫn rất lo lắng cho bọn họ."
"Đây là chuyện bình thường, khi dì lần đầu dẫn dắt nghệ sĩ, cũng lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên, hận không thể dùng bản thân để thay thế, nhưng sau đó mọi thứ đều tốt lên." Lâm Mộng cười nói.
Lạc Tử Tinh gật gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, cô bây giờ chỉ là trợ lý của TK, mà lại không phải là người khác làm, nên có lẽ cô sẽ luôn có loại cảm giác này chăng?
Nghe qua có cảm giác không có gì tốt đẹp.
Nhưng đối với Lạc Tử Tinh mà nói, có thể mãi mãi trở thành trợ lý của TK, là chuyện hạnh phúc nhất của cô.
Nếu như nói Lạc Tử Tinh là sao may mắn của bọn họ, như vậy bọn họ cũng là sao may của cô.
Cô rất may mắn, mới có gặp được ba chàng trai tốt như vậy.
Phòng bên ngoài có treo TV trên tường, màn hình cực lớn hiện lên mọi hình ảnh trên sân khấu.
Chỉ thấy sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong, ba chàng trai bước những bước dài lên sân khấu.
Lúc này khán giả đã có mặt ở đây, nhìn bọn họ, nhất thời phát ra không ít tiếng kêu gào, bởi vì dáng vẻ của bọn họ thật sự rất đẹp trai, hơn nữa còn rất đặc sắc.
Di động vang lên nhưng tiếng tách tách, chụp bọn họ vào trong di động, sau khi trở về sẽ khoe với bạn bè.
Sau khi ba người tự giới thiệu ngắn gọn, âm nhạc liền vang lên.
Lần đầu tiên bọn họ biểu diễn, lựa chọn ca hát + vũ đạo, lúc tiếng nhạc vang lên, liền hòa cùng nhịp điệu lúc nhảy lúc đi đến chỗ của mình, đứng lại.
Sau đó đột nhiên tiếng trống dữ dội vang lên, bọn họ đồng loạt nhảy, chỉ một động tác liền đốt nóng sân khấu.
"I have a dream
I have a dream
I have a dream
I have a dream
Trong lòng nhìn thấy những cảnh vật không giống nhau
Sáng sớm những song cửa sổ khác nhau mở toang
Đối mặt với biển người mênh mông
Tới đâu để ta không thấy băn khoăn
Có lý tưởng nên dũng cảm xông pha
Mệt mỏi đã có bờ vai ấm áp của bạn bè
Bất kể trời cao bao nhiêu......"
Trải qua sự biên soạn lại ca khúc càng có thêm nhiều âm phách mãnh liệt, khiến cho nó càng thích hợp vừa nhảy vừa hát, giọng hát của Diệp Hiên Nhiễm của hoa lệ mà biến ảo khôn lường, xướng loại nhạc này lại cực kì thích hợp, rõ ràng Lạc Tử Tinh nhìn thấy, lúc cậu hát câu đầu tiên, ống kính bên phải lướt qua bên ấy, những cô gái đang vui mừng la hét.
Úy Trì An Minh vốn là người có diện mạo nhã nhặn, nhưng trên sân khấu, lại như thay đổi thành người khác, từ mặt mũi cho đến động tác, đều để lộ ra dáng vẻ tuổi trẻ nhiệt huyết.
An Triệt lại càng khỏi phải nói, kỳ thực cậu là người nhảy tốt nhất trong ba người, bởi vậy lúc nhạc dạo, liền để cậu nhảy một đoạn solo. (là nhảy một mình)
Toàn bộ sân khấu như bùng cháy.