Trước mặt tòa thành là một con hào bao quanh, nước trong hào bốc lên mùi tanh tưởi, hôi thối.
Đoàn người tiến về phía cây cầu gỗ nối vào cửa thành.
Ninh Hoàn lén lút liếc nhìn xuống phía dưới, rồi sửng sốt trợn to mắt, trên mặt nước có không ít tay chân người trôi nổi.
Bên bờ hào sát phía hắn đứng là một nửa cánh tay lộ cả xương cốt, vết thương có dấu răng dữ tợn, thỉnh thoảng có bóng đen lướt nhanh dưới nước.
Ninh Hoàn hoảng sợ vội vàng nhích vào trong.
Cuối cầu là lối vào Quỷ thành, Ninh Hoàn liếm đôi môi khô ráp, hắn đưa mắt nhìn cánh cổng cao hơn hai trượng, đằng sau không biết đang ẩn giấu thứ gì.
Đúng lúc này, một âm thanh rầm rầm vang lên, thành mở.
Bánh xe ma sát với mặt đường vang tiếng ken két, một thân ảnh màu đen từ bên trong thành bước ra.
Hắn loạng choạng đẩy một xe hàng, phía trên là thùng gỗ lớn.
"Ken Két, ken két" tiếng bánh xe càng ngày càng rõ ràng, bóng người từ từ tiến về phía cầu.
Đó là một lão bà xương xẩu, trên người chỉ mặc một chiếc áo đen đơn bạc, những vết nhăn ngang dọc sâu hoắm càng làm bà ta giống một con khỉ già.
Thân thể bà ta bị thùng gỗ phía trước che khuất, chỉ lấp ló hai con ngươi hung ác đảo điên quan sát xung quanh.
"Lại chết? Đây là mẻ thứ mấy rồi?".
Ninh Hoàn giật mình nghe thấy cái đầu quỷ bên cạnh lên tiếng hỏi.
"Mẻ thứ hai", bà ta trả lời.
Thanh âm cực kỳ khó nghe, giống như tiếng cót két chói tai của cái guồng nước cũ kỹ.
Bà ta đẩy xe đến bên cầu, một tay dỡ bỏ khối chữ nhật chặn trên thùng, rồi nhanh chóng mở nắp, nhất thời không khí tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc.
"Vẫn là đám người này dễ dùng, còn bọn này, cứ vài ngày là lại mất khống chế".
Bà ta thở dài, "Người bên ngoài ngày càng ít".
"Làm sao! Cũng chẳng phải dành cho bà!".
Trên mặt con quỷ lộ nụ cười vừa lòng.
Ninh Hoàn nhăn mày không khỏi nhìn bà lão trước mắt thêm vài lần, có lẽ địa vị của bà ta không hề thấp.
Bà ta khẽ gật đầu, ánh mắt lo lắng đảo qua đám đông trên cầu, đột nhiên dừng lại tại chỗ Ninh Hoàn.
Hắn nhất thời căng thẳng, chẳng lẽ mình bị phát hiện?
Bà ta nhíu mày, gương mặt quái đản lộ vẻ nghi hoặc, lão quỷ bà run rẩy vừa định lên tiếng bỗng trong thùng gỗ phát ra tiếng rên rỉ.
Từ trong thùng lỗ một cánh tay từ từ vươn lên.
"Còn chưa chết à?".
Bà lão thò tay vào trong thùng, kéo ra một thân thể co quắp.
Người kia như thể một bộ xương khô, teo tóp, trên cổ là một lỗ thủng lớn, huyết dịch không ngừng trào ra.
Hai mắt hắn sợ hãi trợn to, lồng ngực còn phập phồng là minh chứng duy nhất cho việc hắn còn sống.
Bất chợt thân thể hắn co giật, ngón tay tóm lấy áo bà ta, cổ họng "khùng khục" gian nan phát ra thanh âm.
Ninh Hoàn cố lắng tai nghe cũng chỉ đoán được hắn ta đang cầu xin được sống.
Lão bà nhíu mày, nếp nhăn càng sâu thêm một phần, bà ta buông tay trực tiếp ném người xuống hào.
Trên mặt nước bỗng chốc xuất hiện hàng vạn dấu răng nanh.
Chúng nó ẩn người trong làn nước, chỉ chờ bà ta ném người xuống là vội vàng vọt tới.
Nửa thân trên của chúng trần trụi, nổi đầy gân máu, hàng tóc đen ướt nhẹp, ép sát vào hai gò má.
Trong chớp mắt, Ninh Hoàn thậm chí còn chưa nhìn thấy bọt nước bắn lên, người kia đã bị phanh thây chẳng còn một mảnh thịt, chỉ để lại một vũng máu trên mặt nước.
Lão quỷ bà đổ hết thi thể trong thùng gỗ xuống nước, đám quái vật nhe nanh.
Trong không gian im ắng chỉ còn lại tiếng nhai nuốt thịt người.
Quỷ sai phía trước không dừng lại, tiếp tục dẫn đoàn người tiến về cửa thành.
Ninh Hoàn cứng đờ người lướt qua bà ta, trong lòng khẽ buông lỏng một cách khó hiểu...
Đúng lúc hai người vừa bước vào trong thành, Túc Tiển ngay lập tức kéo Ninh Hoàn sang một bên.
Phía sau trụ cổng thành có một khoảng trống nhỏ, vừa đủ cho hai người ẩn thân, gã quỷ sai không phát hiện.
Ninh Hoàn bình tĩnh lấy lại nhịp thở, hắn im lặng nhìn đoàn người đi xa...
Trong quỷ thành bao phủ bởi một lớp sương trắng xanh, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng hò hét ồn ào, những bóng người nhốn nháo ẩn hiện.
"Đây là đâu?", Ninh Hoàn cảnh giác nhìn xung quanh, không nhịn được mà nhỏ giọng thắc mắc.
Túc Tiển lắc đầu, y nhăn mày lo lắng đáp, "Ta cũng không rõ.
Bất quá, nơi này giống như dị giới".
"Dị giới", Ninh Hoàn nghi hoặc.
Túc Tiển cũng không nắm chắc, y giải thích đơn giản, "Ta đọc được trong thư lý, chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Trong đó miêu tả đây là nơi được tạo ra bởi Đại yêu.
Hắn sáng tạo ra một thế giới mà yêu ma, thần thánh ngay cả con người cũng có thể sống cùng nhau".
Ninh Hoàn trợn tròn mắt, hắn nuốt nước miếng chậm rãi nói, "Vậy...vậy yêu quái kia nhất định rất lợi hại?".
"Ừ".
"Là loại lợi hại mà đến ngươi cũng không đối phó được?".
"Ừ, đánh không lại".
Đây có lẽ là lần đầu tiên Túc Tiển thừa nhận y không đối phó được kẻ kia, mà lại còn rất nhanh, rất quả quyết, rất dứt khoát, mặt còn không lộ một tia xấu hổ.
"Vậy phải làm sao bây giờ!".
Ninh Hoàn nhỏ giọng lầm bầm, "Ngươi cũng không đánh lại, chẳng phải là chúng ta xong đời rồi?".
"Có gì mà không được.
Chúng ta chẳng phải huynh đệ tốt, nguyện thề chết cùng tháng cùng năm, còn cùng luôn quan tài?".
Túc Tiển nhìn ai kia gấp gáp, lo lắng đến đỏ bừng cả mặt, khẽ...nhếch nhẹ khóe môi, khó thấy mà lộ ra ý cười,
Ninh Hoàn dán mặt vào cột gỗ, hữu khí vô lực mà nhướng mi, khinh thường nhìn Túc Tiển, mặt hiện bốn chữ Ngươi là đồ ngốc!
Túc Tiển kiềm tiếng cười, không tiếp tục chọc người ta, y bĩu môi, "Ta không giải quyết được nhưng còn sư phụ, sư bá ở Tam Thanh sơn cơ mà".
Y cụp mắt nhìn Ninh Hoàn, người kia vẫn còn giữ nguyên cái vẻ đờ đẫn, sống không còn gì luyến tiếc, cứ mở mắt rồi lại nhắm lại.
Túc Tiển dùng sức bóp má Ninh Hoàn tức giận nói, "Ta nói đánh không được, nhưng chưa nói là chạy không được!".
"Vừa rồi ngươi không nói như vậy...".
Nửa má Ninh Hoàn còn trong tay Túc Tiển, hắn hàm hồ oán trách.
Thôi chạy được là tốt rồi, còn hơn là chết ở đây.
"Xuỵt".
Ninh Hoàn đang nói dở lời thì bị Túc Tiển ngắt ngang.
Màn sương trước mắt đột nhiên tản ra, Túc Tiển chăm chú quan sát bỗng nhiên xuất thần.
"Sao vậy?", Ninh Hoàn khó hiểu hỏi.
Túc Tiển đột nhiên quay sang, con ngươi lộ rõ vẻ kinh ngạc, "Ninh Hoàn, ngươi cảm thấy nơi này giống chỗ nào?".
Ninh hoàn nhíu mày, hắn nhìn trước mắt.
Lớp sương mù ban nãy đã biến mất, những bóng người kia cũng không còn.
Cảnh tượng trước mắt là con đường vắng, tường trắng, ngói xám xanh, hai bên là dãy hàng quán, bên ngoài treo vài chiếc đèn lồng đỏ.
"Giống như...".
Ninh Hoàn cẩn thận quan sát, một cảm giác cực kỳ quen mắt mà nhất thời không nghĩ ra nơi nào.
"Nơi này chủ tọa hướng Nam, trung trục nhô ra, lưỡng dực quân hành đối xứng, tựa hồ giống Kinh thành?".
Túc Tiển nhìn chằm chằm trước mặt, gằn từng chữ trả lời.
Ninh Hoàn nghe vậy thì sửng sốt, lại nhìn cảnh vật kia, bên tai tiếng Túc Tiển tiếp tục vang lên.
"Nếu như chúng ta cứ đi theo con đường này, phía trước hẳn là Hoàng cung".
Ninh Hoàn kinh ngạc há miệng, nhất thời không thốt nên lời.
Lúc sau hắn mới thì thầm, "Những thứ kia đang muốn làm gì?".
Túc Tiển rũ mắt, run rẩy lắc đầu, "Bây giờ chúng ta chỉ có thể nhanh chóng báo tin ra bên ngoài".
Y nhíu mày, sắc mặt đặc biệt ngưng trọng, "Không biết thứ Phật hay Ma kia cần những người này để làm gì".
Đúng lúc này từ đằng xa lại vang lên tiếng ken két của bánh xe ma sát với lòng đường, cửa thành từ từ mở ra.
Lão quỷ bà vừa xong đẩy xe đi vào trong...
Túc Tiển mím môi, đôi mắt khẽ chuyển, thần sắc tính toán, y nháy máy nhìn Ninh Hoàn ý bảo đuổi theo bà ta.
"Hử?".
Ninh Hoàn nhìn bà ta rồi quay lại Túc Tiển làm động tác cứa cổ, sau đó lại ngơ ngác thắc mắc pha chút lo lắng nhìn Túc Tiển như là muốn xác nhận có nên hành động hay không.
Túc Tiển tức, y vỗ một cái lên tấm hoàng phù trên trán ai kia.
"Một lão quỷ bà, gia thừa sức giải quyết!".
Ninh Hoàn co người lại, răng cắn phải đầu lưỡi, hắn khẽ rên một tiếng.
"Ta chỉ hỏi thôi mà, đâu có nói ngươi không đánh lại a".
Ninh Hoàn bất mãn lên tiếng, hắn ngước thấy cái mặt thối của người ta thì vội vàng cười cợt nịnh nọt.
"Túc đại nhân~".
Hắn chỉ chỉ bóng dáng lão quỷ bà, "Còn không đuổi theo là bà ta đi mất nha".
Túc Tiển liếc mắt ra sau, hừ lạnh một tiếng tiến về phía bóng người không thèm quay lại.
Ninh Hoàn thấy vậy cũng vội vàng bám theo..