Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh

Chương 62: 62: Quỷ Thành






Sương mù bao trùm cảnh vật, đoàn bóng người dần dần đến gần, gương mặt ai cũng tái xanh, biểu tình cứng đờ, trên cổ buộc một sợi dây đỏ.

Đi đầu tiên là trưởng thôn hôm qua, Ninh Hoàn nhìn thấy lão thì không khỏi giật mình.

Hắn quan sát đoàn người phía sau thầm nghĩ, liệu đây có phải là những người trước đó bị mất tích?
Những người này mặc dù mặt mũi không có biểu tình nhưng vẫn tiến về phía trước theo trật tự, bước chân cứng đờ như rối dây.

Đột nhiên Ninh Hoàn bắt gặp thân ảnh quen thuộc đứng cuối hàng.

Vóc dáng y gầy nhỏ, lẫn vào đoàn người, y cúi đầu, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình.

Thế nhưng nét mặt lo lắng và bước đi có phần hoảng hốt khiến y lạc nhịp với đội ngũ xung quanh.
Ninh Hoàn cau mày, kia là thiếu niên hắn gặp hôm qua.

"Tại sao tiểu tử kia lại ở đây?", Ninh Hoàn nghi ngờ.
"Ngươi biết hắn?".

Túc Tiển đảo mắt nhìn thiếu niên thấp giọng hỏi.
Ninh Hoàn gật đầu giải thích, "Hôm qua chính hắn nói cho ta biết bí mật về Hỉ Nhạc Phật Miếu".

Ninh Hoàn im lặng, hắn khẽ mím môi rồi nói ra nghi hoặc, "Nếu những người này cung phụng Hỉ Nhạc phật nên mới có mặt ở đây.

Còn hắn thì sao, hắn nói hắn không tin tà phật".
Hàng dài người đến trước tòa miếu thì dừng lại.


Không khí lại giảm thêm vài độ, ngập hơi lạnh.

Âm phong quấn quýt với hắc khí trôi nổi trong không trung, giữa ban ngày mà trời càng lúc càng tối, miếu tà hiện trong lớp sương mù như được bao phủ bởi lớp lân quang, ma chơi lập lòe ánh xanh chớp tắt.

Đoàn thôn dân đứng im lặng trước miếu thờ như cương thi, gương mặt xanh trắng cứng ngắc như thể người đã chết.
Đúng lúc này, cửa miếu chậm rãi "két" một tiếng mở ra, trong tiếng động ghê người, đội ngũ từ từ di chuyển.

"Đi theo".

Túc Tiển nhỏ giọng thúc giục.

Y nhanh tay dán lên trán Ninh Hoàn một tấm hoàng phù, kéo hắn đến cuối hàng người, theo sau những người kia vào trong miếu thờ.
....
Ninh Hoàn bám theo Túc Tiển xen lẫn vào đội ngũ.

Hắn cẩn thận liếc nhìn hai bên.

Những đôi mắt đục ngầu chết lặng chăm chú nhìn về phía trước, không có chút phản ứng với động tĩnh của hai người.

Thiếu niên đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm hai người mới gia nhập, đôi mắt trợn to, lộ vẻ lo lắng.

Một lúc sau, thân ảnh nhỏ gầy chui ra phía sau đám người, thấy Ninh Hoàn chú ý tới mình, chưa kịp giải đáp ánh mắt hoài nghi của hắn, thiếu niên đã lo lắng chỉ tay ra phía sau hai người.
Ninh Hoàn không hiểu ý bối rối quay người lại.

Đằng sau là một hàng người thật dài xuất hiện trong lớp hắc vụ, nối tiếp cứ thế tiến lên.


Phía cuối hàng là hai bóng người, lúc này cũng có một người quay lại nhìn hắn, hai mắt chạm thẳng Ninh Hoàn.
Bị phát hiện? Đôi mắt đen bóng mờ ảo, lúc này nhìn chằm chằm Ninh Hoàn.

Hắn đông cứng người, sau lưng lập tức ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh.

Thế nhưng bóng người kia vẫn im lặng chăm chú nhìn hắn không nhúc nhích.

Ninh Hoàn nhíu mày quay đầu tìm kiếm thiếu niên, lại thấy bóng người kia cũng làm động tác y hệt hắn.
Ninh Hoàn nghi hoặc, hắn kinh ngạc quay đầu, bóng người mơ hồ cũng quay đầu lại.

Hai mắt đối diện nhau, Ninh Hoàn khẽ trầm tư rồi đột ngột giơ tay phải lên, bóng người giơ tay trái.
Nơi này, có tấm gương sao? Ninh Hoàn nghi hoặc nghĩ.
Nhưng nếu có một tấm gương trong hắc vụ kia, vậy thì hai bóng người hẳn là hắn và Túc tiển, nhưng...!Ninh Hoàn tìm kiếm thiếu niên trong đám đông, vị trí đó đã trống không, không còn bóng dáng.

Đến lúc Ninh Hoàn quay người lại xác nhận, vị trí trống không ban nãy đã biến mất.
Túc Tiển nhận thấy sự khác lạ của hắn thì quay đầu nhìn.

Lời vừa muốn nói đã phải dừng lại vì lối vào miếu đã gần trong gang tấc.

Dưới chân là ngưỡng cửa thật cao, Ninh Hoàn nhìn đám người thôn trang từng người từng người đi vào, trong lòng trở nên bất an, hắn nhớ lại những cảnh tượng đã thấy ngày qua, rốt cuộc là ảo hay là thật?.
Ninh Hoàn chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, ai ngờ lại thổi đúng tấm hoàng phù tạo nên âm thanh.

Tiếng động cực kỳ rõ ràng giữa không gian im lìm, Ninh Hoàn sợ đến run rẩy vội vàng giữ chặt tấm hoàng phù.


Con ngươi tròn vo cẩn thận đảo xung quanh không thấy có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này bên cạnh truyền đến tiếng thở dài bé xíu, cổ tay Ninh Hoàn bị một hơi ấm bao bọc, lòng bàn tay người kia nóng bỏng áp chặt mạch đập của hắn.

Ninh Hoàn sửng sốt, kinh ngạc nhìn sang bên lại bắt gặp ánh mắt bất lực của Túc Tiển.

Hắn ngờ nghệch, một tay nhấc tấm hoàng phù trước trán lộ nụ cười hối lỗi.

Túc Tiển lắc đầu, y khẽ mở miệng, dù không phát tiếng nhưng Ninh Hoàn lại đọc hiểu rõ ý tứ của y.
"Theo sát ta".
Hắc vụ bao phủ càng nhiều, lan tràn về phía trước mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

Lòng bàn tay Ninh Hoàn bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cách đó ba thước đã chẳng thấy rõ Túc Tiển.

Nhịp tim hỗn loạn lộ rõ sự bất an, hơi ấm nắm chặt cổ tay bỗng nhiên xê dịch xuống dưới, thay vào đó luồn vào từng ngón tay nắm thật chặt, bàn tay người kia khẽ bóp nhẹ an ủi Ninh Hoàn.

Thân thể của hắn hơi sững lại, trái tim thấp thỏm đột nhiên được vỗ về, dần bình tĩnh lại...
Hai người vượt qua ngưỡng cửa cao dưới chân, nhiệt độ xung quanh lại giảm thêm vài phần.

Ninh Hoàn rét đến run rẩy cả người, cảm giác như đi vào hầm băng, lớp sương trắng quẩn quanh chóp mũi, hơi lạnh từ cổ tràn vào thân thể.

Hắn dần dần cảm giác có gì đó không ổn, lớp nền gạch dưới chân càng ngày càng mềm.

Hắc vụ từ từ tản đi, trước mắt không phải là tượng của Hỉ Nhạc phật, cũng không thấy ác quỷ vây quanh, bốn bức vách đỏ tiêu thất.

Lúc này bọn họ như đang đứng giữa một cánh đồng rộng bát ngát.
Xung quanh bao phủ bởi sự im lặng chết chóc.

Ninh Hoàn cụp mắt, chân giẫm lên lớp bùn đen nhớp nháp, đây là đâu? Ninh Hoàn thầm nghĩ.


Mặt trăng lưỡi liềm treo trên đỉnh đầu tỏa từng lớp hồng quang yêu dã, trước mặt bọn họ xuất hiện một tòa thành, vây quanh bởi u lam lập lòe như ma chơi.

Nơi đó hiện lên sừng sững tựa như ảo ảnh...
Ninh Hoàn còn chưa kịp kinh ngạc đã bị tiếng "loạt xoạt" ở bên cạnh quấy nhiễu.

Đại hán đứng ngay trước hắn đột nhiên có dị dạng, trước cổ hắn ta phồng lên một bướu thịt to bằng nắm tay.
Đó là cái gì? Bỗng cái bướu thịt tựa như có vật sống bên trong, khẽ động đậy...từ từ chồi lên khỏi cổ áo.

Ninh Hoàn nhìn chăm chú, một khuôn mặt người dần dần lộ ra, mặt, mắt, mũi, miệng thành hình.

Ninh Hoàn nhíu mày, hắn đảo mắt nhìn mặt đại hán lại nhìn xuống dưới bướu thịt không khỏi hít sâu một hơi...hai gương mặt giống hệt nhau...
Đột nhiên bướu thịt mở mắt, con ngươi hỗn độn nhìn thẳng Ninh Hoàn đằng sau lưng.

Nét mặt của nó từ mơ hồ dần trở nên thanh minh, lộ vẻ sợ hãi, tuyệt vọng.

Mặt người kêu lên từng tiếng kéo theo bướu thịt không ngừng nhúc nhích giãy giụa...
Tiếng kêu càng lúc càng lớn, Ninh Hoàn nhận ra trên cổ tất cả thôn dân ở đây đều u lên bướu thịt, hiện hình những gương mặt giống y hệt họ.

Những gương mặt sợ hãi, rên rỉ trong tuyệt vọng.
"Kêu cái gì mà kêu?".

Giọng nói ma quái yếu ớt vang lên ngay bên cạnh Ninh Hoàn, nó lớn tiếng gào lên ngăn chặn tiếng la hét rên rỉ của những bướu thịt, "Được trở thành tế phẩm của Hỉ Nhạc phật là phúc phận của các ngươi a!".

Ninh Hoàn theo tiếng gào nhìn lại, thân thể hắn bỗng run lên, những người này, trên cổ họ đều được buộc một sợi chỉ đỏ mà...sợi chỉ đó nối liền với một cái đầu người đang trôi lơ lửng.
Không gian bỗng im bặt, chỉ còn tiếng kêu khóc nho nhỏ quẩn quanh trong bất tận.

Đoàn người vô cảm lại tiếp tục di chuyển, hướng về phía quỷ thành....