Sổ Tay Ghi Chép Cách Làm Đàn Ông Tốt

Chương 15: 15: Quân Tẩu Bỏ Học1






Edit: Yên
*Có chút chú ý nho nhỏ, chương 15 này theo cv là gộp cả chương 15,16,17, vậy nên ta phải tách chương ra, thứ lỗi vì sự chậm trễ nàyTvT
Chờ đến khi Lâm Thời Hằng quay về cùng Hà Tuyết Châu, liền nghe nói Trương Ngạn Minh làm ầm ĩ ở bệnh viện gây ra chuyện bất mãn của đám quân nhân.

Bộ đội là chỗ có kỉ luật nghiêm ngặt, không riêng gì tiểu binh, người cấp trên như Trương Ngạn Minh cũng không thể phạm sai lầm chút nào, đúng là hắn có bối cảnh, nhưng ở cái thời đại này, bối cảnh của hắn cũng không thể giúp hắn hoàn toàn giải quyết hết mấy lời đồn trong bộ đội này được.

Cuối cùng, dưới sự sức ép của người nhà hắn, Trương Ngạn Minh vẫn bị xử phạt, nhưng chỉ giáng chức từ phó đoàn xuống trung đoàn trưởng thôi.

Theo lý mà nói, mắc phải sai lầm lớn như vậy ở ngay trước mắt công chúng, còn vào thời kỳ quốc gia còn đang xảy ra sóng ngầm với các nước xung quanh đặc biệt nhạy cảm như vậy, có thể giữ được vị trí trung đoàn trưởng đã coi như không tồi rồi, Trương Ngạn Minh lại hoàn toàn không thể chấp nhận được kết quả như vậy.

Đặc biệt là, hắn nhận được điện thoại trong nhà, ông hắn đã hung hăng trách mắng hắn một trận trong điện thoại.

"Vì một người phụ nữ mà trở thành trò cười của cả bộ đội, đúng là lãng phí công sức tao tiêu tốn trên người mày mà, còn mặc kệ cái mặt già này đi bảo người khác quan tâm đến mày nữa."
"Tao nói cho mày, thành thật một chút ở bộ đội đi, chuyện mày gạt người trong nhà đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ kia trước tao sẽ nhớ kĩ, chờ đến khi việc ồn ào này trôi qua thì lập tức ly hôn với cô ta đi."
Trương Ngạn Minh cắn răng, kiệt ngạo trên mặt tràn đầy không phục: "Ông, cháu yêu cô ấy."
"Tao mặc kệ mày yêu mèo hay chó, nhớ kỹ, Trương gia chúng ta tuyệt đối không thể để cho một người phụ nữ không hỗ trợ được gì cho mày làm vợ của mày."
Sau khi Trương Ngạn Minh cúp máy, âm trầm trên mặt giống như muốn ăn thịt người, tràn đầy oán hận đối với việc trưởng bối nhúng tay vào chuyện hôn nhân của mình.

.

Truyện Nữ Cường
Nhưng hắn sẽ không khuất phục, trong nhà càng ép hắn từ bỏ thì hắn sẽ càng không từ bỏ.


Trương Ngạn Minh quật cường hiển nhiên cũng không khiến cho trưởng bối của hắn mềm lòng, ngược lại khiến cho bọn họ đều tức giận, Lâm Thời Hằng rất nhanh đã nhận được tin Trương gia đã thu lại mọi che chở với Trương Ngạn Minh.

Hắn cũng không thấy ngạc nhiên chút nào, vốn dĩ Trương gia chính là một gia tộc lớn, mà bởi vì là một gia tộc lớn, cho nên mọi người một kẻ tổn thất là tất cả cùng tổn thất, một kẻ đạt được vinh quang là tất cả cùng vinh quang, những lời Trương Ngạn Minh nói, trong mắt người khác thì chính là ý của Trương gia, cho dù những tiểu binh đó không biết Trương Ngạn Minh là con cháu Trương gia, nhưng một người có chức cao trong quân như Lâm Thời Hằng lại biết rõ ràng.

Trương Ngạn Minh được nuông chiều, nhưng những cái nuông chiều đó cũng không thể phá đi hết ảnh hưởng mà lời nói kia của hắn đã gây ra cho Trương gia được.

Nếu hắn chịu thua mà cúi đầu xin lỗi thật tốt với người trong nhà, có lẽ trưởng bối còn sẽ mềm lòng, nhưng hắn có tính tình kiệt ngạo như vậy thì sao có thể cúi đầu được.

Trong nguyên tác, sau khi Trương Ngạn Minh mang Miêu Tinh rời đi, bởi vì ảnh hưởng của nguyên chủ nên hai người vẫn chưa công khai yêu đương, mà là tiếp tục lén lút hẹn hò, hưởng thụ kích thích vì yêu đương vụng trộm.

Bởi vì đoàn trưởng là nguyên chủ rời đi, không lâu sau Trương Ngạn Minh đã ngồi lên vị trí đoàn trưởng, sau đó dưới sự trợ giúp của người nhà lại vô cùng thuận lợi đứng lên độ cao mà người Trương gia không ai dám khinh thường.

Hắn đã không cần bất kỳ thế lực bên ngoài nào trợ giúp nữa, mà lúc này, cho dù hắn có tuyên bố mình muốn ở bên một cô gái không có bất kỳ gia thế nào cả thì cũng sẽ không ai dám tỏ ra nghi ngờ cùng phản đối.

Nhưng Trương Ngạn Minh bây giờ, cánh chim chưa lớn, thanh danh ở bộ đội hôi thối không ngửi được, còn mất đi chỗ dựa che chở lớn nhất.

Trong một đêm mất đi vầng hào quang được phù hộ, hắn muốn đứng ở trên cao thì cũng chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân mà thôi.

Mà dựa theo quan sát của Lâm Thời Hằng, Trương Ngạn Minh cũng không phải loại người có tính cách cố gắng gấp bội khi rơi vào nghịch cảnh.

Hắn sớm đã quen được trong nhà trợ giúp, thói quen cao cao tại thượng khinh thường người khác, lúc hắn không được hưởng những ưu đãi trước kia nữa cũng sẽ chỉ oán hận người khác không cho mình ưu đãi mà thôi.


Thời gian trôi đi, suy đoán của Lâm Thời Hằng cũng thành sự thật, Trương Ngạn Minh cứ như thể biến thành chó rơi xuống nước trong một đêm, cấp trên đã từng không chọn hắn vào khu nguy hiểm, có nhiệm vụ nguy hiểm nào cũng không phái hắn làm, bây giờ lại phải nhận đãi ngộ giống như người khác, trung đội trưởng khác có nhiệm vụ gì thì Trương Ngạn Minh sẽ có nhiệm vụ đó.

Trương Ngạn Minh quen sống trong nhung lụa, chưa từng phải ăn khổ như vậy, trong thời gian ngắn đã chịu không ít vết thương, thế nhưng mấy vết thương này lại không phải rất nghiêm trọng, ngay cả chờ lành hẳn cũng không cần đã phải tiếp tục nhận nhiệm vụ được phái xuống.

Rõ ràng đây là chuyện bình thường, nhưng hắn chưa bao giờ phải cảm nhận loại tàn khốc này liền tin chắc là có người cố ý hại mình, vì thế còn đi gây náo loạn bên phía cấp trên, lại để người trong bộ đội thấy một trận trò cười.

Lâm Thời Hằng cũng được rất nhiều người chú ý, bởi vì dựa theo cách nói của Trương Ngạn Minh, kẻ gây hại cho hắn chính là Lâm Thời Hằng.

Chỉ là dựa theo quan sát của bọn họ, Lâm đoàn trưởng người ta có thèm để ý tới hắn ta đâu, hắn đã xuất sắc hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, thậm chí còn lập được một cái chiến công hạng nhất, theo lý thuyết thì đạt được chiến công hạng nhất được trực tiếp thăng một bậc cũng không sao cả, chỉ là xem ý của phía trên thì vẫn phải chờ một thời gian.

Cũng đúng thôi, rốt cuộc thì tuổi của Lâm đoàn trưởng vẫn còn quá trẻ, nhưng một nhân tài xuất sắc như vậy, lại còn trẻ tuổi thế này nữa vẫn khiến không ít quan quân đều âm thầm gật đầu trong lòng.

Đặc biệt là, không chỉ có năng lực chiến đấu cùng năng lực lãnh đạo của Lâm Thời Hằng mạnh mẽ mà tính cách cũng rất có tình người, nghe nói lúc Trương Ngạn Minh còn là phó đoàn cũng từng ngáng chân hắn không ít lần, sau đó cũng có vài lần bôi đen thanh danh của hắn, tuy rằng không ai không hiểu rõ nhưng nếu mà đổi thành bọn họ thì cũng không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa.

Lúc trước còn có Trương gia chống đỡ sau lưng, bây giờ Trương gia cũng mặc kệ rồi, một cơ hội bỏ đá xuống giếng tốt như vậy, nhưng ngoài suy đoán của rất nhiều người, Lâm Thời Hằng cũng chẳng hề làm cái gì với Trương Ngạn Minh đã từng nhằm vào mình vô số lần kia cả.

Nếu hắn dựa vào việc trong lòng tức giận mà dùng quyền thế tiến hành trả thù Trương Ngạn Minh, tuy rằng trong mắt vài người phía trên không thấy đây là chuyện lớn gì nhưng cũng sẽ để lại ấn tượng hắn là người thù dai và lỗ mãng, bây giờ hắn nhẹ nhàng buông tha, ở trong mắt vào người lớn tuổi thì chính là rộng lượng có phong phạm.

Cuối cùng, tin tức đã đơn giản được chứng thực, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cuối năm nay, Lâm Thời Hằng ít nhất cũng sẽ thăng hai cấp.

Lâm Thời Hằng xuân phong đắc ý trong mắt rất nhiều người lại đang dẫn vợ mình đi kiểm tra sức khỏe.


"Đứa nhỏ rất khỏe mạnh, thân thể của vợ anh cũng không tồi."
Người đàn ông mặc quân trang thẳng tắp rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận đỡ vợ mình đứng lên, lại đi hỏi: "Bác sĩ, tình huống như vậy của vợ tôi có hạn chế thời gian đọc sách mỗi ngày không?"
Bác sĩ mặc áo blouse trắng cười trả lời: "Chỉ cần lúc cảm thấy mệt mỏi thì dừng lại là được, vợ anh rất thích đọc sách sao?"
"Đúng vậy." Nói đến cái này, Lâm Thời Hằng bất đắc dĩ lại sủng nịnh nhìn thoáng qua vợ bên cạnh: "Ngày nào cũng ôm sách không buông tay, giáo viên trong trường đều nói là cô ấy quá nghiêm túc rồi."
Hà Tuyết Châu hơi ngượng ngùng, mặt đỏ hồng, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần thấy mệt thì em sẽ lập tức nghỉ ngơi."
Bác sĩ hơi có chút cảm thán nhìn thai phụ đã có bụng lớn trước mặt này.

Bọn họ đến khám rất thường xuyên, hơn nữa trước đó còn có tin đồn về chuyện một y tá bị viện quân y sa thải tên Miêu Tinh đã biết rõ vị Lâm đoàn trưởng này có vợ rồi mà vẫn tiếp tục theo đuổi, bác sĩ bên này cũng có chút quen thuộc với đôi vợ chồng này.

Từ lần đầu tiên bọn họ đến cho tới bây giờ, có lẽ ngay cả Hà Tuyết Châu cũng không biết là bộ dáng của cô đã thay đổi ra sao.

Bộ dáng của những thai phụ bình thường đều sẽ có vẻ ngoài xấu đi một chút so với trước khi mang thai, bụng mập mạp cùng đủ loại phản ứng trong thời gian mang thai, cũng không tránh được béo phì, nhóm bác sĩ khoa sản cũng đều thấy không ít lần.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy mang thai còn càng ngày càng đẹp lên.

Vào lần đầu kiểm tra, sắc mặt Hà Tuyết Châu còn hơi vàng, lúc nhìn người đối diện cũng không nhịn được mà lộ ra một chút nhút nhát, tuy rằng cô rất cố gắng không biểu hiện ra ngoài nhưng vẫn rất dễ dàng bị người khác phát hiện.

Còn bây giờ hãy nhìn cô đi, làn da vốn hơi vàng lại thô ráp đã trở nên bóng loáng trắng nõn, ngay cả một chút lấm tấm cũng không có, dường như ngũ quan thanh tú cũng nở rộ ra trong vài tháng này vậy, rõ ràng vẫn là bộ dáng ban đầu, nhìn lại dịu dàng cùng hấp dẫn ánh mắt người khác như thế.

Lúc nhìn người khác cũng tràn đầy tự nhiên hào phóng.

Nhưng cũng khó trách, ai bảo cô có người chồng tốt chứ, không cần cô ở trong đại viện chăm sóc hắn, ngược lại để cô đi học, lại sợ cô vất vả, còn đặc biệt thuê những người khác trong đại viện hỗ trợ làm cơm cho thai phụ.

Khoa phụ sản đưa ra cho thai phụ nhiều đơn như vậy, Lâm đoàn trưởng là người đầu tiên nghiêm túc chấp hành.


Có người chồng đáng ngưỡng mộ, bản thân cũng có sự nghiệp yêu thích, hàng ngày không cần giặt quần áo nấu cơm, chỉ cần an tâm học thứ mình thích, khí sắc tốt cũng là bình thường thôi.

Tùy tiện một người cũng có thể nhìn ra trạng thái của Hà Tuyết Châu cực kỳ tốt, nhưng dù là vậy, Lâm đoàn trưởng vẫn luôn không yên tâm, vừa đến thời gian kiểm tra đã vội vàng đưa vợ tới kiểm tra rồi.

Ông cũng biết Hà Tuyết Châu đã thi được vào trường, đang chờ bốn tháng sau thi khảo sát, một khi thông qua khảo sát, cô đã có thể trở thành một người bác sĩ chính thức, bởi vậy nên cô cực kỳ nỗ lực, vừa có cơ hội liền đi đọc sách.

Măc kệ ở đâu, người nghiêm túc nỗ lực sẽ luôn chiếm được cảm tình của mọi người, tính cách Hà Tuyết Châu dịu dàng, kiến thức y học lại học rất nhanh, nắm chắc thi đậu, cảm tình của cô với chồng tốt như vậy, đánh giá cũng sẽ không cách quá xa, bệnh viện có thể chọn cũng chỉ có viện quân y với bệnh viện của bọn họ, nếu rất có thể sẽ trở thành đồng nghiệp tương lai của bọn họ thì các bác sĩ y tá nơi này cũng không ngại tạo quan hệ tốt với vị đồng nghiệp tương lai này.

Hà Tuyết Châu đã qua nhiều tháng, nếu không ngoài dự tính thì ngày sinh có lẽ sẽ vào tháng sau, tuy rằng trạng thái của cô vô cùng tốt, bác sĩ vẫn theo thường lệ dặn dò vài câu những việc cần chú ý, nhìn người đàn ông mặc quân trang tướng mạo tuấn tú trước mặt lộ ra ánh mắt nghiêm túc nhớ kỹ, cảm thán trong lòng liền càng sâu.

Yêu thương vợ, lại lập được công lớn, có trách nhiệm với thuộc hạ, thỏa đáng với cấp trên, sao trên đời lại có người đàn ông hoàn mỹ như vậy chứ.

Cũng chẳng trách một đám y tá trẻ tuổi vừa thấy hắn đã sáng mắt lên, chờ hắn đi rồi càng là ríu rít thảo luận.

"Tôi đã nhớ kỹ, còn gì nữa không?"
Bác sĩ cười lắc đầu: "Hết rồi, thân thể của cô ấy rất tốt, đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh, hẳn sẽ rất thuận lợi, đến lúc đó nếu vẫn không yên tâm thì cứ đưa cô ấy đến nằm viện trước ngày sinh dự tính mấy ngày."
Sau khi Lâm Thời Hằng nhớ kỹ trong lòng lời dặn dò của bác sĩ lại xác nhận không còn điều gì cần chú ý nữa, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng lộ ra ý cười thoải mái: "Được rồi, chúng tôi sẽ làm theo chỉ dẫn, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi tạm biệt bác sĩ, hắn liền đỡ vợ đã lớn bụng nên không tiện đi lại ra ngoài, thỉnh thoảng còn dùng giọng nói dịu dàng dặn dò.

"Chúng ta đi chậm một chút đi, không cần nóng nảy làm gì, vừa lúc có thể đi dạo trung tâm thương mại."
Nói đến cái này, Hà Tuyết Châu vội vàng nói: "Đừng mua quần áo cho em nữa, bây giờ vóc người của em lớn, chờ đến sau khi sinh con, những bộ quần áo đó sẽ không mặc được, quá lãng phí."
"Em vất vả như vậy, vốn dĩ nên thưởng cho em thật tốt, được rồi, đừng lo lắng, không phải vừa đúng lúc anh được nhận một khoản tiền thưởng à, cũng không phải không có tiền."
Hà Tuyết Châu cảm động, đồng thời lại hơi bất đắc dĩ: "Tiền đều để ở chỗ của em, đương nhiên em biết trong nhà có tiền, nhưng mà mấy bộ đồ đó mặc không bao lâu đã không mặc được nữa, quá lãng phí, em mặc đồ cũ là được rồi, cần gì phải cố ý mua mới chứ."
Editor có lời muốn nói:
- Ngọt chết ta~~.