Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

Quyển 3 - Chương 39: Phiên ngoại




Trước hết nói sơ về giáo chủ đại nhân.

Hôm nay  ta nghe được trong giáo có vài lời ong tiếng ve về ngài, dám nói này sẽ không truy đuổi người, những lời đó chính là vô cùng vô lễ nha. Giáo chủ, ngài vốn không gì là không thể không đúng sao, đám nhiều chuyện đó đã bị ta cắt lưỡi rồi, xử lý xong đám nhiều chuyện đó đột nhiên cảm thấy những nhánh hoa anh đào hôm này đẹp hơn mọi khi nha.

E hèm, đầu tiên ta phải thừa nhận, đối với soái ca ngọc thụ lâm phong, thiên hạ vô địch….(tác giả đã tĩnh lược hơn cả ngàn chữ đó QAQ) như giáo chủ đại nhân đây, lòng kính trọng của ta đối với ngài như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt, không ai có thể thay đổi địa vị của ngài trong lòng ta.

Chỉ là… có một chút sự tình ta vẫn không thông suốt, vì sao ngài lại thích đập đồ đạc đến vậy? Thật ra đập vài món cũng chẳng tính là gì, nhưng mà vì sao ngài cứ thích đập đồ trước mặt tên Lạc Vũ kia nha? Có người nói với ta, đấy chính là yêu. Yêu????? Lẽ nào ngài lại thích… Diêu Phác sao? Hay ngài muốn chọc giận Tả hộ pháp để chiếm hữu Hữu hộ pháp? Ta cảm động quá, không ngờ tâm hồn của ngài lại mềm mại, đa tình đến như vậy. Nhưng mà, đập nhiều đồ đến vậy ngài không thấy đau tay sao? Cái tên dược tử đó làm sao xứng với ngài nha, ngài chỉ cần búng tay một cái là được mà, hay ngài muốn xửa lý mọi nguy cơ tiềm tàng?

Woah, giáo chủ đại nhân, ngài quả nhiên mưu tính sâu xa nhaaaa (con này điên rồi OxO)

Ta nhớ năm ngoái, ngài lôi kéo Lạc Vũ đi chơi đạp thanh. Lượn qua lượn lai cuối cùng lại là hai người lạc đường. Ta cùng vài ám vệ vẫn luôn túc trực gần đó, nhưng không có chỉ thị của ngài bọn ta không dám lại gần quấy rầy nha. May là trước đó ngài đã có dự tính trước, cho người quét dọn sơn động gần đó, toàn bộ tân trang lại lột lần.

Woah, giáo chủ đại nhân, ngài đúng là thần cơ diệu toán nhaaaaaa

Bất quá thời tiết lại đột nhiên thay đổi, cư nhiên đổ mưa nha. Chúng ta không thể là gì khác ngoài mở mắt trừng trừng nhìn ngài và Lạc Vũ chạy vào sơn động, toàn thân ướt đẫm

Khi đó, môi ngài xanh xanh tím tím, dù biết thời tiết kiểu này cũng không thể ảnh hưởng đến cao thủ đệ nhất như ngài, nhưng mà ta rất lo lắng nha. Không sao, ta đã sớm chuẩn bị rồi.

Đại khái, khi lạnh cóng đến mức chịu không nổi ngài có thể lại gần Lạc Vũ rồi ôm hắn nha. Tên Lạc Vũ kia xem như thức thời, đúng lúc nhích sang chỗ khác rồi dìu ngài vào sau trong sơn động, đại khái là hắn phải dùng vận công để sưởi ấm cho ngài.

Haizz, ta sao có thể tạo điều kiện để hắn ăn đậu hũ cơ chứ. Trong sơn động đã đã chuẩn bị lương khô, rơm củi số lượng không nhỏ nha, có thể dùng trong ba bốn ngày lận đó, đề phòng hắn lén ăn đậu hũ của ngài nha.

Bất quá, sao ngài có vẻ không cao hứng lắm, nhìn thấy đống củi khô trong góc động mà cả gương mặt đổi sang màu tím dồi….

Bây giờ nghĩ lại, ngày đấy ngày bày ra cục diện như vậy là muốn Lạc Vũ đối với ngài bất kính, sau đó nhân cơ hội giết chết hắn, độc chiếm Diêu Phác! Ta thực sử không muốn nhiều chuyện nha.

Từ đấy ta càng dụng tâm đi phỏng đoán tâm tư của ngài, tự hứa với lòng tuyệt đối không thể để chuyện như thế này xảy ra một lần nữa.

Sau đó có một lần, không hiểu vì sao ngài lại trúng xuân dược, rõ ràng cơm nước đều đã được cả đội ảnh vệ kiểm tra qua, bọn ta chả thấy có có gì bất thường….Bất quá chuyện này không trọng yếu nha, quan trọng nhất là phải tìm đường giải quyết.

Phong thái thần tiên như tuyệt đối phải tìm một người vô cùng tốt, vô cùng xinh đẹp mới có thể xứng đôi nha, vốn bọn ta muốn tìm đệ nhất hoa khôi nhưng không ngờ trong lòng ngài đã có người, cũng chỉ có người đó mới có thể giúp ngài a.

Nhưng mà đây là xuân dược nha, đây là thứ hại người nên chắc chắn nó sẽ ảnh hưởng đến thần trí, ngài lảo đảo đi tìm chỗ giải quyết, nhưng thế khỉ nào ngài lại về hướng phòng của Lạc Vũ?????

Nếu để ngài mắc phải sai lầm, bọn ta chính là tội đáng muôn chết.

Ta không thể làm gì khác ngoài việc đi trước ngài một bước, đuổi khéo Lạc Vũ, đem Diêu Phác nhét vào phòng.

Trên người Diêu Phác đủ thứ chai lọ không rõ nguồn gốc, ta lại chẳng biết trong đống chai lọ này chứa cái khỉ gì, ta sợ chúng thương tổn đến ngài nên ta đem toàn bộ đống linh tinh đó vứt ra ngoài.

Hắn khóc ỏm tỏi cả lên rồi quấn lấy ta, phiền muốn chết ta một chưởng đánh hắn ngất xỉu luôn OvO.

Ngài không cần có quá lo, nếu đã là người ngài thích ta tuyệt đối không dám nặng tay nha, chỉ nhẹ nhàng gõ một cái thôi, tuyệt đối không vì đố kỵ mà tăng thêm một chút lực làm gáy của hắn sưng chù vù nha, cục u trên gáy hắn là do hắn đập đầu xuống giường nha, ta cũng muốn đỡ lắm nhưng ta vụng tay vụng chân sợ làm tổn thương đến ái nhân của ngài nên đành nhìn hắn té đạp đầu xuống đất nhaaaaa.

Như mà sao cuối cùng hai người chả là gì hết vậy, ngài chỉ đứng ở đầu giường, nắm đầu giường đến nổi cả gân xanh nha. Một lúc lâu sau lại phẩy tay áo bỏ đi????

Ta nhớ kỹ lắm nha, ngài nhíu mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi luôn đó, còn gương mặt ta cũng chả dám nhìn kỹ ahuhu ta sao lạnh quá vậy nà.

Quả nhiên người kiêu ngạo như ngài đối với ái nhân trong tình trạng khó nói như vậy cũng không hề ra tay nha! Đây là tình cảm cỡ nào thuần khuyết nha (con này không chỉ điên mà trí tưởng tưởng còn bay cao bay xa nữa.)

Ta vẫn có chút lo lắng, tuy ta biết võ công ngài cao cường, nhưng mà nhịn cả đêm lận đó, ngài không sao chứ??? Không ảnh hưởng gì tới mai sau đúng hem????……

Nỗi khổ của giáo chủ ta tự nhiên có thể lý giải nha, ai bảo ta là ảnh vệ của ngài nha, ta với ngài như hình với bóng nha. Nhưng mà ta không nói ra đâu, bí mật của giáo chủ ta sẽ giúp ngài giữ kín. Nếu ngài cảm thấy ta không đáng tin vậy chém ta đi. Ta vĩnh viễn ủng hộ ngài vô điều kiện nha QAQ Bất quá sau khi ta chết ngài có thể khắc lên bia mộ của của ta dòng chữ “thích nhất Tội Ca”. Ta sẽ hảo hảo lưu ký trong lòng nha, dù dưới 18 tầng địa ngục ta cũng ngân niu như trân bảo.

Mặt khác ta cũng ngài có thể tiêu diệt Lạc Vũ, loại sinh vật cấp thấp như hắn không xứng trở thành tình địch của ngài nhaaaa, gào khóc, gào khóc.

Thân ái, Tội Ca.