Mỗi một kẻ bình tĩnh thận trọng như bây giờ cũng đều từng có một thời ngây ngô ngốc nghếch.
Cho dù Hoành Mạch Lâm không nói, ta cũng biết, trong lòng của lão nhất định có một vị trí đặc biệt dành cho Độc Vương, không có gì có thể thay thế được. Đáng tiếc đa số trên giang hồ đều không phải như vậy, muốn tránh khỏi cũng không thể tránh khỏi. Mặc dù yêu thương lẫn nhau, nhưng số phận định trước bọn họ không thể nắm tay nhau cả đời, cuối cùng mỗi người một ngả.
Xuân đi thu đến, ngàn lời thổ lộ tâm tình, mà chỉ có thể gửi gắm vào một cái hộp gỗ.
Nhưng đến cuối cùng, bọn họ vẫn là của nhau.
Nhìn chằm chằm vào Hoành Mạch Lâm, ta lặng lẽ não bổ, trong lòng cảm xúc trào dâng.
Đây là cái gì, nhân gian gọi là bát quái a!
Thấy ánh mắt lóe sáng của ta, chùm râu chổi chà của Hoành Mạch Lâm run lên “Nhãi con, muốn gì?”
Ta hắng giọng, bày ra biểu tình nghiêm túc nhất “Ta có hơi tò mò, không biết trong cái hộp kia có gì.”
Nghe ta nói thế, ánh mắt của Hoành Mạch Lâm lóe lóe, vẻ mặt ưu sầu.
“Không liên quan đến ngươi.”
A, có cửa! Ta quyết định không ngừng cố gắng.
“Tất nhiên là có quan hệ với ta rồi. Vì để lấy được cái hộp kia, ta và Y Phong suýt chút nữa là bỏ mạng. Không nói cho ta cũng không sao. Nhưng ít nhất ngươi phải nói cho ta biết về quan hệ giữa ngươi và Độc Vương.”
Lão thở dài “Nói ra rất dài dòng.”
“Không sao, ta có thời gian.” Phát hiện Tiệm thuốc di động và Y Phong đang nhũn người nằm im trên giường cũng dựng lỗ tai lên nghe lén, ta nhướng mày nói.
Hoành Mạch Lâm trợn mắt liếc ta, rốt cuộc thỏa hiệp.
Lão há miệng, nói.
“Lão phu thích hắn, hắn ghét lão phu.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Hết rồi.”
…Chẳng phải lão nói rất dài dòng sao? ‘Dài’ cái chỗ nào hả, đừng nói là lão xấu hổ đấy nhé, một bó tuổi rồi mà còn xấu hổ cái gì a khốn kiếp!
Nhịn xuống cảm xúc thô bạo trong lòng, ta cố gắng nhắc nhở bản thân phải giữ vững hình tượng. Lúc ở trong cái hang mắc toi kia, hình tượng cao lớn của ta trong mắt Y Phong đã nát đến không thể nát hơn rồi, nhất định từ bây giờ phải đắp nặn lại cho thiệt tốt mới được.
Vì vậy ta hít một hơi thật sâu, mặt không đổi sắc nhìn lão nói “Tại sao hắn lại ghét ngươi?”
Hoành Mạch Lâm cười tự giễu “Cái này còn cần phải hỏi? Hắn là kẻ cao ngạo như vậy, căn bản ngoại trừ độc thuật ra thì cái gì cũng không bỏ vào mắt, thế nhưng lại vì lão phu mà ở lại Trung Nguyên. Nhưng vì lợi ích của Thiên Ma giáo, lão phu đã phản bội hắn, phá hủy đi tâm huyết cả đời của hắn, Dục Huyết Lan.”
“Thì ra thật sự có người luyện qua Dục Huyết Lan a!” Tiệm thuốc di động bị cái tên này làm kinh sợ, nhảy cỡn lên.
Ta không rõ nên nhìn hắn, cầu giải thích.
Tiệm thuốc di động nghiêng đầu nói “Chính là Dục Huyết Lan a. Thuốc này mà tái xuất là thiên hạ đẫm máu, nhưng đã thất truyền từ lâu. Không nghĩ tới lại có người có thể tu bổ cách điều chế.”
“Haizz, cho nên ta mới phải hủy diệt nó, thứ đáng sợ như thế không thể rơi vào tay bất kì kẻ nào được.” Ánh mắt của Hoành Mạch Lâm u ám “Cho dù là hắn.”
Đặc biệt là hắn đi, ta vẫn còn sợ hãi trong lòng đây này. Tùy tâm sở dục, hỉ nộ vô thường, không phải vĩ nhân, mà chính là biến thái. Ta vẫn không quên cơ quan bẫy rập do hắn bố trí đâu, không cần nghi ngờ, tuyệt đối là một tên biến thái chọc không nổi.
Hoành Mạch Lâm vuốt ve cái hộp, sự không cam lòng và bi thương mấy chục năm qua, giờ phút này đều trào hết ra ngoài.
“Ta rất hối hận, nhưng nếu có lặp lại một lần nữa, ta cũng chỉ có thể làm như vậy. Hắn quá thuần khiết, ta không thể thứ đáng sợ này vấy bẩn hắn, hắn không nên đụng vào thứ này.”
Thuần khiết, ta không nhịn được run lên. Mới là lạ, tên kia tuyệt đối là một kẻ phúc hắc, hoặc là đen từ trong bụng mẹ đen ra cũng không hề sai!
Nhưng Độc Thánh người tình trong mắt lóa Tây Thi kia không hề nhận ra lời nói tình cảm đầy gai ốc sến súa của mình, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve nắp hộp, nhỏ giọng thì thầm “Ta rất xin lỗi hắn. Bởi vì ước hẹn 30 năm này, ta không thể đi tìm hắn, không thể gặp hắn, cho dù là trông nom hang động hắn để lại, ta cũng không thể đi vào, chỉ có thể chờ đợi bên ngoài.” Dừng một chút, lão nở nụ cười khổ sở “Bởi vì ta đã đáp ứng hắn, 30 năm sau, người trong đó mới cầm cái hộp đi ra. Nếu người đó chết rồi, cả đời ta đều không được phép vào đó lấy cái hộp đi. Thật nhanh, mới đó mà đã 30 năm rồi.”
Thì ra mọi chuyện là như vậy, cũng không trách lão được—Mới là lạ! Cái nơi nguy hiểm kia mà lão không hề nhíu mày tí nào, bắt ta và Y Phong vào trong đó lấy đồ, hại chúng ta suýt chút nữa là toi cơm a phắc, cái tên biến thái ôn dịch kia căn bản không muốn lão lấy cái hộp đó đi a phắc!
Trong lúc ta nghiến răng nghiến lợi muốn thụi cho lão một đấm, cái khóa trên hộp đột nhiên mở ra.
Không chút nào báo trước, làm chúng ta giật cả mình.
Y Phong nhíu mày “Là cơ quan?”
Tiệm thuốc di động nuốt nước miếng, vươn tay tới muốn đụng cái hộp thì bị Hoành Mạch Lâm đập cái bép.
Lão run run cái tay, từ từ mở nắp hộp ra.
Bên trong là một viên thuốc tròn vo màu đen, im lặng nằm ở đó, tỏ ra vô hại và cô đơn.
Nhưng Hoành Mạch Lâm lại biến sắc mặt.
“Dục Huyết Lan.”
Tiểu kịch trường:
Các ngươi đừng quên Mộc Sinh a, mặc dù hắn đã lâu rồi không lên sàn~
Nguyên nhân Mộc Sinh gieo họa cho Võ lâm.
Phương trượng Nam Lâm Tự: Mộc Sinh, thật khó mà tưởng tượng nổi, nếu nhà chùa không có ngươi thì cuộc sống sẽ trở nên như thế nào?
Mộc Sinh: Phương trượng, ngài quá coi trọng ta rồi.
Phương trượng Nam Lâm Tự: Nếu không thì bắt đầu từ ngày mai, chúng ta hãy thử xem sao nhé? (aka cút khỏi chùa~)