Sổ Tay Cưa Đổ Người Yêu Cũ

Chương 42: Tiệc tư nhân




Thích Ca nghe được liền hoang mang, một người sống sờ sờ ra đó sao lại tự nhiên không thấy nữa?

Sức khỏe Dư An Chi còn chưa khôi phục hoàn toàn, cử động lẫn nói chuyện đều rất khó khăn, cậu ấy đi thế nào được?

“Không thấy nữa là sao? Không phải nó đang ở viện an dưỡng hả? Vệ sĩ của mày đâu?”

Nghe giọng điệu lo lắng của Thích Ca, Lộc Nhất Bạch nhíu nhíu mày.

“Nó để tin lại kêu là muốn đi sống cuộc sống của mình… Nhưng tao cảm thấy có gì đó không ổn lắm, mày có rảnh không thì tới xem một cái đi?” Trâu Hàn muốn nói lại thôi, dường như vẫn còn che che giấu giấu gì đó.

Thích Ca nhịn không được quay sang liếc nhìn Lộc Nhất Bạch.

“Bên Dư An Chi gặp chuyện à?” Lộc Nhất Bạch không nghe thấy lời Trâu Hàn, nhưng vẫn đoán được ra, “Không sao, chúng ta qua đó xem trước.”

Hắn vừa nói xong liền trực tiếp chuyển hướng bánh lái.

Thích Ca và Trâu Hàn nói sơ qua rồi kết thúc cuộc gọi.

“Xin lỗi.” Thích Ca quả thực rất áy náy, cũng rất bất an, “Có khi nào ông bà ngoại giận không?”

“Bọn họ còn chưa có vô lý tới mức đó.” Lộc Nhất Bạch trấn an y một câu, lại hỏi, “Dư An Chi xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Hàn nói không thấy cậu ấy đâu nữa.” Thích Ca hiện tại bắt đầu lo lắng đề phòng.

“Không thấy là sao? Mất tích rồi hả?” Lộc Nhất Bạch không hiểu.

Thích Ca lắc lắc đầu, “Tiểu Hàn nói cậu ấy có để lại tin, nhưng mà…”

Nhưng mà Dư An Chi đã nằm liền mấy năm không động đậy, còn bị mất trí nhớ, bỗng nhiên chủ động biến mất thì không nói thông được.

Trừ phi, cậu ấy vốn không mất trí nhớ, từ khi tỉnh dậy vẫn luôn lừa gạt bọn họ.

Thật ra, nếu cậu tự đi mất còn tốt, y sợ là sợ không phải cậu tự nguyện rời đi.

Dư An Chi đã ngủ say năm năm, không có kẻ thù, bên cạnh cậu cũng chỉ có mỗi Thích Ca cùng Trâu Hàn.

Trâu Hàn không tranh với đời, không đắc tội được mấy người.

Chuyện Thích Ca lo lắng nhất, là Dư An Chi bị chính y liên lụy tới.

Chẳng cần y nói gì, Lộc Nhất Bạch cũng hiểu rõ băn khoăn trong lòng y, cùng lúc đó chính bản thân hắn cũng đang tự hỏi: Thích Ca cũng không có kẻ thù, càng đừng nói là loại kẻ thù có thể bắt cóc người ta ngay trong viện an dưỡng dưới sự giám sát của các vệ sĩ. Nếu thật sự là do bị liên lụy, vậy chủ mưu sau màn cũng là nhắm vào hắn.

Cả hai người đều mang tâm sự nặng nề, cả một đường không nói chuyện gì, chỉ nhanh chóng đi tới viện an dưỡng.

Trâu Hàn đã chờ sẵn ở cửa, thấy Lộc Nhất Bạch tới cũng bất chấp sợ hãi mà chào đón.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thích Ca vô cùng sốt ruột, xe còn chưa dừng hẳn đã khẩn cấp chạy xuống.

“Nó điều vệ sĩ đi, để tờ giấy này lại, sau đó thì biến mất tăm mất tích.” Trâu Hàn đưa một mảnh giấy cho Thích Ca.

Thích Ca vội vã mở ra: Tiểu Thất, Hàn Hàn, cảm ơn tụi bây đã chăm sóc tao suốt mấy năm qua, ơn này tao không thể báo đáp được, chỉ có thể khắc sâu trong lòng. Tao muốn thử đi nhìn ngắm khắp nơi, đừng tìm tao.

Chữ ký là hình chibi một con cá nhỏ.

Thích Ca khẽ thở phào, “Đúng là chữ viết của An Chi, hơn nữa nhìn chữ ký này thì tâm trạng lúc nó viết chắc cũng không tệ, hẳn là không phải bị bắt ép.”

Trâu Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lộc Nhất Bạch đứng cạnh, chợt ý thức được hình như mình làm người ta hiểu lầm, “Tao có nói nó bị bắt cóc đâu, tao gọi mày lại đây là muốn nói chuyện với mày, nó đi làm sao? Trên người nó không có tiền, tao sợ nó…”

“Mày sợ nó về trấn Tùng Hương?” Thích Ca lập tức hiểu ra.

Trâu Hàn gật đầu, trao đổi ánh mắt với Thích Ca, muốn nói lại thôi, “Nếu là vậy, thì trước giờ nó không hề bị mất trí nhớ, vẫn luôn gạt chúng ta…”

Thích Ca hiểu ý cậu, nếu Dư An Chi không mất trí nhớ, lại cố tình không đề cập tới chuyện cũ, vậy chỉ có thể nói lên một điều rằng chính cậu ấy không bình tĩnh như thể hiện ra ngoài, ngược lại vô cùng để ý.

Hiện tại cậu biến mất, nếu thật là đi vòng quanh nhìn ngắm khắp nơi thì tốt. Còn nếu là quay lại trấn Tùng Hương thì rắc rối. Bọn họ lo cậu sẽ làm ra chuyện gì đó cực đoan, mặt khác lại sợ cậu bị chú Dư phát hiện, bây giờ tinh thần chú Dư không bình thường, cực có khả năng gây ra thảm họa.

“Tao đi liên hệ với người bên kia.” Thích Ca lập tức nói.

Y gọi điện thoại, sắp xếp người để ý tình huống nhà chú Dư, đồng thời cũng để mắt tới nghĩa trang. Dư An Chi chưa biết tin mẹ cậu đã qua đời, nếu cậu quay lại trấn Tùng Hương, nhất định sẽ phát hiện ra, có khả năng sẽ bị kích thích lớn.

Thích Ca không khỏi cảm thấy hơi ảo não, nếu lúc Dư An Chi tỉnh lại, bọn họ thẳng thắn nói hết mọi chuyện cho cậu, có lẽ Dư An Chi đã không che che giấu giấu, biết đâu mọi chuyện sẽ không biến thành như hiện tại.

Bởi vậy, có thể thấy, bất luận là lời nói dối thiện ý hay ác ý, đã là nói dối, thì sẽ luôn có hậu quả. Thế nên, tốt nhất vẫn là có gì nói nấy.

“Em khoan đã, đừng vội.” Lộc Nhất Bạch nhìn ra nỗi lo lắng trong lòng Thích Ca, vỗ vỗ vai y, “Chúng ta tìm hiểu tình hình trước đã, xem có chắc là cậu ta tự chủ động rời đi hay không. Có lẽ còn có thể tra được rốt cuộc cậu ta đi đâu. Bất kể xảy ra chuyện gì, phải xác định xem người có an toàn không đã.”

Đám người quay trở vào trong viện an dưỡng, tìm y tá điều dưỡng cùng bác sĩ chăm sóc cho Dư An Chi để hỏi tình huống.

Tất cả đều nói, trong khoảng thời gian này, tuy Dư An Chi hồi phục nhanh chóng, nhưng vẫn chưa thể hành động như người bình thường, dù có thể tự đi được vài bước, nhưng căn bản không thể đi xa, nói chuyện cũng không lưu loát, cần phải tiếp tục luyện tập phục hồi chức năng.

Lộc Nhất Bạch lại hỏi những lúc bọn họ nói chuyện phiếm với Dư An Chi thì thường nói gì, thì biết được cậu thường hỏi thăm tình hình Lận Xuyên, đặc biệt là phương tiện giao thông, không những vậy còn rất quan tâm tới vấn đề viện phí.

Xem ra, cậu đã hạ quyết tâm rời đi từ sớm.

Một đám mấy người nhìn nhìn nhau, hay là do Dư An Chi cảm thấy tiền viện phí của mình quá cao nên mới chọn rời đi?

Điều này cũng có khả năng, dù sao thì với tính cách của Dư An Chi, rất có thể cậu không muốn thiếu nợ người khác quá nhiều, cho dù đó có là bạn bè thân thiết nhất của cậu.

Về phần có kẻ khả nghi hay không, không ai nhìn thấy.

Vậy xem ra, khả năng Dư An Chi tự rời đi rất cao.

“Gần đây chỉ có một chỗ gọi xe, An Chi hành động không tiện, phỏng chừng vừa ra cửa liền gọi xe tới.” Thích Ca đoán, “Hay là chúng ta qua đó tìm thử xem có camera theo dõi không?

Chỗ gọi xe đúng thật là có camera theo dõi, Lộc Nhất Bạch tìm người tới xem camera, tua một hồi quả nhiên nhìn thấy cảnh Dư An Chi gọi xe tới rời đi.

Hắn tìm cách kiếm số điện thoại của tài xế nọ gọi cho ông ta, tài xế cố gắng nhớ lại, ông ta đã chở Dư An Chi tới cửa bến xe.

“Lúc ở trên xe cậu ta có nói gì không? Kiểu như muốn đi tới nơi nào đó?” Thích Ca hỏi.

Tài xế lắc đầu, “Cậu ta gần như không mở miệng nói chuyện, nếu không phải là cậu ta nói ra địa chỉ, suýt nữa tôi đã tưởng là cậu ta bị câm… ờm, bị chướng ngại về ngôn ngữ.”

Bến xe lại càng rắc rối hơn, tuy hiện giờ muốn mua vé thì phải có chứng minh thân phận, nhưng vẫn có rất nhiều tài xế chèo kéo khách ở ngoài bến, tình huống này căn bản không thể tra ra được.

Lộc Nhất Bạch nhờ cậy quan hệ thử vận may, phía bên Trâu Hàn cũng tìm người đi điều tra, cuối cùng đều không có kết quả.

Thích Ca giấu đi thất vọng trong lòng, mát xa bả vai Lộc Nhất Bạch, “Anh Lộc, anh vất vả rồi.”

Cả y lẫn Trâu Hàn đều có quan hệ thân thiết với Dư An Chi, bọn họ đều hiểu nỗi khổ tâm của cậu, nên không tức giận khi cậu rời đi không lời từ biệt, chỉ là lo lắng cho sự an toàn của cậu.

Còn Lộc Nhất Bạch với Dư An Chi, cùng lắm chỉ tính là có quen biết, dưới tình huống bản thân hắn đang bận rộn mà vẫn có thể hỗ trợ như vậy, Thích Ca đương nhiên hiểu rõ hắn đang nể mặt ai.

Khó được nhất là, từ đầu tới cuối Lộc Nhất Bạch chưa từng chỉ trích Dư An Chi nửa chữ, điều này khiến Thích Ca vô cùng cảm kích.

Lộc Nhất Bạch cười như không cười liếc y một cái, “Vậy mà em còn không định tới dỗ anh vui sao?”

Thích Ca cong mắt cười, đang định rướn người qua hôn hắn, di động bên cạnh lại đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy là người bên trấn gọi tới, Thích Ca lập tức chộp lấy điện thoại.

Lộc Nhất Bạch nhìn vẻ mặt kỳ quái của y sau khi tiếp điện thoại, còn dặn dò sắp xếp vài người đi theo chú Dư, chờ y ngắt máy liền hỏi, “Tìm được chưa?”

“Cũng coi như là được.” Thích Ca thở dài.

“Sao lại vậy?” Lộc Nhất Bạch cầm lấy tay y nhẹ nhàng xoa xoa, làm y bình tĩnh lại.

Thích Ca nhìn hắn nói, “Có người phát hiện trước mộ dì có hoa tươi.”

Nói cách khác, Dư An Chi quả thật đã trở về.

“Biết cậu ta không có việc gì là được rồi.” Lộc Nhất Bạch xoa xoa đầu y, “Ai cũng có cuộc sống của riêng mình, bạn bè cũng không thể ở bên nhau mãi được.”

“Em biết.” Thích Ca gật gật đầu, vực dậy tinh thần hôn hôn Lộc Nhất Bạch một chút, “Chỉ có vợ chồng… còn có chồng chồng mới có thể cả đời bên nhau, giống như chúng ta vậy.”

Lộc Nhất Bạch nhìn chằm chằm y vài giây, bỗng kéo người về trong ngực hung hăng hôn lên.

Mãi cho tới khi Kỷ Hạm ở ngoài gõ cửa mấy tiếng.

Thích Ca nhảy bật dậy như con thỏ, chạy tới góc sáng sủa cầm một tập tài liệu lên đọc, nhưng lại không phát hiện ra mình cầm ngược.

Khóe miệng Lộc Nhất Bạch không kìm được mà cong lên, “Vào đi.”

Kỷ Hạm mắt không chớp đi tới, “Sếp Lộc, tối nay ngài có hẹn ăn cơm tối với giám đốc Đinh của công ty Diệu Thời, ngài có muốn tôi…”

“Chờ chút.” Lộc Nhất Bạch nhớ tới bữa tối hôm nay, lâm thời đưa ra quyết định thay đổi, “Tôi sẽ đi cùng Thích Ca, hôm nay cô tan làm về sớm đi.”

Kỷ Hạm đã sớm quen, không phải tăng ca còn mừng hơn, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, cô chỉ gật đầu, “Được, vậy ngài cùng cậu ấy đừng tới muộn.”

Thích Ca đứng một bên, hoàn toàn không nghe thấy bọn họ nói gì.

Buổi tối, Lộc Nhất Bạch mang Thích Ca đi tới chỗ hẹn.

Thích Ca không hiểu sao ra sao, “Sao em lại không nhớ có bữa tiệc này?”

“Tiệc tư nhân.” Lộc Nhất Bạch giải thích, “Lúc trước Diệu Thời có một nghệ nhân xảy ra mâu thuẫn với Ngu Thành Hà, fan hai nhà đánh nhau túi bụi, tổng giám đốc Diệu Thời liền vịn cớ này nói phải mời anh ăn một bữa.”

“Fan đánh nhau, một giám đốc như họ mời anh ăn làm gì… À, muốn hợp tác với anh hả?” Thích Ca chỉ trong giây lát đã hiểu rõ.

“Là muốn hợp tác với chúng ta.” Lộc Nhất Bạch sửa lại lời y, cười cười đi vào trong khách sạn, “Mặc dù hiện giờ Diệu Thời chỉ có tài nguyên thường thường, nhưng giám đốc của bọn họ có ý tưởng, hợp tác cũng được.”

Diệu Thời không phải công ty gì lớn, Thích Ca chưa từng chú ý tới bọn họ, thầm nghĩ lúc về phải tìm hiểu một chút.

Đúng lúc này, một chiếc BMW dừng trước cửa khách sạn, trợ lý đang chuẩn bị mở cửa, chợt nghe thấy một tiếng “từ từ”.

Trợ lý kỳ lạ quay đầu lại, “Sếp Đinh, sao vậy ạ?”

“Người bên cạnh Lộc Nhất Bạch kia là ai?” Đinh Lan Thanh gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thích Ca, vẻ mặt không dám tin.

Trợ lý biết về Thích Ca, lập tức nói, “Là trợ lý đặc biệt của giám đốc Lộc, tên là Thích Ca, anh ta có vấn đề gì ạ?”

“Thích Ca?” Đinh Lan Thanh khó khăn nuốt một ngụm, giọng nói lộ vẻ căng thẳng, “Thích trong hoàng thân quốc thích, Ca trong ca hát?”

“Phải ạ.” Trợ lý hơi không rõ, “Sếp Đinh biết anh ta sao? Nghe nói Thích Ca rất được Lộc Nhất Bạch trọng dụng, nếu ngài quen biết anh ta…”

“Tạm thời không vào.” Đinh Lan Thanh ngắt lời trợ lý, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Ơ?” Trợ lý lần này thật sự kinh ngạc, “Chúng ta vất vả lắm mới có được cơ hội này…”

“Tôi nói không vào! Nghe không hiểu à?” Đinh Lan Thanh giận dữ nói.

Trợ lý nọ sợ tới nỗi giật mình, vội vã nói, “Vâng vâng, thế để tôi đi gọi điện cho cô Kỷ.”

“Cứ nói tôi gặp tai nạn giao thông trên đường tới.” Đinh Lan Thanh dịu đi, mạnh mẽ xoa xoa nơi giữa trán, “Chờ khỏe lại rồi tôi sẽ tự mình tới cửa nhận lỗi với giám đốc Lộc.”

Lần này trợ lý không dám nói lại gì nữa, vội gật đầu không ngừng, “Vâng ạ.”

“Mặt khác…” Đinh Lan Thanh chậm rãi thở ra một hơi, giọng trầm xuống, “Nghĩ cách làm cho Thích Ca rời khỏi giám đốc Lộc.”

Trợ lý: “Hả?”

“Bất kể dùng cách gì.” Đinh Lan Thanh nhắm mắt lại, “Dù sao cũng không thể để cậu ta tiếp tục ở bên cạnh Lộc Nhất Bạch.”

Hết chương 42