Sổ Tay Công Lược Vạn Người Mê

Chương 137: Công lược thiếu tá lãnh khốc (27)




Edit: Tư Nghiên

Beta: Kỳ Vân

Lục Minh không chú ý tới cô nên lá gan của Mộng Nhã cũng lớn một chút.

Tầm mắt cũng dần dần hướng lên trên. Sườn mặt thiếu tá hơi nhu hòa, không sắc nét và góc cạnh như ngày thường. Hoàng hôn từ ngoài cửa chiếu vào, tia sáng ấm áp bao quanh hắn.

Hôm nay thiếu tá chỉ mặc một cái áo ngắn tay màu xanh lục của quân đội, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, cơ bắp của thiếu tá cũng không phải to, mà là đều đều hình giọt nước. Chỉ cần có vậy nhìn vào quả thực là cảnh đẹp ý vui.

—— Mỹ nam đọc sách.

Mộng Nhã nhìn chằm chằm một thời gian dài. Lục Minh chuyển ánh mắt từ quyển sách đến trên mặt Mộng Nhã, đối diện với ánh mắt của cô.

Mộng Nhã chớp chớp đôi mắt, không biết nói gì: “Thiếu... Thiếu tá…”

Lục Minh bình tĩnh mở miệng: “Nước miếng cô chảy rồi.”

Mộng Nhã: “!!!”

Cô đưa tay lên lau miệng mình!

Đây chính là phòng của thiếu tá! Nếu nước miếng mình lưu lại ở trên gối của thiếu tá... Suy nghĩ thôi cũng đã xấu hổ muốn chết rồi!

A, môi cô khô mà, đâu có gì đâu.

Thiếu tá đang đùa cô!

**

Mộng Nhã ngồi dậy, chăn mỏng từ trên vai rơi xuống.

“Thiếu tá, ngài thế mà lại nói đùa!”

Ngoài dự đoán, thiếu tá nhướng mày. Không nói gì, nhưng ánh mắt kia là đang hỏi: “Đúng đấy, không được sao?”

Mộng Nhã còn có thể nói gì được? Đánh cũng không đánh lại, nói cũng không dám nói, quân hàm cũng thấp hơn thiếu tá. Không thể nói, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.

Nhưng… Dùng lời này để diễn tả tình huống này thì có hơi không đúng cho lắm.

Thiếu tá của cô, là độc nhất vô nhị.

Chỉ chơi xấu với môt mình cô, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt!

Thỏa mãn bùng nổ!

**

Lục Minh ngồi trên giường nhìn Mộng Nhã trong chốc lát mặt ủ mày ê, trong chốc lát vui mừng ra mặt.

Cuối cùng, nhìn Mộng Nhã nhanh chóng xuống giường.

Đứng yên: “Thiếu tá, hôm nay gây thêm phiền toái cho ngài rồi.”

Lục Minh hỏi lại: “Hôm nay?”

Mộng Nhã: “A?”

Lục Minh: “Cô ngủ một ngày một đêm rồi.”

Mộng Nhã: “!!!” Khó trách tại sao bụng lại đói như vậy!

Lục Minh biết cô đang suy nghĩ cái gì, tùy tiện đưa tay ném ra một chai… Dịch dinh dưỡng.

Mộng Nhã tiếp nhận, khóc không ra nước mắt. Dịch dinh dưỡng tuy rằng bổ sung thể lực, nhưng nó… Thật sự rất khó uống, lại còn không có ăn được. Cô không thích chút nào.

Lục Minh nhìn khuôn mặt "miễn cưỡng cười" của Mộng Nhã, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Nhưng loại kỹ năng nấu cơm này, chắc là rất khó học.

Thiếu tá Lục Minh sống hai mươi bảy năm đều thuận buồm xuôi gió, nhưng lần đầu tiên phát hiện ra cuộc sống rất khó hiểu.

**

Mộng Nhã uống xong dịch dinh dưỡng, trong lòng cô đột nhiên căng thẳng trong lòng.

Đúng rồi, ước định ba ngày với thiếu tá đã đến! Mình lại ngủ suốt một ngày! Quả thực quá lãng phí!

Vì vậy, cô không có thời gian ra ngoài ăn gì đó mà đến thẳng phòng huấn luyện ngầm.

**

Lục Minh nằm trên giường.

Nghe những âm thanh luyện tập truyền ra từ tầng dưới, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng của mình chưa bao giờ tốt như bây giờ.

Đương nhiên, nếu hắn có thể nấu cơm, tâm tình khẳng định sẽ càng tốt hơn.

Chóp mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt, là của Mộng Nhã để lại.

Lần đầu tiên, Lục thiếu tá suy xét có nên đổi một cái giường rộng hơn, có phải là sẽ đủ để cả hai người ngủ chung?

**

Trong lòng Mộng Nhã chấn động nhìn một quyền mình đánh ra.

“Tiểu Linh Nhất!”

Linh Nhất: “Ta ở đây ký chủ!”

“Ta làm sao vậy?”

Linh Nhất lập tức vui vẻ nói: “Ngài lại đột phá rồi!”

“Là thể chất cấp S sao?”

Linh Nhất im lặng.

Mộng Nhã hỏi: “Thể chất của ta với thiếu tá giống nhau?”

Linh Nhất: “.… Không, là A++ thôi.”

Mộng Nhã: “….”

Linh Nhất lập tức an ủi ký chủ: “Nhưng chỉ cần luyện tập thêm, một trăm chiêu ký chủ vẫn có cơ hội!”

Mộng Nhã: “……” Cô khó chịu, thật muốn khóc.

Thiếu tá đại nhân quá biến thái!!!

1/9/2020