Sổ Tay Công Lược Vạn Người Mê

Chương 136: Công lược thiếu tá lãnh khốc (26)




Edit: Tư Nghiên

Beta: Kỳ Vân

Lục Minh có thể ngăn hành động của Mộng Nhã lại. Hắn có năng lực này, nhưng có thể là yêu cầu của Mộng Nhã quá mức không thể tưởng tượng được. Dù sao thì chưa từng có người dám nói như vậy với Lục Minh ——

“Ừ, chúng ta chụp ảnh chung.”

Cũng có khả năng là do Lục Minh không đành lòng. Dù gì thì người mình thích ở trong lòng mình khóc hoa lê đái vũ, một yêu cầu "nhỏ" như vậy, sao hắn lại không thể thỏa mãn cô được?

Cho nên Lục Minh liền mặc kệ Mộng Nhã thích làm gì thì làm. Chỉ là Lục Minh không hề ý thức được, điểm mấu chốt của hắn bởi vì Mộng Nhã mà hết lần này đến lần khác hạ thấp xuống.

**

“Tách.”

Lục Minh vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng ngàn năm ấy, khóe môi hơi nhếch lên. Một bên Mộng Nhã khóc đến đôi mắt đỏ bừng.

Thoạt nhìn thảm cực kỳ.

Nếu như người không biết tình hình thực tế nhìn thấy bức ảnh này, chỉ sợ sẽ cho rằng Lục Minh khi dễ Mộng Nhã!

Nhưng Lục Minh từ trước đến nay không phải là người thích giải thích. Hơn nữa nếu hắn đã dám chụp ảnh, tất nhiên sẽ không sợ bị người khác nhìn thấy. Càng không sợ bị người khác nói sau lưng hắn.

**

Sau khi đột phá, Mộng Nhã cảm thấy mình choáng váng. Cô thậm chí còn không biết mình đang ở đâu. Cô còn quên mất rằng mình đã tiến vào mạt thế, đang công lược mục tiêu.

Cô chỉ nhớ rõ động tác chiến đấu khiến cô ấn tượng nhất —— Và người đàn ông đã sớm biến mất khỏ̉i thế giới của cô.

Ngay sau khi hồi thần lại từ trong trạng thái đột phá, cô vô thức so sánh Lục Minh đang mặc áo ngụy trang với người kia.

Tư thế đứng của hai người, quả thực vô cùng giống nhau!

**

Chụp ảnh xong.

Mộng Nhã lập tức ngoan ngoãn lại, không khóc cũng không nháo, nhưng mà cô lại nắm chặt tay Lục Minh, không cho hắn đi.

Lục Minh khó có được kiên nhẫn: “Mộng Nhã?”

Sau đó, Mộng Nhã vùi đầu vào trong lòng Lục Minh, một cái tay khác vẫn còn ôm eo hắn.

Thân thể Lục Minh cứng lại.

Thiếu chút nữa hắn đã có phản ứng... Muốn ném người đang tiếp xúc với bản thân ra ngoài.

Nhưng nhìn đến người trong lòng ngực mềm mại như bông lại mang dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu, Lục Minh thở dài một tiếng, sau đó ôm Mộng Nhã lên.

Mộng Nhã choáng váng, nhưng vẫn biết tìm cho mình một vị trí thoải mái. Ngay sau đó… trong lòng Lục Minh vang lên tiếng hít thở đều đều.

Lục Minh: “…” Cứ vậy mà ngủ mất?

Lấy năng lực của hắn, tự nhiên có thể cảm giác được Mộng Nhã thật sự đang ngủ chứ không phải giả bộ.

Vậy ảnh chụp làm như thế nào bây giờ? Hắn còn nghĩ rằng sau khi an ủi xong, người này tỉnh lại, sau đó sẽ ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn nhận sai. Không nghĩ tới cô lại trực tiếp ngủ mất rồi!

**

Lục Minh ôm Mộng Nhã đến phòng của cô.

Mộng Nhã dính lấy giường, tay chân thả lỏng. Dù sao thì đây cũng là nơi cô quen thuộc nhất, nhưng mà vừa mới thả lỏng một chút, rời khỏi cái ôm ấm áp kia.

Cô nhận ra có gì đó không thích hợp. Vì thế, Mộng Nhã vừa mới buông ra, Lục Minh còn chưa kịp đứng lên đã bị Mộng Nhã cuốn lấy như bạch tuộc.

Lục Minh: “…”

Giọng nói lạnh lùng của Lục Minh vang lên: “Bạch Mộng Nhã, đi xuống.”

Mộng Nhã hừ hừ, ôm Lục Minh không buông. Lục Minh cảm ứng tư duy của người gần mình trong gang tấc, người này chính xác là đang ngủ.

Nhưng mà động tác này… Thật sự là rất nhanh nhạy.

Trong mắt Lục Mình dần hiện ra bất đắc dĩ. Điểm mấu chốt của hắn lại một lần nữa bị người này phá tan.

**

Lúc Mộng Nhã tỉnh lại, lười biếng duỗi eo một cái. Thật thoải mái!

Trước đây cô ngủ không được thoải mái như vậy! Không khí xung quanh thật tươi mát, hoàn toàn không có mùi hương thường ngày cô tắm gội.

Chẳng lẽ nơi này không phải là phòng của cô? Ý nghĩ này vừa xuất hiện Mộng Nhã đã bị dọa giật mình tỉnh dậy.

Sau đó cô phát hiện bên cạnh mình có một người khác.

Đối chân thon dài được chiếc quần ngụy trang bọc lấy, một bên chân để ở mép giường, một bên cong lên gập lại.

Nhìn lên trên, đôi tay thon dài của thiếu tá đặt trên đầu quyển sách.

Ánh mắt cũng dừng trên quyển sách, hết sức chăm chú, hoàn toàn không chú ý tới cô.

1/9/2020