Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 61: Mật bưởi (2)




Editor: tuanh0906

----------

Ở lại Trường An ngày thứ ba, bọn họ nhận được một phong thư vội của Liễu Phất Y, trên phong thư còn dính hơi ẩm của những ngày mưa liên tục, trang giấy hơi mỏng bị sương sớm làm cho nhăn nhúm.

Khi Mộ Dao mở thư, ngón tay nàng run lên để lộ ra sự háo hức trong lòng. Nhưng sau khi nhìn lướt qua, sắc mặt nàng bỗng tái nhợt, sau đó chỉ cười nhạt, không nói một lời gấp lá thư làm bốn rồi cất vào hộp.

"A tỷ." Đôi mắt đen của Mộ Thanh chăm chú nhìn mặt nàng, nhạy bén căng thẳng tinh thần: "Làm sao vậy?"

Nàng rũ mi mắt xuống, nốt ruồi nơi khóe mắt lập loè dưới ánh đèn, da thịt như trong suốt: "Không có gì, không thể trì hoãn việc tiếp tục điều tra, chúng ta đi Vô Phương trấn trước thôi."

Mộ Thanh dùng tay gõ vào hộp: "Để ta nhìn xem."

"Mặc kệ chàng, bàn tiếp trước đi..."

"Để ta nhìn xem." Hắn vẫn không nhúc nhích, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, hiếm khi ở trước mặt tỷ tỷ lộ ra vẻ bướng bỉnh.

Nụ cười gượng trên mặt Mộ Dao rốt cuộc biến mất hết, nàng buông tay mặc kệ tất cả, dựa lưng vào ghế.

Mộ Thanh mím môi lấy ra tờ giấy trắng bệch, chữ viết trên thư vô cùng nguệch ngoạc, chỉ có hai hàng ngắn ngủi: "Tình hình có biến, ngày về không xác định. Không cần chờ, đi trước."

Hắn vung tay lên, đập giấy xuống bàn, trầm giọng nói: "A tỷ."

Mộ Dao quay đầu đi chỗ khác, vội vàng lau đi một vệt nước tràn ra khóe mắt, nàng hít sâu một hơi, hốc mắt đỏ hồng gượng cười nói: "A Thanh, đừng nháo."

Mộ Thanh trầm mặc nhìn mặt nàng. Nếu không phải bị bức đến tuyệt cảnh, nàng hiếm khi lộ ra vẻ thất thố như vậy.

Hắn biết A tỷ có tình cảm sâu đậm với Liễu Phất Y. Trước đây hắn dùng mọi thủ đoạn cũng không thể chen vào, ghen tị chua xót nhiều năm như vậy cơ hồ đã thành thói quen. Trải qua mấy kiếp nạn, bọn họ ngày càng thân mật khăng khít, không thể lung lay. Mắt thấy bọn họ phát triển đến giai đoạn sắp thành hôn, hắn cũng chỉ cảm thấy có lẽ đây chính là kết cục của câu chuyện, là điểm cuối cùng mà hắn phải bị động chấp nhận. Vậy cũng không sao.

Đã như vậy rồi, hắn còn có thể làm gì?

Nhưng vì sao cố tình vào lúc này, Liễu Phất Y lại đột nhiên rời khỏi A tỷ...

Nhiều năm qua, Mộ Dao chưa từng khóc trước mặt hắn.

Trong mắt hắn chậm rãi hiện lên sự rét lạnh kỳ lạ: "Lần này A tỷ cũng phải đợi hắn sao?"

Mộ Dao kinh ngạc ngẩng đầu: "Đệ có ý gì?"

Giọng nói của hắn ngày càng lạnh lẽo: "Hết lần này đến lần khác xử sự như thế, chẳng lẽ A tỷ còn muốn tha thứ cho hắn sao?"

"Tha thứ?" Nàng nhăn mày: "Phất Y vẫn chưa làm gì có lỗi với ta, nói gì tha thứ?"

Hắn rũ mắt, hàng mi mềm mại xinh đẹp che đi sự thù ghét quay cuồng trong mắt: "Liễu công tử không giữ mình trong sạch, chân trong chân ngoài, thiếu quyết đoán, bất kể người con gái nào đưa tới cửa hắn đều không từ chối. A tỷ, đây là người tỷ thích sao?"

Mộ Dao sửng sốt, sau đó lập tức giận run cả người: "A Thanh, sao đệ nói chuyện cay nghiệt như vậy?"

Thiếu niên đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Mộ Dao, trầm mặc hồi lâu, tựa hồ kìm nén tới mức sắp bùng nổ, không rõ ẩn ý cười nhạo một tiếng: "Cay nghiệt?"

Mộ Dao cũng vội đứng lên theo. Sự vô tội và thân thiết quen thuộc trong đôi mắt trơn bóng của người trước mặt nhanh chóng phai nhạt, sự ngang bướng xa lạ xuất hiện, dẫn tới toàn thân hắn đều tràn ngập một tầng lạnh lẽo, hoàn toàn khác với ngày thường.

Mộ Dao dừng một chút, hạ giọng nói: "Rốt cuộc đệ muốn nói gì?"

"Lời ta muốn nhiều năm như vậy, không phải A tỷ sớm đoán được sao?" Trong mắt hắn như kết thành băng, vẻ châm chọc nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng: "Nếu hắn đủ thích tỷ, đã sớm vội vàng cưới tỷ. Nhưng hiện giờ ngay cả cưới tỷ, hắn cũng ra sức trì hoãn, vậy mà tỷ không nghĩ tới việc từ nay không cần hắn sao?"

"Mộ Thanh." Mộ Dao bị chọc phải chỗ đau, nhất thời da đầu tê dại, sau đó mới chậm chạp phát hiện lời hắn nói hôm nay tất cả đều là phỏng đoán chủ quan, còn cố tình nói vô cùng khó nghe, mỗi câu đều là ngỗ nghịch.

Nàng vốn đang nổi nóng, hắn lại châm ngòi thổi gió... Nàng cố nén lửa giận, nỗ lực giải thích: "Bao nhiêu năm rồi mà đệ còn không nhìn rõ sao? Phất Y không như lời đệ nói."

Nàng cố ý mềm giọng xuống, muốn xoa dịu bầu không khí lúc này.

"Thế thì sao?" Hắn vẫn không lưu tình chút nào, từng bước ép sát: "Theo ta thấy tỷ căn bản không cần dựa vào hắn, cầu hắn."

"Ai cầu chàng?" Lòng tự trọng của Mộ Dao đột nhiên bị giẫm đạp, ngọn lửa trong lòng tức khắc bùng lên, sắc mặt lạnh xuống: "Tuy rằng ta vẫn luôn ở bên cạnh Phất Y nhưng đó là bởi vì thích, chứ chưa từng dựa vào chàng."

Nàng dừng một chút, chợt cảm thấy cãi cọ với hắn không hề có ý nghĩa... Bởi vì hắn không hiểu.

Ngữ khí nàng hoà hoãn: "Chuyện tình cảm, ngươi tình ta nguyện... A Thanh, đệ còn chưa hiểu." Nàng chậm rãi ngồi xuống, mệt mỏi uống một ngụm nước, muốn làm mình bình tĩnh lại một chút: "Đệ ra ngoài trước đi, để ta yên tĩnh một chút."

"Ta không hiểu, chẳng lẽ A tỷ tỉnh táo sao?" Mộ Thanh đứng bất động, có cảm giác hùng hổ áp bức.

"A Thanh, đi ra ngoài..."

Hắn mắt điếc tai ngơ, hơi cong khóe miệng, nhưng nụ cười không hề có độ ấm: "Ta thấy A tỷ thật sự hồ đồ."

"......" Mộ Dao ngẩng đầu, đôi mắt màu nhạt nhìn hắn, cười lạnh nói: "Được, cứ coi như lời đệ nói, là ta dựa vào Liễu Phất Y. Vậy nếu ta bỏ chàng mà đi thì đệ nói hai người chúng ta nên dựa vào ai?"

Giọng nói của nàng càng lúc càng cao, mang theo chút tủi thân đau xót: "Mộ gia tồn tại đến ngày hôm nay cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Đệ cho rằng không có Phất Y ra sức hỗ trợ, chúng ta làm sao còn giữ được một vị trí nhỏ trong giới bắt yêu?"

Mộ Thanh im lặng một lát, sau đó kỳ quái cười lạnh: "Đó là bởi vì... từ đầu đến cuối A tỷ không đủ tin tưởng ta."

Mộ Dao nhíu mày: "Sao ta lại không tin tưởng đệ?"

"Ta nói rồi ta có thể bảo vệ tỷ, báo thù cho cha mẹ, nhưng tỷ chưa từng để trong lòng. Tỷ thà tin tưởng Liễu Phất Y, cũng không chịu tin tưởng ta."

"......" Mộ Dao bị hắn chọc giận đến mức bật cười: "Thực lực của đệ thế nào, ta làm tỷ tỷ chẳng lẽ còn không rõ sao? Thuật pháp của đệ hơn một nửa là ta dạy, pháp khí là ta cho. Thuật pháp của Mộ gia, bản thân ta còn cái biết cái không, huống chi là đệ? Ngay cả ta đệ cũng không đánh lại, làm sao đối mặt nàng..."

"Ta có thể." Hắn đột nhiên ngắt lời, trong mắt quay cuồng lệ khí như mây đen, rũ mắt chăm chú nhìn bàn tay mở rồi đóng lại của mình, hơi thở dồn dập nhưng giọng nói lại rất nhẹ: "Ta không chỉ có thể đánh lại tỷ, mà nhìn khắp thiên hạ cũng không mấy người có thể là đối thủ của ta."

Mộ Dao nhìn chằm chằm hắn một lát, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Đệ muốn làm thế nào? Cởi dây cột tóc sao?"

Nàng cười lạnh một tiếng: "Không phân biệt phải trái, không từ thủ đoạn... Nhiều năm như vậy, ta dạy đệ cái này sao?"

Biểu cảm trên mặt Mộ Thanh bỗng xuất hiện một vết rách, được che giấu tốt phía sau gương mặt ngoan cố.

Mộ Dao đẩy tách trà nguội lạnh sang một bên, động tác hơi mạnh, nước trà bắ n ra làm ướt tay nàng: "Ở dưới kẽ nứt, túi thơm rớt ra từ trong lòng Diệu Diệu là đệ đưa đúng không?"

Nghe thấy cái tên này, hắn chợt giương mắt, vẻ kinh ngạc trong mắt còn chưa biến mất đã thấy Mộ Dao cười lạnh với sắc mặt tái nhợt: "Đệ biết Lăng Diệu Diệu nói thế nào không? Nàng nói là nàng nhặt trên đường."

"......" Sắc mặt Mộ Thanh bỗng trở nên phức tạp.

Ở sau lưng nàng che chở hắn như vậy...

"Túi thơm có thứ gì, đệ cho rằng ta không biết sao? Diệu Diệu không hiểu chuyện, giúp đệ giấu ta. Nàng cho rằng làm vậy là vì tốt cho đệ..."

"A tỷ..." Hắn lại ngắt lời nàng, biểu cảm trên mặt thiếu niên đã hoàn toàn rách nát, trong mắt trống rỗng: "Ta là thứ gì, không phải tỷ đã sớm biết rồi sao?"

"......"

Hắn tiến lên hai bước, bước chân rất nhẹ, dường như đang dẫm lên một giới hạn nguy hiểm.

"Cho dù chính phái có gia tăng trói buộc đối với ta đến đâu cũng không thay đổi được sự thấp kém trong xương cốt ta." Khi nói ra hai chữ "thấp kém", trong giọng nói của hắn mang theo ý cười rét lạnh, làm người sởn tóc gáy.

"Ta không chỉ vẽ một tờ Phản Viết phù đó mà còn vẽ rất nhiều tờ khác, nhiều đến nỗi... ta cũng không đếm hết." Hắn chợt nở một nụ cười xán lạn đến đáng sợ.

"Ta năm lần bảy lượt sử dụng cấm thuật, yêu vật chết trong tay ta đếm không hết." Hắn rũ xuống hàng mi mảnh dài, phủ xuống đáy mắt một mảnh bóng đen, nhưng trên gương mặt trẻ trung tuấn tú đó lại tràn ngập hơi thở hung ác và tàn nhẫn: "Ta có thù tất báo, nợ máu chồng chất, trước mặt A tỷ chẳng qua chỉ giả bộ làm một con thú cưng ngoan ngoãn để lừa gạt một chút thương hại... Bây giờ ta nói cho A tỷ..."

Mộ Dao đột nhiên đứng dậy, hoảng sợ lùi lại vài bước, bước chân lảo đảo, môi khẽ nhếch, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Hắn ngẩng mặt lên, trên mặt là nụ cười vụn vỡ: "Ta nói cho A tỷ biết ta có thể dựa vào, ta mạnh hơn nhiều so với Liễu Phất Y. Chúng ta sau này còn làm tỷ đệ."

"Chẳng qua là báo thù mà thôi. Nếu A tỷ muốn giết nàng, ta sẽ có biện pháp. Thiên hạ lang quân nhiều vô số, tuỳ A tỷ chọn, hà tất dựa vào một Liễu Phất Y..."

Môi nàng run rẩy một hồi, sau đó đột nhiên lắc đầu, lên tiếng: "Không thể nào."

Lời lẽ nghiêm khắc từ chối như một đao chém xuống đầu, quyết định kết cục của hắn.

"Không thể?" Thiếu niên cười lạnh một tiếng, dừng một lát, tựa hồ đang dần kéo lại ý thức đã bị tán loạn: "Không thể từ bỏ Liễu Phất Y, hay là..."

Ngón tay trong tay áo hắn đã bắt đầu run nhè nhẹ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười áp bách: "Ta không xứng ở lại Mộ gia, làm em trai ngươi?"

Mộ Dao sắc mặt xanh mét, lùi lại vài bước, trong cơn hoảng loạn cực độ, nàng chạm vào thanh đao trong tay áo, lặng lẽ cầm lấy, lúc này trong lòng mới bình tĩnh lại một chút.

"A Thanh, đệ mệt rồi... về nghỉ ngơi trước đi."

Trước mắt là gương mặt quen thuộc nhất nhưng lại nở một nụ cười vô cùng gượng gạo, nàng cố tình hạ mềm giọng, nhưng không che giấu được sự hoảng loạn ở cuối câu.

Bước chân Mộ Thanh đột nhiên cứng đờ, như thể bị người dội thẳng một chậu nước đá vào mặt.

Hắn thà hy vọng A tỷ có thể đi lên tát hắn, đánh hắn mắng hắn, như bình thường răn dạy hắn, để hắn biết rằng hắn vẫn là người nhà của nàng, vẫn là em trai nàng.

...... Mà tuyệt đối không phải như bây giờ, nàng giả cười với hắn, như một người thợ săn tay không tấc sắt khéo léo đối phó với dã thú.

Quả thực là tùy cơ ứng biến khi đối địch.

Ánh mắt anh rơi xuống cổ tay áo đang run rẩy của nàng, nơi đó mơ hồ lộ ra hình dáng lưỡi đao.

Bóng đêm đen nhánh, dường như có muôn vàn bông tuyết từ khắp núi rừng quét tới, hóa thành vô số thanh băng đâm vào mỗi một huyệt đạo trên người hắn.

- -Thì ra, A tỷ cũng giống những người đó, sợ gương mặt thật của hắn.

Chỉ là hiện tại nàng thế cô sức yếu, tạm thời không dám trở mặt nên đành phải giả vờ phối hợp để ổn định hắn trước.

Dường như có thứ gì đang dần tan vỡ trong lòng hắn.

Một chút tự tôn còn sót lại, rầm một tiếng, vỡ nát đến mức không thể nhặt lại.

Hắn trầm mặc hồi lâu, lùi bước, xoay người sang chỗ khác, như thể giờ phút này thế giới đã bắt đầu quay cuồng. Từ nay ngày sẽ trở thành đêm, hắn từng bước một, quanh quẩn trong màn đêm vô tận.

Cô độc một mình, không có người thân.

"A tỷ... cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."

- ---------

"Bản chất của ngươi...... trong ngoài bất nhất, tâm địa rắn rết."

"Dù sao cũng không phải cùng một loại người với Liễu đại ca và Mộ tỷ tỷ. Bọn họ có thể chết vì thương sinh, sống vì đại nghĩa, ngươi có thể không?"

"Ngươi và Mộ tỷ tỷ không hợp đâu, sẽ không có người hiểu ngươi, cánh hoa của ngươi sẽ phải sầu rớt đó..."

Hắn không nhớ rõ mình đã đến phòng Lăng Diệu Diệu như thế nào, chỉ nhớ mình như một lữ khách sắp chết vì mắc kẹt trong sa mạc, theo bản năng chạy về phía ốc đảo hư ảo.

Trước kia nàng là bờ đối diện mỹ lệ sinh động, từng chút một thu hút sự chú ý của hắn. Hiện tại hắn đã là diều đứt dây, ly đàn cô nhạn*. Nếu không có ánh lửa bờ đối diện thì cũng chỉ có thể là con tàu bị lạc trong cơn sóng.

*chim nhạn lạc đàn.

"Mộ Thanh, ngươi có một người mẹ bị mất tích, ngươi rất yêu bà ấy. Từ nhỏ ngươi lớn lên bên cạnh tỷ tỷ, bên cạnh chỉ có nàng quan tâm... Có phải nàng tình cờ lấp chỗ trống... Có phải ngươi mang tình yêu đối với mẹ di chuyển lên..."

"Nếu nuôi hổ con chỉ vì thấy nó không có răng, không có năng lực phản kháng cho nên chiếm hữu nó, thống trị nó, cười nhạo hổ biến thành mèo, nhưng trong lòng lại sợ hãi một ngày nó sẽ cắn ngược lại cho nên đề phòng nó, kiêng kị nó... Đây là Diệp Công thích rồng."

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống hành lang, mỗi một câu lặp lại trong đầu hắn đều là lời nàng từng nói.

Có điều sao nàng có thể nhất châm kiến huyết*... từng lời châu ngọc, từng câu tiên tri như thế?

*một châm thấy máu, ý là nói trúng, nói chuẩn luôn.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, làm ánh nến trên bàn lập lòe một lát, trong phòng tràn ngập vầng sáng vỡ vụn.

Lăng Diệu Diệu buông sách, mặt đầy kinh ngạc đứng lên: "Ngươi đi nhầm rồi, bên cạnh mới là phòng ngươi..."

Lời nói chợt dừng lại, bởi vì nàng phát hiện sắc mặt Mộ Thanh cực kỳ khó coi, cả người như u hồn bay tới trước mặt nàng, chàng trai cao hơn nàng một cái đầu... vậy mà lại đang run rẩy rất khẽ.

Nàng giật mình, phiêu hồn suy nghĩ, hình như hôm nay hắn ở chỗ Mộ Dao lâu hơn bình thường, lẽ nào...

Nàng cứng họng: "Ngươi... ngươi... ngươi đi tỏ tình?"

"Ta không có." Hắn hồi lâu mới đáp, ánh mắt không có tiêu cự*, như lữ khách bị đóng băng trong mùa đông, phản ứng chậm nửa nhịp.

*điểm nhìn, kiểu không biết đang nhìn đi đâu.

"Không có... là ý gì?" Lăng Diệu Diệu mơ hồ không hiểu ra sao.

Bờ môi hắn đang run lên: "Không có chính là không có."

Nhưng nhìn bộ dạng này, chắc chắn là hắn đã đi, đã xảy ra rạn nứt, thời khắc hắc hóa mấu chốt sắp đến. Nàng không thèm để ý việc Hắc liên hoa đi nhầm phòng nữa, nhanh chóng thu dọn sách và bút, tay chân nhẹ nhàng chuồn ra ngoài: "Vậy ta không quấy rầy ngươi, ngươi một mình yên tĩnh đi..."

Áo bỗng nhiên bị người giữ chặt từ phía sau.

"...... Cô đi đâu?" Giọng hắn rất thấp, dường như cực kỳ mỏi mệt.

Lăng Diệu Diệu để hắn túm, tay ôm sách, đưa lưng về phía hắn chớp mắt: "Ta... ta đi phòng ngươi ngủ."

Kỳ quái, người bình thường thất tình bị từ chối, chẳng lẽ không muốn ở một mình một lát sao?

"......" Hắn im miệng, nửa ngày vẫn không thể nói ra lời giữ lại, chỉ nắm chặt vạt áo nàng không chịu buông ra.

Trong một mảnh hỗn loạn, hắn cảm giác được nếu để nàng đi có thể hắn sẽ tan vỡ ngay lập tức.

Lăng Diệu Diệu dừng một chút: "Được... Được rồi, ta không đi."

Lúc này hắn mới buông tay. Lăng Diệu Diệu kéo Mộ Thanh ngồi xuống, đổ cho hắn một chén trà nóng, dựa vào bàn, cẩn thận nhìn hắn: "Uống nước đi."

Hắn bất động, nàng kéo hai tay hắn đặt lên chén, sau đó không dung cự tuyệt mà bọc lại hai tay hắn, bắt hắn cảm nhận độ ấm của chén trà.

Tay hai người chồng lên nhau một lát, trước sau đều là ấm, Mộ Thanh rũ xuống hàng mi, run tay nâng lên chén trà, uống một ngụm.

Dòng nước ấm theo cổ họng hắn đi thẳng tới phế phủ.

Hắn lại ấm lên.

Lăng Diệu Diệu đã chạy tới mép giường, cúi người trải giường, nàng dùng tay vỗ phẳng ga giường, hơi quay đầu lại: "Hay là... tối nay ngươi ngủ luôn ở chỗ ta đi, được không?"

Hắn gật đầu, để mặc Lăng Diệu Diệu lôi kéo hắn, nằm lên giường nàng.

Lăng Diệu Diệu ghé vào mép giường, cách chăn vỗ hắn, đôi mắt lấp lánh: "Đừng nghĩ gì cả. Ngủ đi, ta trông chừng ngươi."

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Thanh: Không có, không có, không có tỏ tình... (tức phát khóc)

----------