Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 58: Kẽ nứt trên mặt đất (5)




Editor: tuanh0906

Lăng Diệu Diệu lao ra khỏi kẽ nứt như tên lửa, lăn một cái, ngã vào bên cạnh Mộ Dao.

Mộ Dao run tay, suýt nữa đánh rơi Thu Yêu tháp vào kẽ nứt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội nắm chặt Thu Yêu tháp lùi về phía sau một bước: “Diệu Diệu?”

Lăng Diệu Diệu nằm bất động trên mặt đất hồi lâu, đến nỗi Mộ Dao phải ngồi xuống nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, mặt đầy lo lắng nhìn nàng, vội vàng sờ trán nàng: “Muội không sao chứ?”

Thiếu nữ nhìn không khí thẫn thờ một lát mới hoàn hồn, từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp to bằng nắm tay nhét vào tay nàng, thở hổn hển nói: “Đây là trái tim Liễu đại ca.”

“……” Mộ Dao ngơ ngác cầm hộp, bất ngờ quá lớn từ trên trời giáng xuống làm nàng nhất thời không kịp phản ứng.

“Còn nữa, Mộ tỷ tỷ.” Tốc độ nói chuyện của Lăng Diệu Diệu như chạy nước rút 100 mét làm Mộ Dao chỉ lo nàng sẽ ngất xỉu vì hụt hơi. Nàng chỉ vào cái tháp gỗ nhỏ trên tay Mộ Dao, bắn liên tằng tằng: “Liễu đại ca dạy tỷ sử dụng Thu Yêu tháp rồi phải không? Tỷ có thể bảo đảm lát nữa sẽ dùng nó đánh bại Huyễn yêu đúng không?”

Cô nương trước mặt hai má ửng hồng, hai mắt sáng ngời, mặt đầy khẩn thiết nhìn nàng, một loạt câu hỏi khiến nàng chóng cả mặt.

“Phải…”

Mới vừa gật đầu đã thấy Lăng Diệu Diệu đứng phắt dậy, chạy mấy bước đến bên cạnh kẽ nứt, xách váy nhảy xuống không chút do dự.

“Diệu Diệu.” Mộ Dao kinh hãi, vội vọt tới trước kẽ nứt, một đoạn vạt áo cuối cùng của Lăng Diệu Diệu cũng đã biến mất dưới kẽ nứt đen sì.

- ---------

Lăng Diệu Diệu bình thản nhắm mắt.

Mộ Thanh đưa nàng lên cực nhanh, tốc độ bay lên kẽ nứt như ngồi hỏa tiễn khiến bụng nàng quay cuồng đảo lộn, nàng nằm trên cỏ nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu hỏi thăm cả nhà hệ thống.

“Hệ thống, ta muốn khiếu nại.”

“……”

“Để đối tượng công lược bảo vệ người xuyên thư vậy thì còn cần hệ thống làm gì? Ta sẽ đi bộ phận thông tin cho các ngươi đánh giá kém, cứ chờ xem.”

Hệ thống nâng niu đôi cánh cực kì nhạy cảm với ba chữ “đánh giá kém”.

“Hệ thống nhắc nhở: Hệ thống sẽ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho người làm nhiệm vụ. Nguy hiểm bình thường chia làm ba cấp độ xanh lam, xanh lá và đỏ. Một khi gặp phải nguy hiểm cao màu đỏ sẽ trực tiếp kích hoạt cơ chế bảo vệ an toàn cá nhân, đây là trách nhiệm của hệ thống. Căn cứ vào ghi chép, người làm nhiệm vụ - Lăng Diệu Diệu trước mắt vẫn chưa gặp phải nguy hiểm màu đỏ, bởi vậy không nằm trong phạm vi bảo vệ. Nhắc nhở xong.”

Lăng Diệu Diệu nắm lấy hai ngọn cỏ trên mặt đất, trong đôi mắt hạnh lập lòe ánh sáng lạnh, nghe vậy nàng ném cỏ: “Vậy sao? Vậy được, bây giờ ta thử gặp nguy hiểm màu đỏ một lần xem sao.”

Hệ thống: “……”

Dứt lời, nàng nhét hộp vào tay Mộ Dao, lần thứ hai nhảy vào kẽ nứt.

- ---------

Hơi ẩm lan xuống theo kẽ nứt mang theo mùi tanh nhàn nhạt của rễ cây trên đất, nhưng vẫn mơ hồ có mùi hương sơn chi.

Mộ Thanh bị dồn vào một góc, gần như hòa mình vào bóng tối, chỉ còn một đôi mắt đen láy chứa ánh nước phản chiếu một chút ánh sáng.

Hắn thầm nghĩ nhất định là hắn choáng đầu nên mới ngửi thấy mùi hương trên tóc nàng.

Mùi thơm ngào ngạt trong không khí đặc biệt rõ ràng, chất lỏng ướt sũng làm ướt đầu vai hắn, khi thiếu niên quay đầu đổi hướng, có trong tích tắc mắt đầy sao xẹt.

Không thể để lộ nửa phần hoảng hốt, hắn yên lặng dựa lưng vào tường, mượn chút sức lực cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát.

Huyễn yêu bị mùi máu ngọt ngào này kích phát bản chất tà ác, hắc khí trên người tràn ra càng ngày càng mạnh, nhìn qua như một con lệ quỷ đầu bù tóc rối.

Từ sau khi nó nổi điên, nó bắt đầu tấn công bừa bãi, phần lớn đều là phóng thích năng lượng vào không khí, hắc khí như một tấm lưới lớn dày đặc điên cuồng che phủ, ngập tràn núi sông, như muốn bóp ch3t con cá lọt lưới trước mặt thành thịt vụn.

Cổ họng nó rung động: “Mộ Thanh, một nửa yêu vật trong Âm Dương Liệt đều bị ngươi giết chết, ngươi cho rằng số năng lượng đó sẽ không cắn ngược lại ngươi sao?”

Người trước mặt vẫn nở nụ cười khiêu khích làm người điên cuồng, dường như người bị buộc đến tuyệt cảnh hoàn toàn không phải là hắn.

Mộ Thanh nghiêng đầu nhìn nó, cặp mắt dưới hàng mi dài chậm rãi hiện lên sát khí: “Đáng tiếc, lúc ta giết yêu không có ngươi.”

“Khẩu khí thật là cuồng vọng.” Huyễn yêu cười lạnh: “Ngươi trước nay vẫn luôn như vậy sao?”

Mộ Thanh không chút để ý nghịch dây cột tóc trên đầu mình, cười nói: “Yêu quái trước đó nói ta như vậy, đã chết.”

Tuy tay hắn đặt trên dây cột tóc nhưng trong lòng vẫn có một chút kiêng dè. Lần thứ ba…

Trước mắt hình như có ánh sáng lóe lên, Mộ Thanh vô tình ngước mắt, nhìn thấy một cái vòng thép nhỏ quen thuộc từ trên trời lao tới, nhưng không phải vòng thu yêu hắn thả ra.

Cái vòng thu yêu đó hoàn toàn không đủ sức, đánh úp lại phía sau Huyễn yêu, thắng ở chỗ nó không phòng bị, vậy mà cũng đánh cho Huyễn yêu trở tay không kịp.

Huyễn yêu tự nhiên ăn một đòn, còn không kịp phản ứng, phất tay áo đánh bừa bãi về phía sau.

Đương nhiên là không đánh trúng. Một bóng người như con thỏ né trái né phải trong đám đòn tấn công như đao kiếm bay tứ tung, nàng xách váy nhanh chóng chạy tới, cánh tay Mộ Thanh đột nhiên trầm xuống, nữ hài đã bổ nhào tới trước mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau, người trong lòng thở hổn hển, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.

Trên mặt nàng vẫn còn hơi nóng bốc lên do chạy vội, trên tóc hương thơm nhàn nhạt như hoa xuân nở khắp đầu cành.

Thấy rõ gương mặt sống động này, hắn bỗng thấy kinh hoàng giận dữ tới da đầu tê dại, chưa kịp lấy lại tinh thần đã buột miệng quát lớn: “Cô quay lại làm gì?”

Có điều ngoại trừ kinh hoàng giận dữ còn có một chút vui sướng đáng xấu hổ, như thực vật mọc từ kẽ hở, xuyên thủng mặt đất mà bò lên.

Ánh trăng cũng không thể sưởi ấm kẽ nứt, dường như được thắp sáng lên bởi hình bóng này, nơi dấu chân nàng bước qua đó chính là sức sống dào dạt.

Sáng quá.

“Biết rồi, biết rồi, trở về cho ngươi dắt.” Lăng Diệu Diệu phồng má, tựa hồ hồn nhiên không biết tình cảnh trước mắt tồi tệ tới mức nào, nàng kéo tay áo hắn, lôi hắn ra khỏi góc tường: “Ta tới chăm sóc người bệnh đó.”

Mộ Thanh cười vì tức, mắt đen nhìn nàng: “Chăm sóc ta hay là tới thêm phiền cho ta?”

Dứt lời, hắn đè đầu nàng nằm sấp xuống ở tại chỗ lăn một vòng. Huyễn yêu đánh trượt, trên đầu lộp độp rớt xuống một đống đá vụn, vừa vặn rơi bên cạnh mặt bọn họ.

Hơi thở hai người hòa trộn vào nhau, Lăng Diệu Diệu vô tình ngã vào lòng hắn, mềm mại một mảnh.

Mặt nàng cách hắn rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên má nàng, vào thời khắc sinh tử này mà hắn cũng ngứa tay, muốn sờ một chút.

Lông mi hắn run lên, nghĩ như vậy liền vươn tay.

Nàng tựa hồ hiểu sai cái gì, chống cằm lên ngực, bỗng từ trong ngực lấy ra một xấp lá bùa, không dung cự tuyệt nhét vào tay hắn, ánh mắt lấp lánh: “Tử Kỳ, cảm ơn ngươi. Đây là bùa ta trả lại cho ngươi.”

“……” Hắn rũ mi nhìn nét chữ quen thuộc trên lá bùa, cười nhạo: “Dùng lá bùa của ta trả cho ta, vậy mà cô cũng nghĩ ra.”

Cột đá bên cạnh bị công kích, vài vết rạn răng rắc nứt ra, làm người đinh tai nhức óc. Hắn lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn vớt lên thiếu nữ trên mặt đất, kéo nàng dán vào chân tường.

Ầm ầm… cây cột đột nhiên đổ xuống, đá vụn bắn tung toé quanh chân, Địa cung bất ngờ sập một nửa, bụi bay mù mịt.

Người bên cạnh ấm áp mềm mại như một tấm chăn bông phủ lên người hắn, miệng vết thương trên vai hắn hình như lại vỡ ra, có một dòng máu ấm áp chảy xuống cánh tay, nhưng hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng mà không cảm thấy đau.

Huyễn yêu gần như đã bị hắc khí che kín, cơ thể một cô bé không thể chịu nổi yêu khí khủng khiếp như vậy, da thịt bắt đầu vỡ vụn, mạch máu và cơ bắp lộ ra ngoài, như một màn tự bốc cháy, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

“Thấy không? Đó chính là yêu quái mất khống chế.” Mộ Thanh rũ mi, bỗng nhiên nói với nàng.

Lăng Diệu Diệu có lệ “ừ” một tiếng, không biết có nghe được không, nàng duỗi tay cầm lấy vòng thu yêu của mình, sau đó kéo tay Mộ Thanh ra, đeo lên cổ tay hắn.

Trong đôi mắt đen như mực của thiếu niên hiện lên sự tức giận lạnh băng: “Thế này là có ý gì?”

“Cái gì có ý gì?” Lăng Diệu Diệu chớp mắt: “Ta tạm thời cho ngươi mượn, dùng xong trả lại cho ta.”

Hắc liên hoa luôn đánh nhau bằng hai chiếc vòng thu yêu, thiếu một chiếc thì sẽ không thể bùng nổ sức chiến đấu mạnh nhất.

Sắc mặt hắn bỗng tươi tỉnh hẳn lên.

Lăng Diệu Diệu nhón mũi chân, bàn tay lạnh lẽo đột nhiên phủ lên trán hắn: “Ngươi không sốt mê sảng chứ? Có thể bảo vệ ta chứ?”

“…… Ừ.”

Một lúc lâu sau hắn mới nhỏ giọng đáp, lông mi khẽ lướt qua bàn tay nàng, có chút ngứa.

Nàng buông tay, gãi lòng bàn tay… nhưng vẫn ngứa.

Mặt đất Địa cung lung lay, Lăng Diệu Diệu tay không đứng bên cạnh Hắc liên hoa, nhìn chằm chằm Huyễn yêu đang nổi điên như hổ rình mồi.

Lòng bàn tay đẫm nàng mồ hôi, tim đập nhanh như nổi trống. Nàng muốn tìm cơ hội để thử nguy hiểm màu đỏ, nhưng bọn họ đều tránh được. Ngay cả khi nàng đứng trước mặt Mộ Thanh, cố gắng làm lá chắn bằng thịt cho hắn, cũng đều bị hắn ôm về phía sau bảo vệ, không để nàng bị thương chút nào.

Trên mặt đất đầy đá vụn lớn nhỏ, như mỏ đá bị bom nổ, hai người lảo đảo lui về phía sau.

Huyễn yêu tấn công không chừa lối thoát, như mưa từ trên trời rơi xuống, không cách nào tránh né. Lăng Diệu Diệu vừa lơ đãng đã vấp phải một hòn đá vỡ, đột nhiên mất trọng tâm.

Nàng còn chưa chạm đất đã bị hắn mạnh mẽ túm lên, nhân cơ hội này, móng tay dài màu đỏ như máu của Huyễn yêu dài ra vài thước, “phập” một cái c ắm vào ngực Mộ Thanh, vai hắn bị đẩy mạnh đâm thẳng vào tường, làm cho ngọn lửa trên đầu rung lên.

Móng tay Huyễn yêu dùng sức, bắt đầu chậm rãi xoay tròn, Mộ Thanh cắn chặt răng, ngón tay nhuốm máu gian nan đỡ tường đứng lên.

Một bóng người xuất hiện trước mắt, thiếu nữ tay không tắc sắt bên cạnh bỗng vươn tay, tóm lấy cánh tay Huyễn yêu, bình tĩnh nói: “Buông hắn ra …”

Lấy trứng chọi đá càng như thể khiêu khích.

Mộ Thanh nháy mắt tỉnh táo lại, sắc mặt đại biến, gân xanh trên thái dương lập tức nổi lên, mở miệng định nói chuyện thì một búng máu từ tim phổi bị tổn thương đã chảy ngược ra, đột nhiên phun lên vạt áo.

“Tìm chết…” Huyễn yêu cười lạnh, hất Mộ Thanh ra, quay lại dạy dỗ cô nhóc không sợ chết này.

Nó trở tay ra đòn, không chút thương tiếc đánh vào bụng nàng.

Lăng Diệu Diệu cong người, máu nóng lập tức chảy ra giữa các ngón tay, lảo đảo lui về phía sau hai bước.

Cùng lúc đó: “Đinh. Hệ thống nhắc nhở: Đã kích hoạt chế độ bảo vệ nguy hiểm màu đỏ, bảo vệ an toàn toàn diện cho người làm nhiệm vụ, mời bạn tiếp tục làm nhiệm vụ. Nhắc nhở xong.”

“Ta…… chính là tìm chết.” Lăng Diệu Diệu liếc nhìn Huyễn yêu, dư quang nhìn thoáng qua thiếu niên bị ném ra, hắn đang chống đất khó khăn bò dậy, tóc dán trên mặt, ánh mắt đen tối như màn đêm không sao không trăng.

Nàng thì không có cảm giác gì, nhưng mà… xong rồi, Hắc liên hoa đã hộc máu.

“Thích chơi tim như vậy, có giỏi thì ngươi đừng đánh trượt.” Nàng lùi lại vài bước, dứt khoát che bụng, bất chấp tất cả đặt mông ngồi xuống đất, vừa vặn che trước mặt Mộ Thanh, eo đột nhiên bị hắn ôm, hắn chuẩn bị bò dậy…

Nàng nói chuyện kéo dài thời gian, không ngừng đẩy tay Mộ Thanh ra, chỉ mong hắn ngồi dậy chậm một chút.

Hệ thống bảo vệ mới đúng là vô địch, dù Huyễn yêu chọc nàng thành cái sàng, cũng sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn thực sự nào đối với nàng.

Còn hắn nếu lại ăn đòn tiếp, e là đối tượng công lược máu bắn ba thước, nàng cũng không cần công lược nữa.

“Ngươi cho rằng ta không dám?” Ngón tay Huyễn yêu bỗng b ắn ra.

Đúng lúc này, vòng thu yêu sáng bóng lập tức bay tới, hung hăng đánh vào đầu ngón tay nó.

Vòng thu yêu mang theo cơn gió như dao, thổi bay sợi tóc Lăng Diệu Diệu.

Ngón tay dài trước mặt bị bẻ gãy, nửa ngón tay sơn đỏ mềm mại rũ xuống, lại còn lung lay vài cái, làm Lăng Diệu Diệu nổi da gà khắp người.

“Ngươi dám?”

Thiếu niên từ phía sau nàng ngồi dậy, trên môi còn có vết máu chưa lau sạch, vô cùng ma mị, trong mắt cuồn cuộn lệ khí, chậm rãi ngưng tụ thành một màu đen thăm thẳm.

Hắn ở sau lưng giam cầm thiếu nữ, mạnh mẽ kéo tay nàng ra, nhanh chóng dán một lá bùa cầm máu lên miệng vết thương của nàng, sau đó dùng kiểu bế trẻ con, nâng hai bên hông nàng ôm về phía sau, kéo lên đùi mình.

Huyễn yêu đột nhiên tru lên một tiếng thảm thiết. Địa cung lại tiếp tục rung chuyển, đá vụn không không ngừng lăn xuống từ bốn phương tám hướng, ào ào như nước lũ, sóng to gió lớn vô tận.

Canh bốn, ánh trăng thay đổi góc độ, ánh sáng hòa cùng ánh vàng chói lọi của Cửu Huyền Thu Yêu Tháp. Lăng Diệu Diệu cố gắng nhìn lên trên, thấy ánh sáng nóng rực càng ngày càng nhiều.

Mộ Dao ra tay.

Nhưng Mộ Thanh tựa hồ hoàn toàn không ý thức được cảnh tượng trước mắt, vẫn không nhúc nhích ngồi tại chỗ ôm chặt nàng.

Lăng Diệu Diệu chưa từng dựa gần hắn như vậy, nhất thời hoảng hốt, không thoải mái xoay người, lại bị hắn ấn vào trong ngực, đỉnh đầu dán vào chiếc cằm trắng như tuyết của hắn, không thể động đậy.

Động tác của hắn vô cùng mạnh mẽ, như lồng sắt giam cầm nàng, không cho nàng phản kháng, nàng càng giãy hắn càng ôm chặt, nàng nhất thời không dám động.

Dư quang thoáng nhìn thấy tay Mộ Thanh hướng về phía dây cột tóc, trong lòng kinh hãi, vội nhanh trí hét lên: “Ai da, Tử Kỳ, ta… ta đau quá…”

Cánh tay giam cầm nàng khựng lại, ngay sau đó buông lỏng, nàng nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, giật mình thót tim.

Người trước mặt khóe mắt đỏ bừng, mặt không cảm xúc, trên môi nhuốm máu, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm vĩnh hằng và chất độc chết người, như dã thú ngủ đông thức dậy, sắp phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, chuẩn bị giết chóc đến chết mới thôi.

Lăng Diệu Diệu kéo cánh tay hắn, tim đập thình thịch: “Đừng, đừng cởi.”

“Đừng cởi…” Giọng nói trong trẻo.

Lệ khí trong mắt chậm rãi tiêu tán một chút, ngơ ngác cúi đầu nhìn nàng: “Không cởi, ta chỉ là…”

Chỉ là buông lỏng…

“Buông lỏng cũng không được.” Thiếu nữ như có thuật đọc tâm, nàng chớp đôi mắt hạnh, đau lòng cương quyết nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng cân nhắc câu chữ, nói rõ: “Tóc ngươi buộc ngay ngắn như vậy, buông lỏng sẽ khó coi.”

Lỏng sẽ khó coi.

Là vậy sao…

Thì ra… không phải cùng lý do với tỷ tỷ…

Thì ra không phải vì sợ hắn…

“Ừ, cứ để thế… ngoan.”

Lăng Diệu Diệu nắm tay hắn, từ đỉnh đầu chậm rãi hạ xuống như dỗ trẻ con, cẩn thận quan sát ánh mắt và biểu cảm của hắn dần dần trở lại bình thường.

Lăng Diệu Diệu thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng áo đã bị mồ hôi lạnh làm ướt.

Trong truyện gốc viết Mộ Thanh hắc hóa, chính là biểu hiện như vừa rồi, suýt chút nữa, chỉ một chút nữa Hắc liên hoa đã hắc hóa ngay trước mặt nàng…

Nguy hiểm thật…

Cửu Huyền Thu Yêu Tháp kim quang lộng lẫy, chiếu lên gương mặt Lăng Diệu Diệu, mạ một lớp viền vàng ấm áp lên lông mày và sợi tóc nàng.

Huyễn yêu hóa thành vô số sợi khí đen, như cá trong ao tranh giành thức ăn, tất cả đều lao về phía Cửu Huyền Thu Yêu Tháp phía trên kẽ nứt.

Sau trận căng thẳng qua đi, nàng có chút vô lực dựa vào lồ ng ngực Mộ Thanh, mệt mỏi nhắm mắt lại, chờ Mộ Dao tới cứu.

Lông mi Mộ Thanh run lên, hắn lập tức cúi đầu nhìn gương mặt tuyết trắng của nàng, khẩn trương duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng, siết chặt làm nàng đau: “Không cho ngủ.”

“Không ngủ…” Lăng Diệu Diệu cố lấy sức đẩy tay hắn ra, hai mắt khép hờ như một con thỏ ốm không có tinh thần, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn: “Yên tâm… không chết được. Ta còn phải chờ trở về gặp Liễu đại ca nữa.”

“……”

Thật là muốn quăng nàng ra ngoài.

Nhưng mà hắn quá lạnh, khó khăn lắm mới ôm được một ngọn lửa ấm áp, làm sao có thể buông ra.

Hắn không có sức duỗi tay, thậm chí còn mặc kệ mặt mình gục xuống, chậm rãi dán lên mái tóc mượt mà mềm mại của nàng.

Mùi hương sơn chi bay ra từ cổ áo, tay áo, và mái tóc dài của nàng dường như đều biến thành những đóa hoa tươi thắm thơm ngào ngạt. Ý thức hắn dần tan rã trong sự thả lỏng.

Người trong lồ ng ngực… thơm quá.

- ---------

Huyễn yêu đã chết, chúng yêu ma lập tức giải tán, chạy trốn khắp nơi.

Sườn núi Kính Dương không còn Âm Dương Liệt như bỏ đi bộ lọc ma quái, màu xanh lá của núi và cây, màu xanh thẳm của bầu trời đều phai nhạt đi vài phần, trở lại thành một thế giới bình thường.

Tiếng chim hót líu lo liên hồi trong núi, hình như có một con chim hỉ thước đậu lên song cửa sổ, kêu ríu rít không ngừng, ồn ào làm người đau cả tai.

Bức màn mỏng và nhẹ khẽ bay lên, mang theo mùi hương bồ kết.

Khi hắn tỉnh lại, góc màn nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn.

Là Lý phủ, căn phòng hắn ở lúc trước. Quần áo đã được thay, vết thương đã được băng bó tốt, trên người được cẩn thận đắp một chiếc chăn mỏng.

Có tiếng sột sột soạt soạt.

Hắn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chiếc khăn ẩm trên trán đắp tuột xuống rơi bên cạnh gối.

Thiếu nữ đứng bên cửa sổ thò đầu ra ngoài, chỉ để lại bóng lưng màu xanh nhạt, bên ngoài váy nàng khoác một chiếc áo màu xanh lông công, cổ áo có lông. Có thể là do trong phòng nóng, nàng cố ý chỉ mặc một nửa, một nửa để trôi xuống khuỷu tay, lộ ra chiếc áo lụa mỏng trong suốt bên trong và rãnh lưng trắng nõn mê người như ẩn như hiện.

Nàng cởi một bên tay áo, vươn ra ngoài cửa sổ giả vờ đập vài cái, như đang phiền muộn thương lượng với ai đó bên ngoài.

Mộ Thanh nhìn bóng lưng nàng không chớp mắt, vểnh tai lên nghe, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu nữ: “Một ngày cho ngươi ăn kê ba lần mà còn làm ồn. Xây tổ ở đâu không tốt cứ phải xây lên tường nhà người khác, cũng không sợ lật xuống.”

Hỉ thước ngồi xổm trên song cửa sổ, nghiêng đầu nhìn nàng ngơ ngác, càng kêu pi pi pi dữ dội hơn.

“Suỵt, yên tĩnh một chút…” Nàng giận dữ nắm lên một nắm hạt kê trên cửa sổ ném qua: “Ăn nhiều, kêu ít, kêu cũng không dễ nghe.”

Chú chim phành phạch đập cánh tới kiếm ăn, tiếng kêu vụt tắt.

Lúc này nàng mới thở dài đóng cửa sổ, quay người trở về.

Mộ Thanh lập tức nhắm mắt lại.

“Hử?” Nàng đi đến bên gối, nhặt lên chiếc khăn bị tuột xuống, nhưng lại không vội đắp lên mà vươn tay đặt lên trán hắn sờ vài cái.

Một lúc sau, tựa hồ cảm thấy nhiệt độ không đủ chính xác nàng bèn đỡ mặt hắn cúi người xuống.

Khoảnh khắc cánh môi ấm áp và mềm mại của nàng dán lên trán hắn, thiếu niên đột nhiên cứng đờ, máu cả người đều chảy ngược lên đầu.

“Không sốt.” Nàng nhẹ nhàng thở ra, bước chân nhẹ nhàng đứng dậy ra ngoài, thay một chậu nước trở về, đặt lên bàn.

Vô tình nhìn xuống, chợt thấy một đôi mắt đen trơn bóng đang nhìn chằm chằm mặt nàng không chớp, làm nàng giật cả mình.

“…… Tỉnh rồi à?”

Thiếu niên ngồi dậy, đuôi tóc buộc cao buông xuống má, một lúc sau mới đáp: “Ừ.”

Lăng Diệu Diệu sửng sốt nửa ngày, ngón tay trắng nõn gập lên chỉ vào đầu mình, ngữ khí nghiêm túc: “Lần sau ngươi phải chú ý một chút. Sốt quá lâu đầu óc sẽ cháy hỏng.”

“……” Mộ Thanh nhìn nàng, hàng mi dài khẽ run.

“Có biết chú ý như thế nào không?” Đôi mắt thiếu nữ phiếm ánh sáng, gương mặt tươi tắn như trái cây tươi phủ sương, thấy hắn không nói lời nào, nàng dùng sức vỗ mặt nước, oán hận nói: “Dùng nước, hạ nhiệt độ vật lý.”

Sau đó lại liếc hắn một cái, hận sắt không thành thép: “Dầm mưa không tính.”

“……” Mộ Thanh rũ mắt xuống, hình ảnh cuối cùng trong ấn tượng của hắn là nàng nửa sống nửa chết dựa vào lòng hắn…

Hắn lập tức giương mắt: “Thương thế của cô…”

Lăng Diệu Diệu vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ta không sao, đều là bị thương ngoài da. Nhưng ngươi đó…”

Nàng lười nói nữa. Người này chịu đựng vết thương mới chồng lên vết thương cũ, bệnh lớn bệnh nhỏ cùng nhau mắc, tinh thần và thể lực đều cạn kiệt tới cực điểm, bởi vậy mới hôn mê liên tục ba ngày.

Cách sống này của hắn chính là khiêu chiến giới hạn của con người. Phải sửa, sửa lại từ đầu.

“Trước đây ngươi từng nói vết thương do yêu quái gây ra sẽ không lưu lại dấu vết trên người ngươi…” Lăng Diệu Diệu lé mắt nhìn bả vai hắn: “Lần này e là ngoại lệ, ngươi bị thương ở chỗ này quá nặng, phỏng chừng sau này sẽ để lại sẹo.”

Hắn lẳng lặng nghe, sắc mặt bình thường, không thấy có vẻ để ý.

“Có điều ngươi cũng đừng quá đau lòng.” Nàng còn trịnh trọng an ủi hắn: “Ngươi có từng nghe câu vết sẹo là huân chương của đàn ông chưa?”

“……”

“Ngươi coi như thêm một khối huân chương đi.” Nàng tự nói tự cười. Cười như một con mèo kiêu ngạo nâng lên chân trước, dưới ánh mặt trời sợi tóc lấp lánh ánh vàng, cặp mắt trong suốt, cả phòng đều sáng sủa rực rỡ.

Mộ Thanh xoay đầu, có chút ngập ngừng nói: “Sao cô không đi tìm Liễu đại ca của cô?”

Lăng Diệu Diệu sửng sốt một chút, mới nhận ra cái xưng hô gượng gạo này, cười nói: “Liễu đại ca và Mộ tỷ tỷ ở ngoài sảnh.”