Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 54: Kẽ nứt trên mặt đất (1)




Editor: tuanh0906

Bốn đạo sĩ chăm chú nhìn kẽ nứt không chớp mắt.

Chỉ vài giây hai người đã ngã xuống như sủi cảo rơi vào nồi, sau một lúc lâu mà ngay cả một tiếng động cũng không có. Kẽ nứt như địa ngục há to mồm, vào người nào nuốt luôn người đó, thi cốt vô tồn.

Mấy lão đạo sĩ toát mồ hôi lạnh, sợ Đoan Dương đế cơ cũng nhảy xuống theo bèn kéo nàng ra bên ngoài.

"Buông bổn cung ra, các ngươi buông bổn cung ra" Đoan Dương đế cơ tay đấm chân đá, suy sụp khóc lớn: "Ta cũng phải đi cứu Liễu đại ca..."

Còn chưa dứt lời, mặt đất đột nhiên chấn động, ngay sau đó một trận cuồng phong nổi lên, toàn bộ cây cối điên cuồng lay động, lá rơi xuống như mưa, thậm chí cát sỏi trên mặt đất cũng đều bị cuốn ngược lên trời.

Tiếng rít gào của lũ yêu quái đột nhiên đồng loạt vang lên, thảm thiết vô cùng, như muốn xé tan màn đêm.

Tiếng kêu r3n thống khổ hết đợt này đến đợt khác, quần ma loạn vũ, vạn quỷ cùng khóc. Âm Dương Liệt luôn là nửa che nửa lộ, giờ phút này mới thực sự biến thành địa ngục đẫm máu.

"Không tốt..." Hai vị đạo sĩ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên màu đỏ kỳ dị.

Ánh sáng đỏ đến từ đường chân trời, gần như bao phủ một nửa bầu trời đêm.

Thiếu niên bay lơ lửng giữa không trung, tóc có chút tán loạn, đuôi ngựa buộc cao hơi sụp xuống một chút, dây cột tóc vẫn luôn buộc thành nơ con bướm đã buông ra thành một dải lụa màu trắng, bay loạn trong gió, lúc thì dán vào mặt hắn, lúc khi cuốn lên không trung, như thể mang ánh trăng kéo thành một dải, điên cuồng nhảy múa trên đầu hắn.

Tóc hắn đen bóng như gỗ mun, ống tay áo bay phần phật, sát khí cuồng bạo trong mắt hắn chậm rãi tản ra, cô đọng thành một mảnh đen kịt trống rỗng, dường như chúng sinh vạn vật ở trong mắt hắn chẳng qua đều là những con kiến ​​có thể giẫm dưới chân, không đáng giá nhắc tới.

Đây là ác quỷ đến từ bóng đêm, lấy giết chóc làm niềm vui, muốn đùa giỡn thiên địa trong lòng bàn tay. Thế nhưng đuôi lông mày và khóe mắt hắn đều ửng đỏ làm nổi bật con ngươi đen nhánh, một màu sắc quyến rũ và mong manh.

...... Đó là sự mỹ lệ và vô tội có độc, ai nhìn nhiều một cái sẽ phải trả giá bằng cái chết.

"Chẳng lẽ Mộ công tử không biết chính phái coi Phản Viết phù là tối kỵ sao..."

Một vị đạo sĩ không thể tin vào mắt mình. Người trước mắt là con trai của Thế gia bắt yêu, vậy mà lại ngang nhiên dùng máu sử dụng tà thuật?

Huống hồ, nếu ông ta nhớ không lầm năm đó Mộ gia sụp đổ chính là vì một tờ Phản Viết phù của đại yêu. Đạo sĩ bắt yêu chính phái đều né tránh Phản Viết phù và người Mộ gia đặc biệt kiêng kị nó, hận nó thấu xương. Nhưng hắn lại... Sao hắn dám...

Phải nói rằng, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Phản Viết phù có thể bộc phát ra sức mạnh kinh người như thế, chỉ một nét bút mà có thể tàn sát gần hết yêu vật tụ tập trong Âm Dương Liệt, thật sự là chưa từng nghe thấy... làm người kinh sợ...

Tay chân ông ta lạnh ngắt, đứng yên như tượng đá. Đồng bạn bên cạnh lôi kéo vạt áo ông ta, sắc mặt thay đổi, hạ giọng nói: "E rằng không chỉ là Phản Viết phù..."

Mộ Thanh chậm rãi cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống, hắn nhìn mấy lá bùa dính máu mình trôi nổi dưới chân, từ từ nhếch lên một nụ cười vô vị.

Phản Viết phù sao? Hắn không chỉ dùng máu vẽ bùa mà còn buông lỏng dây cột tóc. Trong vòng một ngày đã phạm hai điều cấm, nhưng mà có người sẽ quản hắn sao?

A tỷ sẽ không dừng lại vì hắn, cho dù hắn cởi dây cột tóc cũng không thể làm tỷ ấy chờ một chút.

Ngay cả nàng... cũng không. Trong lúc hỗn loạn, hắn nghe thấy tiếng thiếu nữ hét lên với hắn "giữ mạng là quan trọng nhất" nên mới có tự tin giết ra vòng vây. Nàng ngầm đồng ý cho hắn phóng túng sa ngã, chịu đựng những việc hắn làm người khác không chịu đựng được, đối với hắn còn có một chút quan tâm mà hắn lưu luyến. Nhưng vào thời khắc sinh tử, lại vì Liễu Phất Y nhảy xuống vạn trượng vực sâu...

Rốt cuộc là hắn không so được, không quan trọng gì...

Hắn từ từ rơi xuống mặt đất, lệ khí trong mắt tăng mạnh, tỉnh táo và mơ hồ thay phiên nhau lặp lại. Lúc thì là màn đêm đen tối, lúc thì là ngày sương mù dày đặc. Đột nhiên mờ mịt lúng túng, đột nhiên lại lãnh khốc vô tình.

Cảm thấy người trước mặt trạng thái không đúng, mấy lão đạo sĩ sắc mặt như lâm đại địch, xem xét tình hình chậm rãi lui về phía sau, như một người đàn ông không có vũ khí phải đối mặt với một con báo đói.

Tìm một cơ hội, kéo theo Đoan Dương đế cơ đang giãy giụa, dùng tay đánh nàng hôn mê, khiêng lên vai, quay người bỏ chạy.

Mộ Thanh không đuổi theo, hắn hờ hững nhìn bóng mấy người đang bỏ chạy, sau đó rũ mắt nhìn kẽ nứt dưới chân, thần sắc phức tạp.

Phía dưới kẽ nứt đen như mực, sâu không thấy đáy.

- -------

Nhảy xuống không?

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng tay chạm vào bên cạnh kẽ nứt, là đá cứng dưới mặt đất, thô ráp lạnh và cứng, từng luồng khí lạnh hóa thành sương trắng từ kẽ nứt trôi ra.

Lạnh quá.

Sườn núi Kính Dương nằm ở Âm Dương Liệt, bất kể là yêu hay người, còn sống thì đã chạy trốn, trốn không thoát đều đã bị hắn giết chết, bốn phía im ắng như tờ, chỉ có một mình hắn.

Nhảy xuống thôi.

Cứu A tỷ và Lăng Diệu Diệu lên, cứu đi lên trước, tính sổ sau.

Vết thương trên vai hắn còn rỉ máu, tí tách nhỏ giọt trên nền đá xám trắng, hắn ngây ngô cười. A tỷ là xưa nay không nghe hắn, nhưng Lăng Diệu Diệu nàng chạy cái gì?

Chẳng lẽ nàng không biết, nàng và Liễu Phất Y chỉ là một bên tình nguyện, căn bản không lay động được người khác... Ngay cả như vậy, nàng cũng không nghe lời hắn.

Bảo nàng đừng đi theo thì nàng tới luôn.

Bảo nàng ở trong rừng chờ thì nàng càng chạy loạn.

Bảo nàng chờ một chút thì nàng không thèm để ý nhảy thẳng xuống kẽ nứt.

Chẳng lẽ phải đánh gãy chân, trói vào bên cạnh hắn mới chịu nghe lời sao?

......

Sức mạnh của tà thuật qua đi, thật giống như vận động viên uống thuốc k1ch thích xong chịu tác dụng của thuốc. Trong bóng đêm mênh mang, hắn vừa lạnh vừa mệt, cẳng chân khẽ giật giật dẫn tới nửa người cũng khẽ run.

Chợt, có một âm thanh ầm ầm dọc theo mặt đất truyền đến, như một tiếng sấm rền nổ vang từ dưới mặt đất.

Trời đất quay cuồng, một luồng sức mạnh khổng lồ tức khắc ném hắn ra xa kẽ nứt mấy thước, như một người khổng lồ ác ý chơi đùa một con én nhỏ trong tay.

Hắn lập tức mượn lực bay lên không một lần nữa, thoát khỏi xiềng xích, vòng thu yêu thân kinh bách chiến, bất chấp mệt mỏi, một lần nữa mặc áo giáp ra trận.

Nhìn xuống mặt đất, sắc mặt hắn đột biến, trực tiếp lao xuống kẽ nứt. Gần như cùng lúc, những ngọn núi vây quanh sườn núi Kính Dương ầm ầm rung chuyển, ngọn núi gần gần nhất bắt đầu nứt toạc, những hòn đá khổng lồ như mưa rơi về phía hắn.

"Ầm ầm ầm ầm..."

Kẽ nứt đang dần dần khép lại.

Huyễn yêu nói không sai, núi sông cây cối ở sườn núi Kính Dương đều do nó khống chế, làm mưa làm gió. Mặc dù Mộ Thanh có thể một kích giết chết toàn bộ yêu vật có sinh mệnh, nhưng nếu là thứ không có sinh mệnh hay thứ tạo ra sinh mệnh như trời và đất thì hắn vô pháp nắm giữ, càng không thể thoát ra. Huống chi, hắn hiện tại đã sức cùng lực kiệt.

Máu tươi càng ngày càng nhiều, tụ thành dòng suối thấm vào quần áo, đầu tiên là từng giọt, ngay sau đó biến thành chảy ròng ròng. Hắn bị ném xuống đất, lăn một cái cắn răng bò dậy, kéo ra một vết máu dài, một mùi thơm ngào ngạt bao phủ không khí xung quanh.

Các đốt ngón tay bám trên mặt đất trắng bệch và run rẩy, hắn cố gắng chống đỡ cơ thể, toàn thân ướt đẫm như người chết đuối, tuyệt vọng nhìn chằm chằm kẽ nứt.

Kẽ nứt sớm đã khép lại, chỉ còn một vệt dài như con rắn, lại như một cái miệng cười nhạo.

- ---------

Dưới kẽ nứt là Địa cung lạnh lẽo có mái cao, trên vách tường cứ cách vài bước lại có một chỗ lõm chứa một ngọn lửa màu xanh thẫm.

Lăng Diệu Diệu đi theo Mộ Dao an toàn rơi xuống đất, vội tiến lên vài bước đuổi kịp nàng: "Mộ tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

Mộ Dao chợt quay đầu lại, nắm lấy tay nàng, thần sắc nghiêm túc: "Sao muội cũng xuống đây? Dưới này nguy hiểm thế nào muội biết không?"

Nàng có chút hoảng hốt, bàn tay cầm mấy lá bùa hơi run lên, nắm lấy bả vai Lăng Diệu Diệu, kiên định nói: "Ta đưa muội lên."

"Không cần, ta không đi lên..." Lăng Diệu Diệu dùng sức lắc đầu.

Không phải nàng nhất quyết muốn xuống dưới, mà là để nàng ở trên đó, nàng thật sự không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Hắc liên hoa. Cho dù hắn không nhìn rõ tỷ tỷ bị nàng đẩy xuống, cũng khó đảm bảo hắn sẽ không giận chó đánh mèo.

Muốn nhảy, dứt khoát cùng nhau nhảy là được... Đều nhảy xuống rồi thế là hắn không có ai mà oán giận. Dù sao thì nàng có hệ thống phòng thân, tạm thời không sợ nguy hiểm.

Cũng không biết, hắn ở trên đó một mình thế nào, có nhanh trí lĩnh ngộ được sự tinh túy trong câu nói "giữ mạng là quan trọng nhất" của nàng không...

Mộ Dao nóng nảy: "Đừng bướng bỉnh. Đây là địa bàn của Huyễn yêu, phía dưới khắp nơi đều có cạm bẫy, bản thân ta còn chưa chắc có thể toàn thân mà lui, không bảo vệ được muội thì sao?"

Lăng Diệu Diệu mở to một đôi mắt đen trắng rõ ràng, đầu lắc như trống bỏi: "Ta thật sự không sao, Mộ tỷ tỷ, ta... ta vận khí tốt*, không dễ chết được."

*may mắn

"......" Mộ Dao tức giận đi lại vài bước, quay đầu tóm vai nàng, cặp mắt xinh đẹp lạnh lùng nghiêm túc nhìn nàng: "Coi như muội giúp ta một việc được không? A Thanh một mình ở trên đó, ta sợ đệ ấy làm việc ngốc, muội đi lên trông chừng đệ ấy..."

Lăng Diệu Diệu càng lắc đầu điên cuồng hơn: "Mộ tỷ tỷ, ta muốn cứu Liễu đại ca..."

Mộ Dao vừa định mở miệng thì mặt đất ầm ầm rung chuyển, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy "lạch trời" xa xôi trên đỉnh đầu ngày càng nhỏ lại, ngay cả những ngôi sao trên bầu trời đêm cũng mờ đi, gần như không nhìn thấy.

Bóng tối như một tấm lưới lớn ập xuống, chuẩn bị bao phủ các nàng.

"Kẽ nứt sắp khép lại." Sắc mặt Mộ Dao đột nhiên thay đổi, nàng ôm eo Lăng Diệu Diệu, cắn răng, muốn dùng sức đưa nàng lên.

Không ngờ vào lúc này, một luồng sáng lạnh như lưỡi rìu sắc bén từ trên trời giáng xuống, sắp đánh trúng các nàng.

Mộ Dao đồng tử phóng đại kịch liệt.

Cú tấn công trí mạng như vậy e là món quà lớn đầu tiên mà Huyễn yêu tặng cho các nàng. Chỉ khi nàng có đủ bảo bối và tràn đầy sức mạnh mới có thể đỡ được một kích, nhưng bây giờ nàng không phòng bị trước, lại còn có Lăng Diệu Diệu tay không tấc sắt, nếu nàng chặn đòn, không chết cũng mất nửa cái mạng...

Không còn kịp rồi.

Nàng đột nhiên xoay người, muốn đổi vị trí với Lăng Diệu Diệu, dùng vòng thu yêu chắn trước một chút, không ngờ thiếu nữ lại dùng sức ôm eo nàng, nhất quyết che ở phía trước nàng, cắn răng nói: "Mộ tỷ tỷ, đừng nhúc nhích..."

Ánh sáng trắng đột ngột rơi xuống, như dao chặt đầu, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, "phụt" một tiếng, một ngọn lửa màu xanh đột nhiên bắ n ra, phút chốc bao trùm lấy Lăng Diệu Diệu, bởi vì nàng ôm chặt Mộ Dao, hai người tức khắc chìm trong ngọn lửa.

Hai luồng ánh sáng một xanh một trắng va chạm trong không trung, vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, năng lượng khổng lồ bùng nổ, ánh sáng chói mắt, hình ảnh trước mắt đều trở nên trắng xóa, sau đó tất cả kết thúc. Vẫn là cái Địa cung đó, ngọn lửa xanh lá vẫn âm u chiếu trên mặt đất, chỉ có vài tia lửa xanh bay trong không khí.

Hóa hiểm vi di, trong Địa cung chỉ còn lại tiếng th ở dốc của hai người. Lăng Diệu Diệu buông Mộ Dao, bắt đầu mệt mỏi xoa đôi mắt hoa hết cả lên của mình.

Một lúc lâu sau, Mộ Dao mới do dự hỏi: "Diệu Diệu, trên người muội đó là cái gì?"

"À..." Lăng Diệu Diệu lâm vào trầm tư.

Nàng nên giải thích thế nào với Mộ Dao về lam diễm hộ thể của hệ thống?

Không chờ nàng trả lời, Mộ Dao đã cúi người nhặt lên thứ gì từ trên đất. Lăng Diệu Diệu mượn ánh đèn nhìn xuống, có chút quen mắt, là một cái túi thơm được buộc bằng một dải lụa mỏng màu trắng.

Nàng theo bản năng sờ hông mình, chỉ sờ thấy một vết rách nhỏ thô ráp.

Hắc liên hoa dùng pháp thuật tự tay treo túi thơm cho nàng, đi đến đâu theo đến đó, tự động buộc chặt, còn là nút thắt chết. Nàng cởi ra không biết bao nhiêu lần, thay đổi vô số kiện quần áo, cũng không thoát khỏi nó. Cảm thấy để bên ngoài trông kỳ quái, nàng đành phải giấu nó dưới áo khoác, không để lộ ra.

Bây giờ... lại dễ bị cắt đứt như vậy, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Ngón tay thon dài của Mộ Dao nắm túi thơm, vuốt v e vài cái, sắc mặt có chút kỳ lạ: "Cái túi thơm này... từ đâu ra?"

"Ta..." Lăng Diệu Diệu cũng không biết vì sao mình lại nói dối, lông mi run rẩy kịch liệt: "Ta nhặt được ở trên đường."

Mộ Dao giương mắt nhìn nàng một cái, sau đó nhanh chóng tháo dải lụa màu trắng, moi từng bông hoa khô bên trong ra.

Lăng Diệu Diệu kinh hãi nhìn động tác của nàng, nghẹn họng thấy nàng móc ra một lá bùa được gấp nhỏ từ trong đống hoa khô.

Mộ Dao mở lá bùa ra, trên mặt giấy màu vàng có một mảnh màu đỏ tươi, sắc mặt nàng thoáng chốc trắng bệch.

"Mộ tỷ tỷ... làm sao vậy?" Lăng Diệu Diệu cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng một hồi, hơi không hiểu ra sao: "...... Cái túi thơm này sao lại có lá bùa?"

Mộ Dao cầm lá bùa, cho nàng xem chữ viết phức tạp trên đó, nét bút không đồng đều, có chỗ đỏ tươi, có chỗ màu nâu, là dùng máu từ ngón tay viết.

Nàng nhìn lá bùa, ánh mắt vô cùng phức tạp: "Phản Viết phù."

Đầu óc Lăng Diệu Diệu ầm ầm vang lên, túi thơm Hắc liên hoa cưỡng ép nhét cho nàng, có giấu một tờ Phản Viết phù?

Nàng không tin nổi thử nói: "Vậy... ngọn lửa màu xanh vừa rồi..."

"Vừa rồi đúng là công lao của nó." Sắc mặt Mộ Dao vẫn không tốt: "Lá bùa Phản Viết phù này cảm nhận được sát khí, mượn lực đánh lực. Một khi cảm nhận được đòn công kích có sát khí nó sẽ lập tức phát huy tác dụng... lấy ác ngăn ác."

Nàng băn khoăn nhét lá bùa vào túi thơm, đưa cho Lăng Diệu Diệu, đầu ngón tay hơi run: "Nếu là bình thường, ta nhất định sẽ tiêu hủy nó. Nhưng muội nhặt tà vật, lại trời xui đất khiến thành bùa hộ mệnh của muội..."

Nàng muốn nói lại thôi sau đó không nói nữa.

Lăng Diệu Diệu nhận lấy, nhặt hoa khô nhét trở lại, biến nó thành một quả cầu tròn vo căng phồng, nàng căng góc túi thơm lên, dùng đầu ngón tay lắc lắc, cúi đầu lẩm bẩm nói: "... Nhưng mà nó buộc chặt trên người ta, không hiểu sao lại rơi ra."

"Phản Viết phù đã vô dụng cho nên túi thơm sẽ rơi ra." Mộ Dao giải thích: "Huyễn yêu không phải là yêu quái bình thường, mà là linh hồn do trời đất sinh ra, dùng oán niệm của người chết làm trái tim, năng lượng tấn công của nó cực lớn, đạo sĩ bắt yêu cũng khó chống lại. Vừa rồi đỡ đòn đã vượt quá giới hạn của nó, cho nên lưỡng bại câu thương."

Lăng Diệu Diệu trầm mặc cất vào túi thơm vào trong ngực, sau đó lại dùng đầu ngón tay chọc chọc, như thể chọc vào cái trán tròn trắng bóng của Hắc liên hoa.

...... Về sau, sống yên ổn một chút đi.

Làm một cái túi thơm bình thường.

- ---------

Nắng sớm lờ mờ, thiếu niên dựa nửa người vào thân cây, tỉnh dậy vào buổi sáng se lạnh, tia nắng đầu tiên rơi xuống hàng mi.

Tiếng chim hót dần trở nên rõ ràng, Âm Dương Liệt xoay tròn, chậm rãi đổi sang mặt dương. Thế giới từ hai màu đen trắng khôi phục thành màu sắc rực rỡ.

Miệng vết thương trên người bắt đầu chậm rãi khép lại, máu đã ngừng chảy, môi hắn hơi tái nhợt khô nứt, hắn cảm thấy đầu nặng như ngàn vàng, mê mang, hắn lắc lắc đầu, thở ra một vài luồng khí nóng.

Đầu váng mắt hoa, chắc là phát sốt.

Lần gần nhất bị bệnh hình như là khi còn nhỏ, Mộ Dao ra ngoài rèn luyện, hắn lại chọc giận Bạch Di Dung, bị nhốt một mình trong phòng chứa củi, dựa vào một thùng nước đá vượt qua một tuần.

Sau đó, sức chịu đựng của hắn trở nên cực kỳ mạnh, trước nay nếu hắn không để lộ biểu hiện gì thì người khác sẽ không phát hiện được khác thường, cũng không dám quan sát kỹ.

Sau nữa, bên cạnh xuất hiện một cô gái có hoả nhãn kim tinh, luôn có thể dễ dàng nhìn thấu hắn.

Động một cái là dùng bàn tay lạnh lẽo sờ trán hắn, sờ quần áo hắn xem có đủ dày không, hỏi hắn vết thương trên cổ tay từ đâu ra... hỏi hắn đi qua sông có lạnh không.

Hắn bối rối và tức giận...

...... nhưng cũng mê luyến.

Lông mi hắn rũ xuống, ngón tay đưa lên đ ỉnh đầu, từng chút một buộc lại mái tóc bị tụt xuống, cột chặt dây cột tóc.

...... cho dù là Khẩn Cô Chú, không phải hắn vẫn ngẩng cổ chờ chém, chủ động chui vào nhà giam để người khác dùng dây cương khống chế hắn, áp chế hắn sao...

Hắn vốn là quái vật, không được thế giới chấp nhận, cũng không dám lộ ra gương mặt thật.

Nếu như vậy mà có thể được chấp nhận, thì cứ như vậy đi.

Cả đời như vậy... cũng không sao cả...

Vài chiếc lá từ trên cây rơi xuống, lăn qua vạt áo hắn. Mặt trời đang dần dần nhô lên, hắn đi từng bước đến bên cạnh dòng suối, dùng nước rửa sạch vết máu trên tóc, cả người run lên vì lạnh.

Hắn do dự một chút, sau đó ngâm mình vào suối nước lạnh băng, bước chân lảo đảo, cả người lăn vào nước, khơi dậy bọt sóng.

Nước suối chảy xuôi mang theo vài vệt màu đỏ.

Ngọn tóc hắn tí tách nhỏ nước, lông mi khẽ run, bắt đầu vô thức rùng mình trong nước.

Còn cảm thấy lạnh, còn cảm thấy đau... thì tạm thời sẽ không chết.

Trong nước có một bàn tay rẽ sóng tới gần, chậm rãi bò lên ngực hắn.

Mộ Thanh đột nhiên mở mắt, tóm ngay lấy cái tay kia, lập tức trở nên hung ác: "Ai?"

Bàn tay đó tức khắc biến thành hắc khí tan biến vào không trung.

Tiếng cười âm u quen thuộc tới gần, một hơi thở hôi thối vờn quanh hắn: "Xem Tiểu Sanh Nhi của chúng ta sa sút tới mức nào kìa."

Bóng đen ngưng tụ thành hình một người mông to eo nhỏ, ái muội tạt nước lên mặt thiếu niên, vừa như giễu cợt, vừa như khiêu khích.

Mộ Thanh quay đầu đi, sắc mặt lạnh như băng: "Đừng gọi ta là Tiểu Sanh Nhi."

"Sao vậy? Đó là tên của ngươi, ngươi còn định vứt bỏ sao?" Thủy quỷ cười rộ lên, đầu ngón tay chậm rãi bò lên ngực hắn, vuốt v e qua lại: "Thật đáng thương, nếu không phải vì Mộ Dao thì làm gì đến nỗi thế..."

Mộ Thanh đột ngột lui về phía sau, nửa người nổi lên khỏi mặt nước, nhẫn nại siết chặt vòng thu yêu trong tay. Nếu như không phải hắn chóng mặt đến mức run cả tay, hắn nhất định sẽ lập tức động thủ, đánh nó không còn một mảnh giáp.

"Ào..."

Hắn đột nhiên bị ai đó kéo đi, sức lực rất lớn, làm hắn ngồi lại vào trong nước, bọt nước bắn lên đầu và mặt, làm ướt tóc hắn.

Hắn bùng phát lửa giận, vòng thu yêu bất ngờ b ắn ra, nhưng vòng thép đã bị bàn tay bằng sương đen kia nắm chặt.

Thủy quỷ chợt cất tiếng cười to càn rỡ. Nếu như nàng ta có mắt, lúc này nhất định sẽ cười đến ch ảy nước mắt: "Tiểu Sanh Nhi, ngươi xem, bây giờ ta chỉ dùng một tay ngươi đã không thể động đậy." Nàng nắm chặt vòng thu yêu, chậm rãi đến gần gương mặt như ngọc của hắn: "Ngay cả vòng thu yêu ngươi cũng không khống chế được, hà tất phải thể hiện?"

Tay còn lại xoa mặt hắn sau đó xuống cổ, nơi bị chạm vào đều ẩm ướt, toàn là nước, những giọt nước tụ lại thành dòng chảy xuống theo chiếc cằm trắng nõn của hắn.

Mộ Thanh dùng đôi mắt đen kịt nhìn nàng ta, đầu váng mắt hoa, như đang ở biên giới giữa sự nhẫn nại và điên cuồng, cơ thể hắn khẽ run lên vì phẫn nộ.

"Xoẹt" một tiếng cổ áo bị kéo ra, lộ ra xương quai xanh của thiếu niên, nàng ta vuốt v e không nhẹ nhàng chút nào, thậm chí còn cố tình mang hàm ý sỉ nhục, ấn đỏ làn da hắn: "Tiểu Sanh Nhi, hôm nay cho ta máu ở chỗ này được không?"

Mộ Thanh mặt không cảm xúc, cơ thể không tự chủ được run lên, không biết là vì sốt cao hay là vì tức giận, lặng lẽ đưa tay sờ đỉnh lên đ ỉnh đầu.

"Ngươi còn muốn dùng cấm thuật sao?"

Thủy quỷ dừng động tác, vô cùng hứng thú nhìn hắn, như thể nhìn thấy chuyện gì hết sức buồn cười: "Để ta đếm xem, một lần, hai lần, ba lần. Ôi trời, nếu ngươi lại dùng thì chính là lần thứ ba đó."

Ngón tay Mộ Thanh cứng đờ, hơi thở khô khốc nóng rực, trong đầu như có lửa đốt, nhưng trên người lại vừa ướt vừa lạnh, trái ngược nhau như vậy khiến hắn khó có thể chịu đựng, lệ khí bạo trướng nhưng cánh tay lại phát run, ngay cả sức giết người cũng không có.

"Ngươi còn dám buông thả bản thân, không sợ ngươi mất khống chế sẽ biến thành quái vật sao?"

Giọng nói the thé đó khoa trương mỉm cười, bàn tay do hắc khí tụ thành lại xuất hiện ở một bên mặt hắn, vuốt v e theo mái tóc đen bóng của hắn: "Tiểu Sanh Nhi, ngươi có biết tóc ngươi vốn dài hơn thế này nhiều."

Nàng ta cầm vài sợi tóc, giọng nói mang theo một chút mê hoặc ác ý: "Ngươi nên cảm ơn mẹ ngươi, là nàng dùng Đoạn Nguyệt Tiễn giúp ngươi cắt tóc."

"......"

"Ngươi biết Đoạn Nguyệt Tiễn là cái gì không?"

"......"

"Đoạn Nguyệt Tiễn là là bảo vật của tiên gia phải dùng tuổi thọ để cầu tới. Nó có thể cắt đứt tình yêu, cũng có thể cắt đứt oán hận. Nhưng đoạn yêu hay đoạn hận, chỉ có thể chọn một. Ngươi đoán xem mẹ ngươi chọn cái gì?"

Mộ Thanh kịch liệt cử động, ánh mắt lập loè, như là chịu đựng nỗi đau cực lớn: "Đừng nói nữa."

"Ta nói xong rồi... Ngươi đã nghe bí mật của ta, nên lấy máu ngươi tới trao đổi." Thủy quỷ đột nhiên thay đổi ngữ khí, bàn tay từ vuốt v e biến thành bóp chặt, hàm răng sắc bén cắn mạnh vào chỗ lõm trên xương quai xanh của hắn, máu tươi nháy mắt phun trào, nàng ta tham lam hút lấy, sương đen như một tấm lưới vây chặt thiếu niên trong nước: "Tiểu Sanh Nhi, trước khi sử dụng cấm thuật, hãy nghĩ đến người mẹ đáng thương của ngươi..."

Mộ Thanh nhắm mắt lại, lông mi rung động, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Đầu đau muốn nứt ra, hơn nữa choáng váng vì mất máu, hắn sắp không chống đỡ nổi nữa.

Móng tay c ắm vào lòng bàn tay, nỗi đau chồng chất truyền đến. Kẽ nứt... Kẽ nứt còn có người...

Hắn lấy lại bình tĩnh, thế giới trước mắt lại trở nên rõ ràng.

Thủy quỷ buông hắn ra, thiếu niên sắc mặt tái nhợt, cơ thể không tự chủ được trượt xuống dưới, hắn chống cánh tay mới miễn cưỡng duy trì tư thế ngồi tử tế.

Thủy quỷ lau cái miệng không thấy rõ, có vẻ chưa đã thèm: "Tiểu Sanh Nhi, ngươi nhất định phải ở lại gia tộc bắt yêu, làm kẻ địch với tộc mình, biến mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này sao? Hà tất phải như vậy..."

"......"

"Mẹ ngươi cả đời đều là trò cười. Không ngờ cả ngươi cũng là trò cười. Ha ha ha ha..." Khi nàng ta nhìn lỗ máu trên vai hắn, ánh mắt giễu cợt lại trở nên oán độc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là dấu vết Quỷ Vương để lại phải không? Ngươi đã làm Quỷ Vương thi cốt vô tồn, ta cũng làm ngươi nhớ rõ nỗi đau thấu tim này."

Còn chưa dứt lời tay nàng ta lại xuyên thủng miệng vết thương đó một lần nữa, máu tươi b ắn ra, gân xanh trên trán Mộ Thanh hiện lên, hắn cắn chặt răng, không kêu một tiếng, nhưng có vẻ hắn đã nhẫn nhịn tới cực hạn, ánh mắt nhất thời có chút tan rã.

Thái dương hiện lên từ phía chân trời, sáng rực rỡ, núi xanh, cây xanh, suối nước lấp lánh, mọi thứ xấu xa và dơ bẩn, dưới ánh mặt trời bỗng hóa thành hư ảo.

Thủy quỷ bỏ chạy, màn sương đen biến mất trong nước trước khi mặt trời ló dạng.

Cơ thể thiếu niên trượt xuống, gần như bất tỉnh nằm trong nước, dòng suối lạnh băng cuốn đi những mảng màu đỏ.

Ánh nắng chói chang chiếu lên những giọt nước đọng trên hàng mi cong vút của hắn, khúc xạ ra vầng sáng bảy màu, lộng lẫy như kim cương.

- ---------